"Nếu như ngươi không muốn nói tới những việc này, vậy thì…"Lời nói của Huyền Cốt thượng nhân thay đổi, dường như đang muốn đổi vấn đề khác. Lúc này bỗng nhiên có một chuỗi âm thanh trong trẻo phát ra từ trong người lão ma. Âm thanh thanh thuý, cực kỳ dễ nghe khiến cho Hàn Lập hơi bị sửng sốt.
Huyền Cốt thượng nhân,nghe được âm thanh này, mới đầu liền ngẩn ra, sau đó sắc mặt lộ ra vẻ không dám tin, vừa vui mừng vừa sợ hãi
Hắn không để ý gì đến Hàn Lập, đột nhiên đấm một quyền vào ngực của chính mình.
"Bụp" một tiếng, một khúc xương trắng ởn từ trong cơ thể hắn phóng ra, bay quanh người của Huyền Cốt thượng nhân một vòng, sau đó liền rơi vào tay của hắn.
Thì ra âm thanh lúc nãy là do miếng xương này tạo ra.
Hàn Lập trừng hai mắt nhìn, lộ xuất vài tia nghi hoặc, có điểm không hiểu được.
Khi lão ma cầm vật ấy trên tay, sắc mặt lại càng thêm vui vẻ.
"Rắc" một cái tiếng, lão ma dùng năm ngón tay xiết một cái, khúc xương đó vỡ vụng biến thành đám bột trắng, từ bên trong bay ra một quang đoàn màu trắng cùng với một con hắc trùng giống như dế mèn vậy.
Con hắc trùng vây quanh quang đoàn màu trắng, không ngừng kêu to. Nhưng khi vừa thấy Huyền Cốt thượng nhân, nó liền dừng kêu, tự động nhập vào cơ thể hắn.
Huyền Cốt thượng nhân thấy vậy, liền cười to ha hả một trận, sau đó nắm lấy quang đoàn vào trong tay, sau đó bạch quang biến mất, trên tay hắn xuất hiện một khăn gấm gấm cũ kỹ ố vàng.
Hàn Lập ở phía đối diện nhìn thấy vật đó thì trong lòng không khỏi chấn động.
Khăn gấm này nhìn thấy rất quen mắt, rất giống với bức tàn đồ mà hắn thu được từ Hắc Sát giáo chủ, chẵng lẽ giữa hai cái có quan hệ gì với nhau?
Hàn Lập liền suy nghĩ, biết từ vật này mình có thể giải khai được đầu mối bí mật của tàn đồ nên hắn liền mở to hai mắt, quan sát kỹ càng nhất cử nhất động của đối phương.
Nhưng đáng tiếc, Huyền Cốt thượng nhân chỉ nhìn thoáng qua vật đó một cái rồi cất nhanh vào trong áo của mình. Sau đó nhìn Hàn Lập nói với vẻ mặt bình tĩnh.
" Nếu ngươi và hai tên nghịch đồ của ta không có quan hệ gì với nhau thì ta cũng không có thời gian dây dưa với ngươi nữa. Ta đang có chuyện quan trọng bên người cần phải đi làm ngay. Mặt khác ta cũng muốn cảnh báo ngươi một câu là không nên ở đây lâu, sợ rằng tên nghịch đồ của ta nghe thấy động tĩnh ở chỗ này sẽ đến đây ngay đó." Nói xong như thế Huyền Cốt thượng nhân để ý đến phản ứng của Hàn Lập, trong khi đang cười lạnh hóa thành một đạo huyết quang, lướt qua một bên Hàn Lập rồi bay ra khỏi cửa động, bộ dáng cực kỳ vội vã.
Hàn Lập đầu tiên là ngạc nhiên một chút, sau đó khẽ nhíu nhíu mày.
Lập tức thân hình chuyển động, hoá thành một đạo thanh quang bay vòng quanh đại sảnh một lần, thu thập pháp bảo cùng túi trữ vật của bọn người Kim Thanh, sau đó phóng vài hoả cầu biến mấy cái thi thể thành tro bụi rồi mới phóng ra khỏi nơi này.
Hắn không chú ý đến chuyện chuyện khăn gấm nữa bởi vì sợ nếu mình ra ngoài chậm trễ, bị đối phương động tay động chân lên chỗ cửa động, vậy thì phiền phức lớn.
Tuy nhiên ngay cả mấy cái trữ vật này lão ma kia cũng không có nhìn lấy một chút, không biết là do đồ vật của tu sĩ Kết Đan kỳ hắn không có coi trọng hay là do khẩn cấp nên nhất thời sơ sót, ngược lại tiện nghi cho Hàn Lập.
Nhưng nghĩ tới hóa thân Khúc Hồn bị đoạt đi, Hàn Lập trong lòng cực kỳ khó chịu và tức giận!
Nhưng nếu như cùng với đối phương động thủ, hơn phân nửa là không thắng được, điều này khiến cho Hàn Lập cảm thấy bất lực.
Khi hắn đang nghĩ như vậy thì đã bay từ dưới lòng đất lên tới mặt đất rồi.
Tung tích lão ma sớm đã thành hư vô, điều này làm cho Hàn Lập hoảng sợ vì độn thuật thần diệu của đối phương.
Nhìn xung quang bốn phía yên tĩnh, không tiếng động lại nghĩ đến lúc đầu nhiều người như vậy đi xuống, giờ chỉ có mình đi ra, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một cảm giác cô đơn, lạnh lẽo.
Nhưng loại tình cảm ủy mị này chỉ lóe lên một chút liền bị hắn gạt bỏ ra khỏi đầu. Dù sao con đường tu tiên rất dài và buồn chán, cũng không phải là lúc để cảm thán, suy nghĩ nhiều.
Hàn Lập không dám ở đây lâu, sau khi xác định phương hướng một chút liền rời khỏi đảo, một mặt vừa phi hành, một mặt lục lọi túi trữ vật của chính mình tìm thứ gì đó.
Một lát sau trong tay hắn cũng xuất hiện một cái khăn gấm.
Nhìn thấy vật này trong lòng Hàn Lập chấn động.
Bây giờ không cần nghĩ hắn cũng biết cái khăn gấm này cùng với khăn gấm của Huyền Cốt thượng nhân chắc chắn là cùng loại, không biết nó có chứa đựng bí mật gì khiến cho một người tâm cơ thâm trầm như lão ma đầu lại có biểu hiện thất thố đến như vậy.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập không khỏi cầm lấy khăn gấm đó lên xem xét cẩn thận.
Chỉ thấy bản đồ lúc trước mơ hồ nhìn không rõ, giờ phút này hoàn toàn biến mất, trên khăn gấm chỉ còn lại một cái đồ án hình tiểu kiếm màu vàng. Bất luận là Hàn Lập xoay trở như thế nào đi nữa nó vẫn chỉ về hướng Tây Bắc, từ mũi kiếm có một tia hồng tuyến (tơ hồng) nhỏ kéo thẳng tới mép của khăn gấm, phát ra một màu huỳnh quang nhàn nhạt.
Hàn Lập nhíu nhíu mày, mặc dù không biết vật ấy có công dụng gì nhưng nhìn qua bức tranh đơn giản như vậy mà còn không biết thì hắn thật sự là kẻ đần độn.
Điều này rõ ràng là giúp cho người sở hữu vật ấy dựa theo phương hương chỉ điểm của tiểu kiếm mà tiến đến một địa phương nào đó, chắc chắn ở tận cuối của hồng tuyến có cơ duyên đang chờ người tới lấy!
Hàn Lập tay cầm tấm bản đồ, nhất thời lâm vào trầm tư, suy nghĩ.
Nhớ lại
bộ dáng vội vã của Huyền Cốt thượng nhân nhất định là địa đồ có hạn chế về mặt thời gian, còn nhìn sắc mặt vui vẻ của hắn, khẳng định có nhiều chỗ tốt.
Hắn nghĩ muốn thăm dò đến cùng thì chỉ có cách lập tức động thân dựa theo phương hướng chỉ dẫn trên khăn gấm, bằng không nếu hiệu ứng của nó mất đi thì cho dù có miếng ngon cũng bị người khác chiếm lấy trước mất rồi.
Sau khi suy xét cẩn thận một hồi cùng với việc trù trừ nửa ngày hắn mới điều chỉnh phương hướng, vẽ thành một đạo hào quang phía chân trời, trong chớp mắt đã rời khỏi hoang đảo.
Chỉ sau đó một khắc thì có một đạo vân vụ màu đen âm trầm từ phía xa tiến tới hòn đảo này rồi bay quanh phụ cận của động khẩu một vòng, sau đó mây mù tan hết, lộ ra một trung niên nhân làn da tái nhợt, không có chút huyết sắc.
Người này nhìn thấy trận pháp cấm chế bị phá bỏ cùng với việc Phong Linh trụ bị đổ qua một bên, hai hàng lông mày dựng đứng lên, lập tức phóng ngay vào trong động khẩu.
Tiếp theo trung niên bao bọc trong một đoàn hắc vụ từ trong động khẩu hướng lên trời bay đi.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ lo âu, nhìn phải nhìn trái, đột nhiên thân hình rung động, lập tức xuất ra mười đạo hắc mang biến thành mười con hắc điểu tỏa ra bốn phương tám hướng, nhanh chóng dò xét thêm lần nữa trong phạm vi khoảng trăm dặm gần đó.
Nhưng khi tất cả cự điểu bay trở về, hắn cũng không thu hoạch thêm được gì cả.
Lúc này ánh mắt của trung niên nhân trong rất cực kỳ khó coi!
Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời một hồi lâu mà không có bất kỳ cử động hay biểu hiện nào khác.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, hắn đột nhiên phát ra từng trận cười lạnh lẽo.
"Lão quái, cho dù ngươi có thể thoát ra nơi này thì sao đây chứ? Bây giờ ngươi sớm đã không còn là Huyền Cốt lão tổ lúc xưa nữa, ta cũng không còn là một tên đệ tử Kết Đan kỳ của ngươi, chờ ta hoàn thành xong chuyện ở Hư Thiên điện, sau đó sẽ tiếp tục lục soát ở Loạn Tinh Hải để bắt ngươi lại." Nói xong như thế hắn cũng không chần chừ, đằng không bay lên, biến thành một đoàn hắc vụ.
Tiếp theo dường như muốn phát tiết đi cơn giận, một cột sáng màu đen to như thùng nước từ trong hắc vụ bắn ra, đánh cho vùng phụ cận chung quanh động khẩu lõm xuống, tạo thành một đống hoang tàn.
Sau đó luồng hắc vụ nhanh như sao xẹt bay đi.
Hàn Lập không biết tất cả những việc xảy ra trên đảo, lúc này hắn đang dựa theo phương hướng trên bản đồ, thành thành thật thật ngự pháp bảo lao vùn vụt.
Do không muốn đụng chạm đến Huyền Cốt thượng nhân nên trên đường đi Hàn Lập vô cùng cảnh giác, thỉnh thoảng đem thần thức triển khai hoàn toàn để phòng bị người khác đánh lén.
Vì vậy liên tiếp nhiều ngày trôi qua cũng không phát sinh điều gì ngoài ý muốn, điều này làm hắnn thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên ngày hôm nay Hàn Lập đang cắm đầu cắm cổ chạy thì đột nhiên phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, lờ mờ có âm thanh nổ tung và hào quang chói mắt, vừa nhìn đã biết tại nơi này có tu sĩ đang chiến đấu.
Hàn Lập nhíu nhíu mày, ỷ vào thần thức cường đại, hắn liền đứng từ xa ngưng thần nhìn tới.
Thấy có một nam, một nữ cùng với ba gã cẩm y toàn thân tà khí đang đánh nhau kịch liệt.
Nhưng trình độ của nhóm kia cực kỳ thấp đến đáng thương, chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi và đôi nam nữ kia dường như đang ở thế hạ phong.
Hàn Lập sờ sờ mũi!
Nếu biết những người này không thể gây uy hiếp tới mình, hắn cũng thờ ơ không thèm quan tâm, chuẩn bị trực tiếp điều khiển pháp bảo từ bên cạnh bay qua.
Đối với những tu sĩ đang đánh nhau kia hắn căn bản không muốn hỏi, việc lên đường quan trọng hơn.
Nghĩ như vậy xong, Hàn Lập liền tăng tốc, hóa thành một đạo hào quang phóng vụt về phía trước, trong nháy mắt đã đến trước mặt những người này.
Mấy người tranh đấu kinh hãi, không hẹn mà cùng ngừng tay, thu hồi pháp khí trở về.
Còn Hàn Lập khi bay ngang qua họ, kiếm quang dừng lại một chút, tùy tiện liếc nhìn một cái, không nhịn được phát ra âm thanh kinh ngạc.
Mà ngay lúc đó sau khi nữ tu sĩ trong hai người nam nữ kia thấy rõ khuôn mặt của Hàn Lập thì vui mừng kêu lên.
"Hàn trưởng lão, ta là đệ tử thân truyền của Trác hữu sử Diệu Âm môn, mong Hàn trưởng lão tương trợ. Ba người này là tu sĩ Độc Long hội – đại địch của bổn môn."