Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 409: Chân dung


trước sau

"Công pháp đại thành? Hắc hắc, chỉ là si tâm vọng tưởng của hai lão quái vật đó mà thôi. Bọn họ cũng không biết công pháp Nguyên Từ Thần Quang tại Loạn Tinh Hải này đã truyền thừa bao nhiêu năm rồi sao? Đã từng có người nào luyện thành chưa? Đương nhiên cũng tính đến vận khí của hai lão gia hỏa này, có thể trong đáy biển vô ý phát hiện ra một tòa Nguyên Từ tiểu sơn (núi nhỏ) liền mang nó về Thiên Tinh Thành. Nhưng cũng phải nói, không phải là nhờ một kiện ngoại vật này mà có thể luyện thành. Ta cũng hoài nghi công pháp đó, chỉ sợ là vị cao nhân sáng lập ra cố ý trêu đùa mọi người. Trên đời này làm gì có loại công pháp khắc chế được thiên hạ ngũ hành đây chứ? Huống hồ chi, lấy tu vi của hai người này, cho dù không tu luyện pháp môn kia cũng là một tồn tại hiếm có trong Tu tiên giới rồi, thật sự là vẽ vời thêm chuyện!" Cực Âm tổ sư lại cho là không đúng lên tiếng phản bác.

"Hy vọng giống như là tiền bối nói!" Xích Hỏa tuy cũng có chút lo lắng, nhưng ngoài miệng cũng chỉ có thể đáp vậy.

"Bất quá, ngoại trừ nhóm Tử Linh tiên tử ra còn có hai người có thể từ trong tay của Thập Bát Thiên Đô Thi chạy thoát, thật là có điểm ngoài ý muốn!" Cực Âm sư tổ đột nhiên sờ sờ mấy cọng râu ngắn trên cằm, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.

"Đúng vậy, Tử Linh tiên tử kia có Mộc Long Bi, trấn phái chi bảo của Diệu Âm Môn trên người, cho nên ba nàng mới có thể dùng nó hộ thể tránh được công kích của Thiên Đô Thi. Nhưng hai người còn lại thì có điểm cổ quái, lúc ấy ta ở phía xa có nhìn thoáng qua, hai người kia phóng ra rất nhiều cơ quan Khôi Lỗi, mặc dù lực công kích và phòng ngự đều rất kém nhưng một lần có thể thao túng hơn một trăm Khôi Lỗi như vậy thật là có điểm tà môn." Xích Hỏa lão quái đồng dạng nghi hoặc gật gật đầu phụ họa theo.

"Tóm lại, hai người kia cũng chỉ là hai con tiểu ngư, không cần phải lo lắng, nếu không phải sau khi phụ thân ta thật sự chỉ có thể thao túng một ít pháp lực và vẫn còn bị hạn chế, ta như thế nào để mấy tên tiểu bối trước mắt rời khỏi như vậy. Nhưng mục tiêu chủ yếu chính là nghịch đồ kia vẫn không chạy mất. Hắn đã trộm đi Hư Thiên Tàn Đồ. Bổn tổ sư phải tìm kiếm trên người hắn thu lại." Cực Âm tổ sư lạnh nhạt nói, tựa hồ không hề đem việc hai người bọn Hàn Lập và Khúc Hồn chạy thoát để ở trong lòng.

Xích Hỏa lão quái thấy như vậy, cũng không có nhắc lại nữa. Không bao lâu sau liền cáo từ Cực Âm sư tổ rời đi, hóa thành một đám mây đen hướng lên trời bay đi.

Cực Âm tổ sư nhìn hắc điểm Xích Hỏa lão quái biến mất nơi chân trời, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng.

Tiếp theo hắn chậm rãi vươn tay ra, xòe năm ngón tay.

Ở trong lòng bàn tay xuất hiện một đoạn tơ nhện màu trắng dài vài tấc.

Cực Âm sư tổ nhìn đoạn tơ nhện này, ánh mắt lộ ra vài phần cổ quái.

"Huyết Ngọc Tri Chu! Thật sự không nghĩ đến có một ngày nhìn thấy nó, xem ra trời không hề tuyệt đường a, ta vẫn còn cơ hội." Cực Âm sư tổ thì thào lẩm bẩm, bổng nhiên ngửa mặt lên trời cười rộ, khiến cho đám người Triệu trưởng lão ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, nghiêng trái ngã phải.

"Đi, về đảo." Cực Âm sư tổ đang cười to bỗng nhiên ngừng lại, tiếp theo hét lớn một tiếng, sau đó đột ngột chụp một cái, vị trung niên tu sĩ đang trôi nổi lơ lững kia liền tự động bay đến trên tay, đan thủ nhấc lên, suất lĩnh mọi người rời khỏi.

Hàn Lập tự nhiên không biết sự tình phát sinh ở ngoài trăm dặm kia. Hắn ở dưới lòng đất sâu chú ý cảnh giác, sau một tháng sau mới nghi thần nghi quỷ đi ra.

Cẩn thận dùng thần thức quan sát vùng phụ cận kia xem có mai phục hay không rồi không nói lời nào mang theo Khúc Hồn bay về phía Thiên Tinh Thành.

Lần đi ra ngoài này thật một hồi nhốn nháo, lấm lem tro bụi, thiếu chút nữa mạng nhỏ của hắn đã giữ không nổi.

Buồn bực nhất chính là hắn đã mạo hiểm như thế nhưng ngay cả bóng dáng của Thiên Lôi trúc kia cũng không hề nhìn thấy.

Phỏng chừng vật này đã rơi vào trong tay của Cực Âm sư tổ, hắn căn bản không dám liều, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ủ rũ trở về Thiên Tinh Thành.

Thiên Tinh Thành vẫn phồn hoa giống như xưa, tu sĩ giữ cổng của Tinh Cung vẫn mang bộ dáng kính cẩn đối với bậc tiền bối như hắn.

Nhưng Hàn Lập vừa mới chạy trốn trối chết làm sao tâm tình có thể thoải mái được, vẻ mặt đầy tối tăm đi vào trong thành.

Khi hắn trở lại động phủ ở tầng thứ ba mươi chín thì có chút ngạc nhiên.

Bởi vì bên trong cấm chế, ở trước cửa động lại có một đạo Truyền âm phù lặng lẽ phiêu phù trên không trung. Điều này khiến cho khuôn mặt của Hàn Lập tối sầm lại.

Hắn nhíu nhíu mày, lật tay lấy ra cấm chế lệnh bài, sau đó có chút không tình nguyện khẽ rung hai cái.

Nhất thời, từ trong lệnh bài bắn ra một đạo ánh sáng màu xanh bắn vào bên trong cấm chế. Truyền âm phù lập tức biến thành một đạo hỏa quang bay theo lục quang kia đến trước người của Hàn Lập.

Ngón tay Hàn Lập bắn ra, một tia bạch quang bắn lên trên tờ phù lục, nhất thời hỏa quang đại thịnh. Tiếp theo một âm thanh kiều mị của nữ tử truyền đến.

Hàn Lập nghe âm thanh này đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức lộ ra vẻ mặt giận dữ.

Âm thanh kia không của ai khác, chính là vị Phạm phu nhân kia.

Nàng vừa mới cho mình ăn đau khổ lớn như vậy, còn dám mặt dày mày dặn tìm đến cửa nhà nữa.

Một bụng đầy nộ hỏa của Hàn Lập trong mấy ngày qua, đùng một cái bạo phát ra.

Nhất thời hồng quang trong tay hắn chợt lóe, một quả hỏa cầu to bằng nắm tay xuất hiện, muốn bắn ra ngoài hủy tờ phù lục.

Nhưng những lời tiếp theo của nữ tử đó lại khiến cho Hàn Lập giật
mình, động tác trên tay lập tức trở nên chần chờ.

Một lát sau, khi âm thanh của Phạm phu nhân biến mất, hỏa cầu trong tay của Hàn Lập cũng bị hắn tùy tiện tiêu diệt, sau đó sờ sờ cằm, hãm nhập vào trầm tư.

Nói thật, ba nữ tu sĩ này có thể thoát chết khiến cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.

Nhưng bây giờ hắn đối với người của Diệu Âm Môn thật sự không có tốt lắm.

Nhưng đối phương để lại lời nhắn muốn mời hắn đến một khách sạn nào đó một chút, cũng nói đến chuyện Thiên Lôi Trúc, rồi mơ hồ ẩn ý trong tay có vật ấy. Điều này khiến cho Hàn Lập phát cáu hơn, tâm niệm hắn khẽ hoạt động.

Cuối cùng, trong lòng hắn nghĩ nên đi xem một chút rồi hãy nói.

Nếu đối phương còn nói đến chuyện báo thù và muốn hắn giúp đỡ thì hắn không đáp ứng là được. Đến lúc đó nhiều lắm là xuất ra một lượng lớn linh thạch mua lấy Thiên Lôi trúc.

Tin rằng Thiên lôi trúc này ngoại trừ mình ra, những người khác đối với một đoạn nhỏ đó cũng không có tác dụng.

Cho dù nó là tài liệu Mộc thuộc tính trân quý nhưng ngoài việc có thể luyện chế một chút pháp bảo đặc thù ra thì cũng là một nguyên liệu tầm thường mà thôi. Mà theo sự miêu tả của Phạm phu nhân, Thiên lôi trúc này nhiều lắm cũng chỉ dài một tấc, cho dù là luyện chế một ngọn chủy thủ, sợ rằng sau khi loại bỏ đi tạp chất cũng không đủ dùng.

Nghĩ như vậy, Hàn Lập chấn chỉnh tinh thần, mang theo Khúc Hồn hướng đến khách sạn nọ bay đi.

Sau nửa canh giờ, Hàn Lập đã xuất hiện bên trong "Long Hưng Khách Sạn" cùng Khúc Hồn hướng đến phòng khách trên lầu ba đi đến.

Khách điếm này cực kỳ sang trọng, tầng một và tầng hai chính là dành cho phàm nhân, tầng ba mới là tầng đặc biệt cấp cho những tu sĩ tạm thời ở lại.

Hàn Lập rất dễ dàng tìm được căn phòng như lời nói của đối phương, nhưng cửa phòng lại có một tầng bạch quang ảm đạm, hiển nhiên người ở bên trong đã bày ra một cái cấm chế cảnh giới ở bên ngoài.

Thấy như vậy, khóe miệng Hàn Lập không khỏi lộ ra một tia tự giễu.

Xem ra những giai nhân này cũng rất hoảng sợ, đồng dạng chấn kinh không nhỏ a.

Hàn Lập khẽ lắc đầu, dùng ngón tay tùy ý bắn ra một chút bạch quang đánh vào trên cấm chế, khiến cho nó xuất hiện những sóng gợn lăn tăn.

Bên trong cũng không có âm thanh nào truyền ra, nhưng chỉ trong chốc lát Hàn Lập liền cảm thấy một đạo thần thức từ bên trong bay ra bao phủ hắn cùng Khúc Hồn trong chốc lát liền nhanh chóng thu về.

Tiếp theo bạch quang trên cửa gỗ chợt lóe rồi biến mất, sau đó truyền đến âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tử Linh tiên tử.

"Nguyên lai là nhị vị tiền bối, mời vào bên trong đi, tỉ muội chúng ta đã chờ mấy ngày rồi."

Nghe xong lời này, Hàn Lập bất động thần sắc đẩy cửa phòng ra, cùng với Khúc Hồn chậm rãi đi vào bên trong.

Bên trong gian phòng này bày biện vô cùng đơn giản, ngoại trừ một cái bàn gỗ lim và vài cái ghế phong cách cổ ra thì cũng không có bất cứ vật gì.

Nhưng khiến cho Hàn Lập kinh ngạc chính là bên trong phòng nào có thân ảnh của nữ tử Diệu Âm Môn, ngược lại giữa phòng có một cô gái xa lạ.

Nũ tử này mặc quần áo màu vàng, mặt mày trắng trẻo như ngọc, đôi mắt to trong veo, khuôn mặt mỉm cười nhìn Hàn Lập.

"Ngươi là Tử Linh cô nương?" Hàn Lập ngẩn ra, sau đó có chút không tin hỏi, vẻ mặt nghi ngờ.

Mặc dù chưa từng nhìn thấy dung mạo thực sự của Tử Linh tiên tử nhưng nghe đồn Tử Linh tiên tử phong tư tuyệt đại, không thể nào có bộ dáng như vậy a?

Vị hoàng sam nữ tử này mặc dù cũng là thanh tú động lòng người nhưng tuyệt đối không xứng với thanh danh lớn như vậy, chẳng lẽ đây không phải là khuôn mặt thật?

Hàn Lập mở to mắt nhìn, trong lòng có chút buồn bực thầm nghĩ.

"Tiền bối có chút giật mình, có phải là dung nhan của Uông Ngưng khiến cho tiền bối có điểm thất vọng? Tiếc rằng đây chính xác là hình dáng thật của tiểu nữ." Hoàng sam nữ tử tựa hồ nhìn thấy sự kinh ngạc Hàn Lập, nhẹ nhàng cười nhạt nói.

"Chân dung?" Hàn Lập ngưng thần quan sát dung nhan của cô gái này một lát rồi lắc đầu không hề nói gì thêm. Mặc dù không có nhìn thấy được điểm không ổn về bộ dáng của nữ tử này, không giống như đang thi triển huyễn thuật trên khuôn mặt, cũng không giống dịch dung, nhưng hắn vẫn không tin đây là dung nhan thật của Tử Linh tiên tử.

Dù sao thì dị bảo trên đời này rất nhiều, có thể khiến cho một người biến hóa dung nhan và ẩn đi chân diện mục cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện