Hàn Lập chỉ cảm thấy pháp lực trong cơ thể mình dường như đông lại, không cách nào sử dụng được. Việc này chắc chắn là do Âm Hồn ti khống chế rồi.
Trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ, vội vàng ngưng thần nhìn kỹ nó.
Có rất nhiều tia nhỏ màu đen quấn quanh mình của hắn, nhàn nhạt toả ra âm khí, vừa thấy đã biết nó là một thứ tà vật vô cùng quỷ dị.
Da mặt Hàn Lập co rút lại.
Lúc đầu khi cầm Kim Ti võng, hắn không phải không hoài nghi đối phương đã động thủ cước lên đó, mặc dù đã cẩn thận kiểm tra mấy lần nhưng hắn vẫn không phát hiện ra cái gì khác thường cả.
Trên người hắn cũng chẳng có pháp khí thuần kim nên chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng nó mà thôi.
Còn sau khi dùng Kim Ti võng bắt được Linh Sâm, thì hắn cũng vứt bỏ sự hoài nghi ra khỏi đầu.
Hắn cũng không nghĩ đến việc hôm nay vừa mới trở mặt với lão quái liền bị đối phương dùng vật đó ám toán, ngay cả pháp lực chân nguyên đều không sử dụng được.
Khuôn mặt của Hàn Lập chỉ phát xanh trong chốc lát, rồi lập tức khôi phục lại như bình thường.
Bởi vì hắn biết rõ bên ngoài đã có trận pháp phòng hộ, trong nhất thời đối phương cũng khó mà có biện pháp bắt hắn, cũng đủ thời gian để hắn giở thủ đoạn giải trừ cấm chế.
Nghĩ vậy, Hàn Lập liền cười lạnh một tiếng, đang định kêu đám Phệ Kim Trùng, nhưng lúc này từ phía sau truyền đến một tiếng
"Phốc".
Tiếng động này cực nhỏ, nếu thần thức của Hàn Lập không sớm bao phủ toàn đại trận thì sợ rằng hắn đã hoàn toàn không cách nào phát hiện ra việc dị thường này. Râu tóc của Hàn Lập dựng đứng lên, không suy nghĩ thêm mà đột nhiên xoay người một cái, đồng thời trong miệng phát ra một tiếng bén nhọn xé gió, đàn Phệ Kim Trùng với khí thế long trời lở đất từ trên không trung lao xuống.
"Ầm!!!" Một tiếng nổ từ phía sau truyền đến, sắc mặt Hàn Lập liền trở nên trầm trọng.
Chỉ thấy đàn Phệ Kim Trùng phía sau đang ngăn cản một cái bóng người màu xanh biếc quỷ dị, liều mạng tấn công đối phương.
Mặc dù mặt mũi người này mơ hồ nhưng toàn thân tràn đầy quỷ khí, hai tay hóa thành hai con cự mãng (rắn lớn) màu xanh biếc không ngừng huy động đánh đám Phệ Kim Trùng bay dạt qua một bên, khiến cho chúng không thể nào tiến gần tới hắn nửa bước, vì vậy cũng không có cách nào thành công.
Nhưng việc khiến cho Hàn Lập khó tin chính là màn sáng bảo hộ trận pháp vẫn như thường, không hiểu bằng cách nào mà tên quỷ ảnh kia không cần đụng chạm đến cấm chế, vẫn có thể xông vào.
Hàn Lập còn chưa kịp trấn tỉnh lại thì bóng xanh đã mở miệng chửi to.
"Con bà nó, đây là loại quỷ trùng gì mà ngay cả vô hình pháp thể của ta cũng bị cắn nuốt luôn. Thật quá tà môn." Nghe ra thì đúng là âm thanh của gã nam tử lạ mặt lúc trước, bộ dáng hắn đã có chút chật vật.
Hàn Lập lúc này mới chú ý tới. Đám Phệ Kim Trùng khi tấn công tới bóng xanh liền bị hai cách tay cự mãng đẩy bay ra ngoài nhưng trong tích tắc tiếp xúc đó, Phệ Kim Trùng liền cắn nuốt thôn phệ lục quang, chẳng trách đối phương kinh nộ như thế.
Chỉ là vị này vừa mới ở trên đám mây nói chuyện, lúc nào đã tiềm phục đến sau lưng rồi đột nhiên ra tay ám toán mình?
Hàn Lập nghĩ mãi vẫn không ra.
Nhưng vần đề này chỉ thoáng hiện qua trong đầu của hắn rồi biến mất bởi vì hiện tại không phải là thời điểm để suy ngẫm.
Hắn cũng không có ý tứ muốn nói chuyện thêm với đối phương nữa, nên hé miệng hú lên một tiếng bén nhọn.
Lúc này một đám nhỏ Phệ Kim Trùng tách ra bay trở về, trong nháy mắt đã bám xung quanh thân hình Hàn Lập rồi mở to miệng cắn xé hắc khí.
Do pháp lực đã bị không chế nên Hàn Lập chỉ có thể dùng thanh âm để điều động đám Phệ Kim Trùng mà thôi.
Hàn Lập nhất định phải thoát khốn trước khi đối phương tìm được biện pháp ứng phó với Phệ Kim trùng. Dù sao khi đang ở trong quỷ vụ, chúng đã bị một trận quỷ hống khiến cho nguyên khí đại thương, chuyện này hắn vẫn đang còn nhớ như in.
Nếu đối phương cũng làm như thế thì việc này thực sự gay go rồi.
Đúng lúc này, tầng bảo hộ ở bốn phía của trận pháp dường như bị vật gì đó đánh mạnh vào làm cho hoàng quang lóe lên vài cái rồi trận pháp bắt đầu lắc lư, rung chuyển.
Hàn Lập thấy vậy liền lạnh lùng quay đầu liếc nhìn một chút.
Chính là Huyền Cốt từ giữa không trung đang muốn trợ giúp gã nam tử kia nên cũng phát động tấn công.
Từ trong đám âm vân bắn ra từng luồng hắc khí có đường kính khoảng một trượng hung hăng tấn công tới màn hào quang phòng hộ của trận pháp. Mắt thấy cấm chế có thể không chịu được bao lâu nữa.
Hàn quang trong mắt chớp động, Hàn Lập ngoảnh đầu lại, không để ý gì nữa.
Hắn nhìn cái bóng xanh đang bị đám Phệ Kim Trùng bao vây tấn công ở cách mình hơn mười trượng. Môi hắn mím chặt, mặt không chút thay đổi.
Âm Hồn ti trên thân chỉ trong một thời gian ngắn đã bị đám Phệ Kim Trùng liên tục cắn xé, thôn phệ gần phân nửa. Hàn Lập đã cảm giác được chân nguyên pháp lực đang dần hồi phục, không nhịn được lộ ra một tia vui mừng.
Chỉ cần pháp lực khôi phục thì hắn vẫn còn rất nhiều thủ đoạn để thi triển.
Nhưng lúc này cái bóng màu xanh biếc cất lên một tiếng gầm nhẹ, thân hình đột nhiên quay tít như con vụ, hóa thành một cơn lốc xoáy, xông vào đám kỳ trùng để tiến về phía trước thêm vài trượng khiến cho hắn gần Hàn Lập hơn vài phần.
Gần một vạn con Phệ Kim Trùng liền nối đuôi nhau nhào tới, mặc dù phần lớn bị con vụ quay mạnh, văng ra xa nhưng vẫn còn một số bám chặt vào đó làm cho tốc độ của quỷ ảnh càng lúc càng chậm lại.
Những con Phệ Kim Trùng khác thấy vậy, không
chút khách khí ùn ùn tiến lên.
Một lát sau, cái bóng xanh đã bị đám Phệ Kim Trùng bao phủ toàn thân, làm cho hắn không còn cách nào chuyển động được nữa. Mắt thấy việc này xảy ra giống như ở trong quỷ vụ khiến cho Hàn Lập mừng rỡ.
Nhưng lập tức Hàn Lập trở nên kinh ngạc!
Mắt thấy quỷ ảnh màu xanh biếc giống như muốn tự sát, trong lòng hắn không có cao hứng mà ngược lại còn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Sự việc phát sinh tiếp theo càng chứng thực cho dự cảm của hắn.
Lục ảnh bị đám Phệ Kim trùng bám chặt xung quanh, chỉ trong chớp mắt liền bành trướng, căng phồng lên thành một quả cầu to, quang mang trở nên chói mắt.
"Bất hảo!" Hàn Lập thầm kêu một tiếng, muốn gọi đám Phệ Kim Trùng quay về nhưng hắn chưa kịp làm gì thì
"Ầm" một tiếng, quả cầu nổ tung, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Lúc đó liền xuất hiện một cổ khí tức vô cùng âm lãnh, đem tất cả phi trùng bao phủ vào bên trong.
Tiếp theo tại vị trí trung tâm của vụ nổ, nơi phát xuất hào quang chói mắt, một tia sáng màu xanh nhạt đột nhiên bắn ra, trong nháy mắt liền đến trước mặt Hàn Lập vẫn đang bị trói bởi một chút hắc khí còn sót lại.
"Thân thể của ngươi được bổn đại gia tiếp nhận!"Trong tiếng cười cuồng ngạo, tia sáng màu xanh lóe lên, đột nhiên hóa thành quỷ đầu hung dữ to khoảng vài thước, hung hăng bắn tới.
Huyền Cốt ở trên không trung chứng kiến màn này, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, công kích lập tức ngừng lại, mặc dù vòng bảo hộ chỉ cần đánh thêm vài cú nữa sẽ lập tức bị phá hủy.
Hàn Lập giương mắt nhìn về quỷ đầu đang bay về phía mình, thần sắc cực kỳ băng lãnh.
Khi nó chỉ cách hắn khoảng hơn một trượng thì trong mắt Hàn Lập xuất hiện một tia âm lệ, trên thân đột nhiên bạo phát một cổ sát khí cực kỳ cường đại.
Cổ sát khí này cực kỳ hung mãnh, giống như thực chất vậy, khiến cho quỷ đầu không khỏi rùng mình, phải ngừng lại một chút.
Hàn Lập đột nhiên hé miệng, một đạo điện hồ màu vàng to lớn xuất hiện, chớp mắt liền xuyên qua mặt quỷ ở rất gần, căn bản không thể tránh né được.
Quỷ đầu kêu thảm một tiếng, lập tức hóa thành một đoàn lục khí, điên cuồng gào thét rồi trốn chạy thục mạng.
Nhưng Hàn Lập làm sao có thể để hắn dễ dàng thoát đi như vậy được.
Lúc này điện hồ ào ào tuôn ra, chút hắc khí còn dư trên người trong nháy mắt liền bị hủy diệt không còn một mảnh.
Hàn Lập không chút do dự, thân hình nhoáng lên vài cái, người đã đến phía sau của đoàn lục khí.
Tiếp theo sắc mặt hắn không đổi, tay phải nhanh chóng chụp về phía trước.
Trên năm ngón tay liền xuất hiện điện hồ màu vàng nhạt, lục khí lập tức tan thành mây khói. Lúc này trên tay Hàn Lập đã xuất hiện một viên châu màu xanh biếc, lóe lên hào quanh quỉ dị, giống như vật sống vậy.
Hàn Lập chỉ lạnh lùng liếc nhìn một lần, rồi sau đó không chút khách khí bóp lại.
Âm thanh nghiền nát vang lên, viên châu dưới sự công kích của điện hồ đã biến thành bột phấn.
Hàn Lập chẳng kiêng nể gì dùng Ích Tà Thần Lôi vì biết rằng cho dù bóng xanh thuộc cấp bậc Quỷ Vương, nhưng dưới tình huống không có nhục thân, việc giết chết chỉ trong chốc lát.
Nhưng mức độ dễ dàng như thế cũng khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
Tuy vậy Hàn Lập lúc này ngẩng đầu lên, nhìn Huyền Cốt đang đứng trên không trung, thần sắc không chút thay đổi nói:
"Đem Cửu Khúc Linh Sâm giao cho ta, ta có thể xem như không có việc gì phát sinh, tiếp tục hợp tác với ngươi. Nếu không, không phải ngươi chết thì là ta vong!
Thanh âm hắn cực kỳ bình tĩnh, nhưng ý tứ trong đó cực kỳ âm hàn, khiến cho thần sắc Huyền Cốt trở nên rất khó coi.
"Tốt! Tốt lắm!
" Huyền Cốt thượng nhân nhìn thẳng Hàn Lập, sau nửa ngày mới mở miệng nói ra mấy chữ như vậy.
Điều này khiến cho Hàn Lập không khỏi nhíu mày, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương.
"Nếu hắn đoạt xá không thành công thì phải trách bổn sự của hắn quá tệ. Ta tự nhiên sẽ hợp tác với kẻ chiến thắng. Cửu Khúc Linh Sâm này người cầm lấy đi!" Đám mây mù bị Huyền Cốt thu lại, thân hình lộ xuất ra.
Tiếp theo tay hắn giương lên, một cái hộp màu vàng từ trên không trung bắn thẳng xuống chỗ đứng của Hàn Lập.