Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 450: Hiện hình


trước sau

"Được rồi, đừng nói những lời thừa nữa. Giờ thì ngươi giúp ta đi bắt Cửu Khúc Linh Sâm trước, sau đó giết tên tiểu tử kia để ngươi có nhục thân." Thanh âm của Huyền Cốt lạnh lùng, ngắt lời nói.

"Không thành vấn đề! Bằng vào hai người chúng ta dùng Sưu Linh đại pháp tìm kiếm Linh Sâm thực dễ như trở bàn tay!" Nam tử khinh thường trả lời.

"Vậy bắt đầu thôi!" Nói xong như thế, sắc mặt Huyền Cốt trầm xuống, tay áo phất xuống.

Hai đạo hắc khí từ trong ống tay áo bắn thẳng ra, sau khi tiếp xúc liền chui vào trong lòng đất, vô ảnh vô tung.

Cùng lúc đó, dưới chân Huyền Cốt liền xuất hiện một đạo lục quang, nhanh chóng bay ra rồi biến mất.

Còn bản thân của Huyền Cốt thì bay lơ lửng ở trên không, hai mắt nhắm lại, thân hình không nhúc nhích. Còn lúc này trên mặt đất, trên tay Hàn Lập đang cầm một cây cờ nhỏ màu vàng, thần sắc tuy bình thường nhưng ánh mắt lấp loé không chừng, dường như đang suy nghĩ việc gì đó, lộ ra vẻ chần chờ.

Đột nhiên hắn giương tay lên, một đạo hoàng quang bay ra, cây cờ nhỏ trong tay cắm chặt vào mặt đất.

"Mặc dù nhìn không ra trận kỳ có cái gì không ổn nhưng ngươi thực sự nghĩ ta không đề phòng sao?" Hàn Lập lẩm bẩm một mình, khóe miệng khẽ nhếch lên cười lạnh.

Sau đó từ trong túi trữ vật hắn lấy ra hơn mười cây cờ nhỏ màu vàng tương tự, tản ra linh khí thổ thuộc tính cực kỳ nồng đậm.

Nhìn thấy những cây cờ nhỏ lấp lánh hào quang này, thần sắc Hàn Lập thoáng lộ ra một tia quỷ dị, đột nhiên mở hai mắt ra.

Cùng lúc này, ở chỗ của Huyền Cốt có hai đạo hắc khí cùng một đao lục quang chui ra khỏi mắt đất và phi về bên trong cơ thể lão quái.

"Tìm được rồi. Không ngờ Cửu Khúc Linh Sâm trốn quá kỹ. Nó giấu bản thể của mình trong hốc đá. Nếu không xem xét cẩn thận sợ rằng cũng không phát hiện được nó." Âm thanh hùng hậu có chút đắc ý của nam tử vang lên trong đầu Huyền Cốt.

"Tốt, tìm được là hay rồi! Giờ ta đi xem tên tiểu tử đó bày trận đàng hoàng và đi vào hay chưa, còn ngươi phải cẩn thận một chút không nên tùy tiện hiện thân kẻo đối phương phát hiện ra." Huyền Cốt cẩn thận dặn dò.

"Yên tâm đi. Hoá Hình Chi Thuật mà ta sử dụng chỉ với thần thức của tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có khả năng phát hiện ra, nếu không thì không ai phát hiện được.Nhưng nếu ngươi không có khả năng chế trụ được đối phương, đừng hi vọng ta sẽ xuất thủ trợ giúp vì Kim Lôi Trúc pháp bảo chính là khắc tinh của lệ hồn không có hình thể như ta. Ta thật không muốn bị Ích Tà Thần Lôi khiến cho thần hồn bị tiêu diệt." Nam tử nói toạc ra những lời khó nghe.

"Hừ! Đối phó với một tên tiểu bối Kết Đan sơ kỳ, ta còn cần ngươi hỗ trợ hay sao? Ta phải nắm chắc mười phần thì mới động thủ, hơn nữa ngươi không cần phải sợ Ích Tà Thần Lôi đâu vì mấy ngày trước khi ta đánh nhau với hắn, mấy thanh kiếm kia vừa mới sử dụng không lâu, cho dù trong pháp bảo còn tồn dư thần lôi thì phỏng chừng khi đi qua quỷ vụ đã hết rồi mới đúng, nên phi kiếm kia hiện tại không đủ gây uy hiếp. Ngược lại ngày trước gặp hắn, ta thấy tên tiểu tử đó phóng ra một đám kỳ trùng khiến cho ta cố kỵ. Với lịch duyệt của mình mà vẫn không biết cụ thể là loại gì nên ta có chút kỳ quái, có lẽ so với bọn kỳ trùng bình thường lợi hại hơn một ít!" Huyền Cốt nhàn nhạt nói.

"Ồ, nếu không có Ích Tà Thần Lôi thì người này chẳng có uy hiếp gì cả, đến lúc đó ta sẽ tuỳ theo tình huống thực tế mà xem xét có nên ra tay hay không." Khẩu khí nam tử trở nên nhẹ nhàng hơn.

Huyền Cốt nghe xong, khóe miệng khẽ nhếch, rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Mặc dù hắn nắm giữ một tia bổn mạng tinh phách của đối phương nhưng cũng biết rõ rằng bằng vào việc đó vẫn hoàn toàn không khống chế được.

Đối phương đã chuyên tu quỷ đạo nhiều năm, nên thủ đoạn liên quan đến việc khống chế các loại hồn phách tự nhiên cao hơn hắn. Nói không chừng đối phương nhiều lắm là tổn thương nguyên khí để thoát khỏi sự khống chế.

Vì vậy hắn cũng không muốn quá phận, bức ép đối phương.

Huyền Cốt nhìn chung quanh dò xét một cái rồi hóa thành một đoàn mây mù, bay lại chỗ Hàn Lập.

Khi thấy Hàn Lập rồi, hắn liền hạ người, đáp xuống bên cạnh.

Khu vực này mặc dù bằng phẳng nhưng có rất nhiều cỏ dại, cộng thêm một số cây to thưa thớt hợp thành một mảnh rừng ở phía sau.

"Bố trí kỹ chưa?" Huyền Cốt vừa xuất hiện trước mặt Hàn Lập liền hỏi.

"Đương nhiên xong rồi! Ở phía bên kia!" Hàn Lập tựa lưng vào một cây đại thụ, thản nhiên đưa tay chỉ về phía sau.

Huyền Cốt ngưng thần nhìn lại, quả nhiên nơi khu rừng nhỏ phía sau có một lượng rất lớn thổ linh khí lăn tăn xuất hiện.

Trong lòng Huyền Cốt ngầm vui mừng.

Tiếp theo hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái hộp ngọc rồi mở nắp ra.

"Đây là cái gì?"

Hộp ngọc vừa mới mở ra, một mùi cực kỳ hôi thối bay thẳng vào mũi, Hàn Lập vừa ngửi thấy liền đứng bật dậy, lập tức phong bế hô hấp, thần sắc cảnh giác lùi lại phía sau mấy bước, hồ nghi nhìn Huyền Cốt thượng nhân.

"Không cần đa tâm, đây là phân của Xạ Lan Thú. Vật này rất khó ngửi nhưng lại là thứ cực kỳ dụ hoặc đối với Cửu Khúc Linh Sâm, chỉ cần bỏ nó vào trong trận thì chắc chắn hoá thân của Cửu Khúc Linh Sâm thế nào cũng tìm tới. Đến lúc đó chúng ta sẽ ra tay khống chế hoá thân đó, rồi ung dung đào lấy bản thể mà không cần sợ nó trốn mất." Huyền Cốt thượng nhân liếc Hàn Lập một cái, chậm rãi giải thích.

"Phân của Xạ Lan Thú?"

Nghe xong Hàn Lập liền nhìn hộp ngọc trong tay của Huyền Cốt.

Giờ phút này hắn mới nhìn rõ, thì ra đây là một khối vật phẩm màu vàng, to bằng ngón cái, mùi khó ngửi kia đích xác từ nó bốc ra.

Hàn Lập không khỏi ngạc nhiên.

Hắn đương nhiên biết "Xạ Lan Thú". Đó là một loại linh
thú kỳ quái mà người tu tiên thường hay nuôi dưỡng. Trên đầu của nó có một cái sừng dài màu đỏ toả ra một mùi hương dễ chịu với tác dụng an thần định tâm nên tu tiên giả rất thích.

Nhưng lại không nghĩ ra phân của nó lại có mùi cực kỳ khó ngửi. Không biết sao mà Cửu Khúc Linh Sâm lại thích được.

Điều này khiến cho Hàn Lập hết chỗ nói.

Tuy vậy nhưng Hàn Lập nhìn thần sắc không chút biểu tình của Huyền Cốt rồi mỉm cười nói:

"Vậy mời tiền bối mang vật này đem bỏ vào trong trận. Ta phải đi xem xem trận kỳ này có gì bất ổn không. Sau đó ta sẽ thủ ở nơi này tìm cách bắt lấy hóa thân, còn bản thể của Cửu Khúc Linh Sâm đành phải phiền tiền bối vậy." Nói xong lời này, Hàn Lập liền ôm quyền hướng về phía Huyền Cốt, rồi đi thẳng tới mảnh rừng phía sau, không biết sử dụng thủ đoạn gì mà lập tức vô ảnh vô tung.

Huyền Cốt hơi ngẩn người ra!

Nhìn đám rừng cây với thổ linh khí nồng đậm, hắn ngầm nhíu mày.

Nhưng sau khi khóe miệng khẽ nhếch liền giương tay lên.

Một đạo hắc khí biến thành một con quái xà, ngậm cái hộp ngọc bay thẳng vào chỗ trung tâm của mảnh rừng, đặt nó vững vàng trên mặt đất rồi mới quay trở về.

Làm xong việc này nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hàn Lập ở đâu cả. Điều này khiến cho sắc mặt Huyền Cốt lộ xuất một tia âm lệ.

Nhưng hắn vẫn không nói lời nào bay lên trời.

"Sao vậy? Trận kỳ kia là do ngươi câp, sao giờ lại lo lắng như vậy?" Một giọng hùng hậu của nam tử có chút cười nhạo bỗng vang lên trong đầu của Huyền Cốt.

"Cẩn thận vẫn hơn! Ta trước tiên phải kiểm tra qua pháp trận để xem hắn có thực sự sử dụng trận kỳ mà ta đưa cho hắn hay không rồi mới nói tiếp. Tuy rằng khả năng trên người đối phương xảo hợp có trận kỳ thổ thuộc tính là cực kỳ ít ỏi nhưng ta cũng không muốn mạo hiểm." Huyền Cốt thờ ơ nói.

"Nếu ngươi lúc trước cũng cẩn thận thì sẽ không đến nỗi như vậy. Xem ra việc ăn phải quả đắng thực sự không uổng phí, phải không lão đệ!" Nam tử cười hắc hắc nói.

Huyền Cốt thượng nhân không nghe ra được là hắn đang khen ngợi hay nói móc mình nữa. Việc này khiến cho hắn buồn bực trong lòng, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý gì nữa đến nam tử kia.

Lát sau Huyền Cốt đã lơ lửng ở không trung, thân hình bất động, năm ngón tay mở ra, trong lòng bàn tay đã có một cây cờ nhỏ màu vàng.

Cây cờ này cực kỳ tinh xảo, tuy có ngắn hơn nhưng giống y đúc những cây cờ mà hắn đưa cho Hàn Lập.

Huyền Cốt trịnh trọng nhìn nó rồi khẽ lay động vài cái.

Cây cờ nhỏ liền xuất hiện một đạo quang mang màu vàng, sau khi bay quanh Huyền Cốt một vòng liền trực tiếp hướng xuống mảnh rừng ở phía dưới.

Thấy như vậy, Huyền Cốt thở phào một hơi, trên mặt lộ xuất một tia độc ác.

Tiếp đó hắn liền thu cây cờ lại, liếc mắt nhìn về phía đại trận, xong rồi bay đến một chỗ nào đó của ngọn núi đá.

Lúc này, Hàn Lập mới từ trong rừng cây xuất hiện.

Nhìn thân ảnh xa xa của Huyền Cốt, hàn quang trong mắt Hàn Lập lóe lên vài lần, sau đó thân hình liền mơ hồ tan biến đi. Còn cái hộp ngọc kia càng ngày càng tỏa ra mùi hôi thối khiến cho Hàn Lập đang ẩn nấp trên một cây đại thụ gần đó nhíu mày, không thể làm gì khác hơn là phải tự phong bế hô hấp.

Thời gian từ từ trôi qua, tinh thần của hắn cũng bắt đầu được đề cao.

Thời gian lưu lại đây thực sự không nhiều, nếu Cửu Khúc Linh Sâm vẫn không xuất hiện thì hắn chỉ còn cách đi về tay không mà thôi.

Đang lúc Hàn Lập suy nghĩ thì thần sắc khẽ biến, thần thức của hắn dường như cảm nhận được cái gì đó không lớn lắm xông vào rừng cây. Điều này làm cho Hàn Lập vừa mừng vừa lo, triệt để yểm trụ khí tức trên người, cặp mắt nhìn chòng chọc chỗ có hộp ngọc.

Hoàng quang chợt lóe lên, trên thảm cỏ phía ngoài đại trận xuất hiện một con thỏ lấm la lấm lét. Toàn thân nó trắng như tuyết, đôi mắt màu đỏ chuyển động không ngừng, chớp động liên hồi, hết nhìn đông lại nhìn tây, bộ dáng cực kỳ nhát gan.

Mặc dù vậy nhưng cái mũi đỏ hồng của nó vẫn hướng về phía cái hộp ngọc ngửi ngửi không ngừng, trên mặt lộ ra một tia say mê giống đúc con người.

Cái mùi hôi thối kia đối với Hàn Lập mà nói thực sự rất khó chịu nhưng đối với con thỏ kia thì lại là một thứ gì đó cực kỳ quyến rũ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện