"Các vị sẽ đi nơi nào, có muốn tại hạ đưa tiễn một đoạn hay không?"Mấy người này chưa kịp lấy ra pháp khí phi hành thì trên bầu trời đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng.
Giọng nói này lạnh buốt thấu xương, làm bốn tên bịt mặt đều trở nên kinh hãi thất sắc, cơ hồ đồng thời thi triển pháp thuật phòng hộ bao quanh bốn phía, sau đó mới dám nhìn lên trên đầu mình.
Chỉ thấy ở trong không trung, cao hơn mười trượng có một người quần áo bay phấp phới, đứng ở trên Thần Phong chu, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, trong ánh mắt hàn ý dày đặc.
Tinh thần của bốn người này đều trầm xuống, không hẹn mà thầm nghĩ không biết hắn trở lại nơi đây khi nào, chúng ta tại sao không phát hiện được tí gì?
"Phân tán!" Tên đại ca cầm đầu, không chút do dự hô.
Tiếp theo hắn vội vàng bắn nhanh về phía sau, đồng thời từ trong áo bay ra một pháp khí hình giống như cái đĩa, nhảy lên rồi bay đi.
Mà ba người khác cũng chọn lựa lấy một phương hướng, sau đó tứ tán ra bốn phía.
Trong lòng mấy người này đều hiểu được rằng, bằng vào vài tên như bọn họ căn bản không có khả năng đối kháng với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không bằng lập tức chạy trốn vì hy vọng sẽ lớn hơn một chút.
Vị nữ tử trẻ tuổi kia là người có pháp lực yếu nhất trong số đó, cho nên dù khi ngự khí cũng không tự kìm hãm được quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Lập.
Kết quả tình cảnh xuất hiện trước mắt làm nàng ta kinh ngạc, Hàn Lập đứng ở trên tiểu chu không nhúc nhích động đậy tí nào, một chút cũng không muốn truy đuổi bọn họ. Điều này làm cho nữ tử cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng vui mừng không thôi, nghĩ thấy lần này có hy vọng thoát thân rất lớn.
Nhưng vào lúc này có một tiếng kêu sắc nhọn cực kỳ thê lương đột nhiên truyền đến trước người nữ tử.
Nàng ta cả kinh, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu hồng hình mũi tên cực kỳ chói mắt từ phía đối diện phá không mà đến, khí thế hung hãn tiến thẳng tới nàng.
Nữ tử bịt mặt hoảng sợ khoát tay, chỉ kịp xuất ra một cái Băng Thương phù.
Khi băng thương trong suốt tiếp xúc với hồng quang thì bạo phát ra một đoàn sương trắng, không có khả năng ngăn cản hào quang một tí nào, làm cho mũi tên bắn tới vòng bảo hộ Thủy thuộc tính ở trên người.
Nhất thời hồng quang, lam quang bắn ra bốn phía trước mặt nữ tử.
Thân hình nàng chấn động, bị đẩy lùi hơn vài trượng, tuy nhiên cuối cùng vòng bảo hộ vẫn không bị vỡ tan, điều này làm cho nữ tử thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này nữ tử mới kinh sợ hơn, nhìn về phía trước, đồng thời tim đập như trống trận, hay là vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia còn có đồng bọn mai phục ở bốn phía?
Đợi khi nàng xem rõ ràng
"người" tập kích phía trước thì nữ tử bịt mặt mới ngẩn ngơ, vẻ mặt dưới tấm vải đen tràn đầy sự không tin tưởng.
Phía trước là hai con rối đồ chơi trang phục kiểu binh lính, chúng mặc áo giáp sắt lơ lửng giữa không trung. Trong đó một tên tay cầm cung lớn, trên đó có một đạo ánh sáng màu hồng hình mũi tên, đang dần dần kéo ra. Mà tên kia cầm một trường đao sống dày tỏa ra ánh sáng màu vàng, cũng đang chậm rãi hướng nàng bay tới.
Nữ tử này tuy khiếp sợ hai vật chết mà trông như người thật đang tập kích chính mình, nhưng cũng biết nếu không lập tức phá hủy bọn nó thì nàng sẽ không có khả năng đào tẩu một cách thuận lợi.
Nghĩ đến đây, nữ tử cắn cắn răng ngọc, từ trong túi trữ vật xuất ra một phi đao màu lam sáng chói.
Vậy ấy chính là nàng tốn tất cả tiền bạc tích cóp mới từ trong tay người ta đổi được một món thượng cấp pháp khí, căn bản bình thường không sử dụng nhưng hôm nay việc thoát thân là quan trọng hơn, nên phải bất chấp tất cả.
"Đi".
Nữ tử thấp giọng kêu lên, sau đó điều khiển phi đao biến thành một đạo lam quang, bắn về phía con rối đang tiếp cận nàng.
Phi đao màu lam trong nháy mắt đã tới trước mặt con rối, không chậm trễ hung hăng bổ về phía đầu của hắn.
Trong sự chờ đợi của nữ tử che mặt, một tiếng
"Choang" vang lên, con rối nhanh chóng giơ trường đao lên, đem phi đao màu lam đánh bay ra ngoài. Sau đó không bối rối, lại tiếp tục hướng nữ tử bay tới.
Nàng sắc mặt đại biến, lấy ngón tay chỉ vào pháp khí đã bị đánh bay ra xa vài trượng làm nó lập tức quay một vòng lớn, từ phía sau con rối chém tới.
Nhưng việc làm nàng trợn mắt, há hốc mồm đã xảy ra, con rối kia giống như sau lưng có mắt, đồng dạng xuất ra một đao, đánh bay pháp khí của nàng.
Nữ tử này đã thực sự hoảng sợ.
Vừa định tránh đi để sử dụng pháp thuật thì tiếng kêu sắc nhọn lại vang lên, mũi tên của con rối cầm cung bắn tới.
Nữ tử che mặt dưới tình huống bất đắc dĩ vội vàng bay sang một bên, muốn để cho mũi tên vụt qua.
Nhưng nó giống như có người điều khiển, theo sự di động của nàng cũng đồng dạng bám theo, làm nữ tử ứng phó không kịp, không thể không lấy cứng chọi cứng, kết quả thân hình bị đẩy lui mấy bước.
Mà lúc này, con rối cầm trường đao rút cuộc đã bay đến trước người nữ tử, không khách khí giơ vũ khí lên đánh mạnh vào vòng bảo hộ của nàng.
Nữ tử che mặt sao dám để cho hắn đắc thủ, vội vàng bắn ra phía sau.
Cứ như vậy, dưới sự phối hợp công kích một xa, một gần, nữ tử che mặt không có tu vi thâm hậu nên bị bức bách, liên tục thối lui, càng không nói đến việc thoát thân.
Khi nữ tử đang chỉ huy phi đao, miễn cưỡng ngăn cản công kích của hai con rối, mồ hôi rơi đầm đìa thì đột nhiên con rối cận chiến nhảy ra sau, không ở trước người nàng nữa. Đồng thời tên
kia cũng hạ cung xuống, không hề tiến công thêm.
Nữ tử thấy vậy, không khỏi ngẩn ngơ, tiếp theo phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh thở dài:
"Khụ! Ngũ muội, ngươi cũng bị bức trở lại!"Nữ tử che mặt vừa nghe nói thế liền rùng mình, tiếp theo chậm rãi xoay người.
Chỉ thấy phía sau nàng có ba gã nam tử che mặt, đều cúi đầu ủ rũ đứng ở nơi đây, sau thân cũng có ba đến bốn con rối giống như mấy con trước người nàng, trong đó ngoại trừ loại ăn mặc như binh lính, còn có một vài con hình dáng như dã thú hổ, báo.
Trong mắt nữ tử lộ ra vẻ tuyệt vọng, liếc nhìn bốn phía. Quả nhiên nàng đã bất tri bất giác bị bức trở lại vị trí ban đầu.
Mà ba vị huynh trưởng của hắn mỗi người hai mắt đều vô thần, tựa hồ đã bị hạ cấm chế.
Nữ tử che mặt ngẩng đầu nhìn Hàn Lập trong không trung, pháp khí phi đao cầm trong tay rơi xuống đất, không hề có sự phản kháng.
Hàn Lập nhìn cảnh này, không khách khí giương tay lên, nhất thời mấy tia sáng màu lục tiến nhập vào trong cơ thể của nữ tử, làm nàng đồng thời cảm thấy như có dị vật nhập thể, chân nguyên trên người bị phong tỏa, rút cuộc không thể vận chuyển được một cách tự nhiên.
Sau khi hoàn thành hết thảy mọi việc, Hàn Lập không có vội vàng điều tra bốn người này một vấn đề gì, mà chỉ dùng một chiêu dẫn tất cả bọn họ từ trên mặt đất lên Thần Phong chu.
Nơi này không phải là nơi nên ở lâu, nếu còn không đi, vạn nhất đối phương có cao thủ đến thì sẽ rất phiền toán.
Tùy ý chọn một phương hướng cách xa Việt Kinh, Hàn Lập chở bốn người này biến thành một đạo bạch quang, chân chính bay khỏi nơi đây.
Sau khi hắn vừa rời đi không bao lâu, ở trên ngọn đồi nhỏ lại xuất hiện thêm hai gã ăn mặc giống như bốn người kia, nhưng quần áo bọn họ có màu đỏ giống với màu máu tươi, làm cho người ta nhìn thấy thì cảm giác không được thoải mái lắm.
Hai người này giương mắt nhìn xung quanh một chút, liền đứng ở trước miệng của cái hố to mà Hàn Lập tạo ra.
Sau khi im lặng trong chốc lát, một người trong đó đột nhiên thở dài, mở miệng nói:
"Xem ra Mông thị huynh đệ đã thất bại rồi".
Tiếng nói người này có chút già nua, nghe ra thì tuổi cũng không nhỏ.
"Hừ, toàn là phế vật. Chẳng những không có thành công, có khi còn bị người ta bắt sống. Ở đây một chút mùi huyết tinh đều không có lưu lại, xem ra người nọ thực nhẹ nhàng chế trụ bốn người bọn họ" Tên còn lại trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt nói, hắn tuổi không lớn, tựa hồ bộ dáng chỉ mới khoảng hai mươi mà thôi.
"Việc này có chút phiền toái. Mông sơn ngũ hữu cũng không phải là phường giá áo túi cơm, nếu không lúc trước đã trực tiếp đem bọn họ huyết tế, làm gì còn lưu lại mạng nhỏ. Phỏng chừng bọn họ không phải gặp một đám tu sĩ Luyện Khí kỳ rồi lấy ít địch nhiều, mà chính là có tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhúng tay vào" Người thứ nhất có điểm không đồng ý nói, trong thanh âm toát ra vẻ lo lắng.
"Như thế nào, ngươi còn sợ mấy tên gia hỏa kia tiết lộ cơ mật sao? Bọn họ đều là tu sĩ bên ngoài mà bổn giáo vừa mới kết nạp, căn bản không tiếp cận với bí mật của chúng ta. Hơn nữa trước khi phân phó bọn họ làm việc, ta sớm đã bí mật hạ thủ trên người chúng, nhiều lắm chỉ còn sống được nửa ngày mà thôi" Người trẻ tuổi cười khẽ một tiếng, không thèm để ý nói.
"Ồ! Việc này được đó. Tin rằng trong thời gian nửa ngày, bọn họ sẽ không tiết lộ chút sự tình nào ra ngoài. Dù sao chúng cần phải lo lắng về việc bị huyết chú cấm chế, đợi đến lúc phát hiện chỗ không ổn thì chắc chắn cũng sẽ không nói được lời gì nữa" Lão giả thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi nói.
Nhưng hắn bỗng chuyển lời, thanh âm có chút âm hàn nói:
"Nhưng rút cuộc là như thế nào? Không phải đã thương lượng kỹ rồi sao chứ, để Ngô lão đạo làm sư phó bù nhìn của ngươi, sau đó cho ngươi từ từ lộ diện tại Tu tiên giới, như vậy bổn giáo mới có thể thực thi kế hoạch kim thiền thoát xác, để đệ tử nòng cốt ở bên ngoài còn có thân phận khác, như thế nào ngươi đột nhiên tiến vào trong phòng của lão rồi hút lấy tinh huyết của hắn vậy. Không ăn lão mới đúng vì về pháp lực thì ngươi không kém hắn".
Nghe lão giả nói thế, người tuổi trẻ bịt mặt cười khổ vài tiếng, bất đắc dĩ nói:
"Ngươi tưởng ta muốn làm vậy sao chứ, là ta bất đắc dĩ đó thôi!"