Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 419: Hồng hoang cổ bảo


trước sau

Mắt thấy trận kỳ, trận bàn đã bố trí tốt rồi, Hàn Lập hít sâu một hơi chuẩn bị động thủ thì bỗng nhiên nghe được một tiếng hú dài từ xa truyền tới, tiếp theo một đạo lam quang như giao long xuất hải lóe lên ở phía chân trời, đảo mắt một cái đã thấy một người hiện ra tại bầu trời.

Quang mang vừa biến mất thì giữa không trung xuất hiện một quái nhân lưng giắt song kiếm.

Bọn Hàn Lập phía dưới khi thấy rõ cách ăn mặc của người này thì trong lòng đều cả kinh.

Người này có dáng khô gầy, đầu tóc bạc trắng rối bù, dài đến tận áo, mặc áo cộc tay màu đen, bên hông có đeo một giỏ hoa cổ quái, khuôn mặt có những chấm màu hồng quái dị kèm theo hai mắt hình tam giác rất hung ác, xem linh khí dao động thì là một tu sĩ Kết Đan trung kỳ.

Quái nhân vừa đến nơi đây, thấy có nhiều tu sĩ Kết Đan như vậy cũng phải rùng mình. Nhưng khi ánh mắt hạ xuống màn hào quang màu đỏ cùng pháp khí bố trận do Hàn Lập bày ra thì sắc mặt đại biến.

"Mấy kẻ tiểu bối các ngươi thật sự muốn tìm chết hả? Dám thừa dịp bổn đảo chủ không ở đây rồi lén trộm đi thứ mà ta trông nom hả, cút khỏi đây ngay." Quái nhân mở miệng, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn quát lớn.

"Đảo chủ?"

"Đồ của ngươi?"

Hồ Nguyệt cùng Kim Thanh liếc mắt nhìn nhau, bọn Hàn Lập lại càng không hiểu.

Đây không phải là hoang đảo không người sao?

"Đạo hữu là chủ của đảo này sao?" Hồ Nguyệt cau hai hàng lông mày, trên mặt không đổi, trước tiên hỏi một câu.

"Bổn đại gia đã ở đảo này đã hơn mấy trăm năm, đương nhiên phải là chủ của đảo rồi." Quái nhân không chút khách khí nói.

"Sao lần trước tại hạ và Kim huynh đến đây lại không thấy đạo hữu chứ?" Hồ Nguyệt không hoảng không vội hỏi lại.

"Cái gì, trước kia các ngươi còn đến đây một lần nữa hả? Hừ! Nhất định cũng giống lần này, thừa dịp bổn đảo chủ có việc phải ra ngoài." Hai mắt quái nhân trừng lớn nói, vẻ tức giận càng nặng thêm.

"Nói như vậy, đảo này chỉ có mình đạo hữu ở, các hạ thực ra chỉ là đảo chủ tự phong thôi." Hồ Nguyệt cười lạnh nói, trên miệng lộ ra vẻ trào phúng.

Mắt thấy cấm chế sắp phá được, tự nhiên hắn sẽ không quan tâm quái nhân trước mắt này.

"Hừ, còn bảo ta lẻo mép nữa, dù sao các ngươi phá hoại cấm chế cũng là tử tội! Một khi đã không định trốn, vậy các ngươi hãy ở lại đây, không nên đi nữa." Trong mắt quái nhân hiện ra màu vàng quỷ dị, tiếp theo lấy ra giỏ hoa nằm bên hông, đột nhiên ném xuống phía dưới.

Mhất thời chiếc giỏ trúc hóa thành một tầng bạch khí nồng đậm, bay thẳng đến Hồ Nguyệt

Thấy vậy, Hàn Lập cùng mấy tu sĩ kia đều ngây ngẩn cả người.

Chẳng biết người này liệu có phải bị tâm thần không nữa?

Không thấy đối diện có số lượng tu sĩ Kết Đan kỳ nhiều như vậy sao? Hơn nữa nói đánh là đánh ngay, chẳng lẽ đầu óc lú lẫn sao?

Hồ Nguyệt thấy đối phương động thủ thì vừa sợ vừa giận. Ống tay áo vung lên, hai đạo hồng quang bay ra, nghêng đón bạch khí.

"Ầm" một tiếng nổ lớn, bạch khí bị đánh tan bắn ra bốn phía.

"Bất quá miệng lưỡi có chút lợi hại, còn nguyên bản chỉ được cái thùng rỗng kêu to!" Hồ Nguyệt thấy vậy không khách sáo chế giễu ngay.

"Hắc hắc"……

Quái nhân cũng không nói gì mà chỉ cười quái dị. Điều này khiến trong lòng Hồ Nguyệt không khỏi rúng động, bỗng nhiên thần sắc biến đổi.

"Sao lại thế này? Phi đao của ta …"

Chỉ thấy hai thanh phi đao vừa phá tan bạch khí nay bỗng lung lay như sắp rớt, dường như có chút giống như mất linh vậy.

Tiếp theo, bạch khí vốn bị đánh tan thành nhiều điểm nay nhanh chóng tụ tập với nhau. Sau khi ánh sáng chợt lóe liền khôi phục lại hình thái lúc đầu.

Mà hai thanh phi đao kia thì bị đoàn bạch khí trùng trùng vây khốn ở bên trong, nhất thời không thể thoát ra được.

Màn pháp bảo bị khống chế này khiến Hồ Nguyệt lộ ra biểu tình không thể tin. Còn bọn Hàn Lập đều có chút thất sắc.

Nhưng quái nhân lại không cho mấy người bọn họ có thời gian suy nghĩ, sau khi cười lạnh một tiếng vai nhoáng lên, hai đạo kiếm quang màu xám từ trên trời chém thẳng xuống Hồ Nguyệt.

Kim Thanh đứng bên cạnh Hồ Nguyệt tự nhiên sẽ không tự thủ bàng quan, ngón tay bắn ra, một tiểu ấn màu trắng nhỏ như ngón cái xuất hiện, đón gió biến lớn hung hăng hướng về màn sáng màu xám kia.

Sau một tiếng sét đánh, ba kiện pháp bảo phát ra hào quang chói mắt bỗng đan vào với nhau.

Mà lúc này vị tu sĩ họ Giản sau khi nhìn hướng Hàn Lập cùng Khúc Hồn một cái, không nói một tiếng bỗng giơ tay lên, một ngọn phi xoa mang theo hắc bạch nhị khí đánh thẳng về phía quái nhân.

Hàn Lập âm thầm thở dài một tiếng!

Một khi tất cả đều động thủ rồi, xem ra hắn và Khúc Hồn cũng không thể nhàn rỗi, trước tiên đánh quái nhân đối diện rồi mới nói sau.

Nghĩ đến đây Hàn Lập cùng Khúc Hồn liền phóng ra "Hỗn Nguyên Bát""Lục Hoàng Kiếm" bay thẳng tới chỗ chiến đấu.

Quái nhân thấy vậy nhưng vẫn không đổi sắc, ngược lại cười lớn cực kỳ càn rỡ.

Hắn hé miệng ra, một viên châu màu đen trực tiếp nghênh đón thế công của các pháp bảo.

Một tiếng nổ ầm ầm truyền đến!

Quá ngoài sức tưởng tượng của bọn Hàn Lập, khoảnh khắc viên châu mạnh mẽ va chạm cùng các pháp bảo bỗng tự vỡ tung khiến linh tính của các pháp bảo giảm mạnh, quang hoa lập tức trở nên ảm đạm.

Trong lòng tu sĩ họ Giản rất đau đớn, biểu tình cực kỳ thống khổ, hai tay bắt pháp quyết muốn thu hồi phi xoa lại.

Một kích lúc nãy khiến hắn muốn khôi phục phi xoa như bình thường cũng phải tốn cả năm tĩnh dưỡng bằng nguyên thần.

Chẳng qua lúc này hắn muốn thu hồi pháp bảo thì đã muộn một chút.

Chỉ thấy trong tiếng cười lạnh của quái nhân, bạch quang của chiếc giỏ trúc giữa không trung bỗng nhoáng lên, bỗng nhiên
từ giữa bắn ra đạo hào quang màu trắng, lập tức đem mấy pháp bảo vây lại ở giữa.

"Cổ bảo, ngươi dùng chính là hồng hoang cổ bảo!" Tu sĩ họ Giản vừa thấy cảnh này, nhớ tới cái gì đó bỗng thất thanh kêu lên.

Lời này khiến Hàn Lập vừa nghe xong cũng phải rùng mình!

Cái gọi là "Hồng hoang cổ bảo", thật ra chính là pháp bảo mà cổ tu sĩ tu luyện mà thôi. Mấy pháp bảo này thần thông độc nhất, uy lực lại lớn kinh người, pháp bảo hiện tại còn lâu mới bằng.

Hơn nữa phương pháp luyện chế pháp bảo và tài liệu thời cổ cũng khác biệt rất nhiều so với hiện tại, căn bản không thể thu chúng vào trong cơ thể, chỉ có thể luôn mang theo bên mình như pháp khí vậy.

Đây cũng là biện pháp duy nhất để phân biệt Hồng hoang cổ bảo với pháp bảo.

Hôm nay, tu sĩ họ Giản vừa thấy giỏ hoa quỉ dị như thế, rồi nhớ lại lúc đầu nó vẫn được đeo bên hông đối phương nên còn chưa rõ lai lịch thật sự của pháp bảo này sao!

Lại nói tiếp, lúc trước Lục Liên Điện khống chế "Anh Lý Thú", cũng là dùng tới "Kiền Thiên Qua" cũng chính là một Hồng Hoang Cổ Bảo còn sót lại.

Trong lòng Hàn Lập tuy đối với việc "Cổ bảo" có điểm giật mình, hơn nữa hắn còn có vài chiêu bài sát thủ nhưng trước mắt nhiều người như vậy hắn thực không muốn xuất ra.

Bởi vì hắn luôn tin rằng, mình càng lưu lại nhiều chiêu thì càng dễ dàng thoát khỏi nguy hiểm hơn.

Hơn nữa hắn rất rõ ràng, cho dù đối phương có kiện Cổ bảo, cũng không có khả năng làm được gì dưới sự liên thủ của nhiều tu sĩ Kết Đan như vậy.

Cho nên hắn chỉ cần biểu hiện giống như một tu sĩ Kết Đan bình thường là được.

Nghĩ như vậy, Hàn Lập ngoài việc toàn lực khống chế Lục Hoàng Kiếm trong bạch khí trái công phải kích, thực sự mình cùng Khúc Hồn không có hành động gì đặc biệt, chỉ lãnh nhãn bàng quan xem biểu hiện của những người khác.

Hắn tin tưởng rằng sẽ có ra tay!

Quả nhiên, vừa nghe pháp khí kia là một kiện Cổ Bảo, trên mặt mấy người Hồ Nguyệt cũng đều lộ ra thần sắc vui mừng. Một khi là do quái nhân chủ động ra tay trước, mấy người bọn họ sẽ liên thủ giết đi đoạt bảo, dường như đây cũng là một sự tình thiên kinh địa nghĩa.

Kết quả sau một lúc do dự, hai tay tu sĩ họ Giản bắt pháp quyết, trong túi trữ vật bay ra ba đạo ô quang, chính là ba cây cờ đen dài khoảng một trượng, đằng đằng sát khí.

Tiếp theo hắn mở miệng, một cổ hắc khí bắn tới phía trên cây cờ, nhất thời một trận quỷ khóc sói tru truyền đến, khiến cho chúng tu sĩ tâm thần dao động, váng đầu hoa mắt một trận,!

Cùng lúc đó, Hồ Nguyệt kia rõ ràng cũng không thao túng phi đao của mình nữa, sau khi hai tay chập vào nhau, một chuỗi thanh sắc lôi hỏa đánh ra.

Kim Thanh thì nhướng mày, đột nhiên đánh tới phía trên pháp bảo của mình một đạo pháp quyết, nhất thời đại ấn màu trắng phát ra âm thanh rồng ngâm, đột nhiên to lên gấp mấy lần, lập tức đàn áp hai thanh phi kiếm.

Nhìn thấy màn ba người đồng thời đại triển thần uy, trong lòng Hàn Lập chỉ cười nhạt, phỏng chừng quái nhân kia gặp rắc rối lớn rồi.

Quái nhân thấy thế công lợi hại của bọn người Hồ Nguyệt, sắc mặt chỉ khẽ biến rồi lập tức lại khôi phục vẻ cười như cũ.

Hắn đột nhiên xé toang bộ y phục ngắn tay xuống, lúc này nửa người phía trên của hắn đã trần trụi.

Hàn Lập nhìn thoáng qua, liền kinh ngạc thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi chính mình.

Chỉ thấy trên ngực gầy đét của hắn, một trái một phải đều gắn một đầu lâu nhỏ bằng nắm tay, toàn thân chúng màu đen, tóc dài xỏa xuống, không ngừng chuyển động giống như vật sống vậy, còn lúc này, lôi hỏa màu xanh cùng ba cây cờ đen đã đánh tới trước mặt quái nhân, kết quả hai ngón tay của hắn nhẹ nhàng vươn ra, trong miệng niệm một câu chú ngữ cực kỳ cổ quái.

Hai khối xương đầu lâu nhất thời phát ra âm thanh trầm thấp, một trước một sau từ ngực hắn đột nhiên bay ra, tiếp theo cắn đứt hai ngón tay quái nhân, sau đó mới cực kỳ hưng phấn nghênh đón lôi hỏa cùng hắc kỳ phía đối diện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện