Bất quá, khi Hàn Lập đem hai ngọn giáo nhỏ bị biến dạng thu vào, thì mơ hồ cảm thấy Cực Âm cũng đang xem xét vật ấy, nhưng ánh mắt che dấu rất nhanh thu rồi trở về.
Hành động này mặc dù cực kỳ bí ẩn, nhưng cũng làm cho Hàn Lập trong lòng rùng mình.
Biết rằng hai ngọn giáo ngắn này chỉ sợ cũng là đồ tốt. Chỉ là Cực Âm tổ sư đang muốn đoạt bảo, đương nhiên là không thể cưỡng đoạt lấy ngay bây giờ được!
Nhưng cứ như vậy, lý do để sau này Cực Âm ra tay với hắn sợ rằng lại thêm một cái nữa.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập cúi xuống trên mặt lộ ra một tia cười khổ. Nhưng khi ngẩng đầu lên thần sắc lại trở lại bình thường như lúc đầu.
Cứ như vậy, dưới tình huống ba vị tu sĩ Nguyên anh kỳ đồng loạt ra tay, Khôi lỗi cùng cấm chế ở tầng này mặc dù lợi hại, nhưng mọi người vẫn không chút tổn thương an toàn đi qua.
Cách đó ba tầng, có ba người đang thấp giọng cẩn thận thảo luận cái gì đó. Chính là nhóm người bên chính đạo Vạn Thiên Minh.
Phía trước cách bọn họ không xa, có một thạch đài to lớn khổng lồ, cực kỳ hùng vĩ.
Cái đài này rộng chừng trăm trượng, cao ước hơn ba mươi trượng. Phía trước có mấy trăm bậc thềm đá đi lên tới tận đỉnh đài.
Cả tòa đài này như một tòa thành làm bằng đá xám, bên ngoài được bao phủ một màn hào quang màu trắng.
Nhưng kỳ dị chính là, trong màn hào quang có lam quang lập lòe, càng tới gần trung tâm đài cao, quang mang lại càng thịnh, ánh sáng lấp lánh lưu chuyển không ngừng, thậm chí làm cho hai mắt người ta không cách nào nhìn thẳng vào, nên không thể nhìn rõ ở bên trong thật sự có gì không ổn.
Hai bên bờ đài đá ngưng kết thành một tầng băng sương dày trong suốt phản chiếu ánh sáng, làm cho nó trở nên xinh đẹp dị thường.
Vạn Thiên Minh ở trước đài trầm giọng nói:
"Thế nào, pháp lực gần như hồi phục chưa? Nếu có thể chúng ta bắt đầu hành động đi! Tuy lần này mượn vật của Thiên Cơn môn tránh né được những Khôi lỗi thủ vệ kia, nhưng thời gian của chúng ta cũng không có nhiều. Thiên Ma công của Man Hồ Tử đối phó với Khôi lỗi rất lợi hại, tuy bọn họ đi hết tầng bốn cũng phải tốn chút thời gian, nhưng cũng sẽ không trì hoãn được lâu đâu".
"Ý Vạn huynh nói tức là chúng ta có khả năng đoạt bảo" Thiên Ngô Tử lão đạo ở phía đối diện bộ dáng tán đồng, trong mắt lộ ra một tia hưng phấn.
Còn vị lão giả gầy ốm giống lão nông kia vẫn yên lặng, không mói một tiếng nào.
Vạn Thiên Minh thấy vậy cũng không thèm để ý, hắn biết lão giả này mặc dù trầm mặc ít nói, nhưng lại tu luyện
"Ngọc Đan công" thần thông không nhỏ, thực lực chân chính thậm chí còn trên Thiên Ngộ Tử.
Chỉ là người này dù xuất thân chính đạo, nhưng luôn luôn đóng cửa khổ luyện, rất ít cùng người khác nói chuyện, cho nên mới có bộ dáng lạnh lùng như thế.
Vạn Thiên Minh chỉ mỉm cười, dẫn hai người nhắm hướng màn hào quang kia đi tới.
Một đạo tử khí đậm đặc chợt lóe lên rồi biến mất, màn hào quang màu trắng
"Xoạt" vang lên một tiếng thanh thúy, liền bị Vạn Thiên Minh tiện tay bổ một cái tạo nên một cánh cửa lớn, mấy người kia thừa dịp nhanh chóng tiến vào.
Không lâu sau, mấy người Vạn Thiên Minh đã biến mất vào trong màn lam quang.
Mà chỗ bị phá vỡ của màn hào quang lập tức trở về nguyên dạng, trả lại vẻ thanh tĩnh ban đầu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đám người Vạn Thiên Minh tiến vào màn hào quang vẫn chưa đi ra, nhưng ở phía dưới đài cao lại xuất hiện thân ảnh của Man Hồ Tử, Cực Âm.
Bọn Hàn Lập, Huyền Cốt cũng đi theo phía sau họ.
Lão giả nho sam nhìn đài cao trước mặt, trong mắt có chút hưng phấn nói:
"Cuối cùng cũng đã tới địa phương quỷ quái này, Kim mao Khôi lỗi tầng bốn thật là lợi hại, nếu ba người chúng ta không đồng loạt dốc hết bãn lĩnh thật sự mà ra tay e rằng cũng sẽ tốn thời gian không ít".
Cực Âm tổ sư sắc mặt âm trầm, bộ dáng dường như có chút buồn bực nói:
" Hừ! Đám Khôi lỗi kia cũng vậy thôi, nhưng cấm chế ở tầng ba thật sự có chút khó phá, đã làm cho chúng ta mất nhiều thời gian như vậy. Nếu không đã đến sớm hơn rồi".
Man Hồ Tử nhướng mày, trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn nói:
" Cũng đã đến nơi rồi, còn ở đó nói này nọ làm gi? Trước tiên xem đám người Vạn Thiên Minh đã vào lấy được bảo vật hay chưa".
Nghe xong lời này. Cực Âm lộ ra vẻ không vui, cũng không nói thêm lời nào.
Mà lão giả nho sam thần sắc vẫn như thường cười rộ lên:
"Man huynh yên tâm. Ta cùng Cực Âm huynh dựa vào bí pháp đã dò xét qua, đám người Vạn Thiên Minh đích xác tại mấy canh giờ trước đã đi vào chỗ này, đến nay còn chưa đi ra. Chúng ta cứ ở nơi đây chờ đợi là được rồi, bởi vì cái chỗ lạnh lẽo quỷ quái này cũng chỉ có một lối ra vào duy nhất mà thôi".
Man Hồ Tử liếc mắt nhìn lão giả một cái, dường như có chút không tin nói:
"Thật sự là chỉ có một lối duy nhất sao? Bọn chính đạo có thể từ chỗ khác mà rời đi trong khi chúng ta vẫn đứng ngốc ra ở nơi này!"Lảo giã vuốt chòm râu thong thả nói:
"Hắc hắc! Điểm ấy tuyệt không có vấn đề! Cái màn hào quang màu trắng này, cũng không phài là vòng bảo hộ bình thường. Mà chính là Thiên cương tráo cấm chế nổi danh thời thượng cổ. Ngoại trừ lối ra đặc biệt ở nơi này, những chỗ khác tuyệt đối không có khả năng trong thời gian ngắn mà ra khỏi được. Chúng ta trước mắt cứ ở chỗ này nghỉ ngơi và hồi phục một chút, sau đó hãy vào xem tình hình".
"Ừm! Vậy cũng được" Man Hồ Tử nghe xong lời này, nhè nhẹ gật đầu, đến phụ cận của đài cao
khoanh chân ngồi xuống.
Cực Âm và lão giả nho sam tập trung lại một chỗ thấp giộng nói chuyện với nhau.
Hàn Lập thấy hết tất cả mọi việc, trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt một chút dị sắc cũng không biểu hiện ra ngoài.
Đám lão quái ma đạo này, suy nghĩ cũng không tệ. Nhưng Vạn Thiên Minh kia vừa nhìn qua cũng là người có tâm cơ thâm sâu. Bọn họ hiện tại không đi vào, nói không chừng là đúng ý của người bên chính đạo.
Nghĩ tới đây, hắn quay đầu nhìn chung quanh một chút, nhưng lại phát hiện Huyền Cốt đang ở một mình cách đó không xa phía dưới đài cao, nhìn màn hào quang màu trắng, bộ dáng như đang suy nghĩ gì đó.
Hàn Lập thần sắc chợt động, đây là cơ hội tốt để cùng với vị kia thương lượng lại lần nữa. Bất quá hắn lại đổi ý, ngẫm nghĩ lão ma và Man Hồ Tử kia có quan hệ, mình đối với hắn có giá trị không ít. Quá nửa là vị này cũng như Cực Âm tổ sư đều có chủ ý với Huyết Ngọc tri thù của mình.
Nếu không, sao lại chọn thời cơ đánh chết Cực Âm là sau khi lấy được bảo vật.
Hiện tại hắn mà chủ động tìm tới cửa, sẽ làm cho đối phương nhìn ra sự sợ hãi của hắn, tình cảnh sẽ càng tệ hơn mà thôi.
Xem ra, chỉ còn có cách là dựa vào mưu mẹo bản thân mới được!
Nghĩ như vậy, Hàn Lập ánh mắt nhìn Huyền Cốt không khỏi phát lạnh. Mà Huyền Cốt nọ như có phát hiện, quay đầu lại nhìn vừa lúc thấy Hàn Lập.
Hàn Lập trong lòng thầm mắng một tiếng, lập tức thần sắc bình tĩnh, làm như không có chuyện gì mà hướng tới chỗ khác đi đến.
Huyền Cốt nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Lập, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc.
Lúc này, Hàn Lập đã đi đến bên cạnh cái đài cao, nhìn màn hào quang bao phủ bên ngoài chậm rãi uốn lượn.
Đám người Cực Âm cho rằng ở tầng năm này một vị Kết đan sơ kỳ tuyệt không có khả năng một mình chạy mất, bởi vậy cũng rất yên tâm, tùy ý để cho Hàn Lập tự do hoạt động ở vùng phụ cận.
Một hồi sau, Hàn Lập một mình đi tới phía sau đài cao, mặt sau này màn hào quang cũng không khác so với mặt trước, vẫn là bức tường bằng đá cao lớn.
Trên tường điêu khắc một ít văn tự và họa hình về một loại quái thú thượng cổ, cũng không có cái gì dị thường.
Bức tường như vậy Hàn Lập ở bên trong nội điện đã thấy nhiều rồi, biết ở mặt trên đều được thiết lập cấm chế cao thâm.
Muốn dùng sức phá hủy bức tường, với đẳng cấp tu sĩ Nguyên anh kỳ cũng không có khả năng làm được.
Cho dù Hàn Lập biết rõ là đằng sau vách tường, rất có thể là nội điện thì cũng là vô kế khả thi.
Hàn Lập trong lòng mắng to, đem sự chắc chắn của nội điện tạo bởi các tu sĩ thượn cổ so sánh với cái mai rùa vậy, làm cho hắn tâm phiền ý loạn mà vỗ một chương trên vách đá, sau đó xoay người muốn trở về.
"Phành" một âm thanh trầm muộn vang lên, Hàn Lập vừa quay đi được ba bốn bước, thân thể nhất thời khựng lại.
Hắn chậm rãi xoay người, trên mặt tràn đầy thần sắc khó tin.
Nếu là một tu sĩ bình thường, nghe xong âm thanh vừa rồi, có lẽ căn bản sẽ không để ý sớm mà rời đi, dù sao thanh âm này nghe qua rất bình thường.
Nhưng Hàn Lập chính là người xuất thân từ giang hồ, đối với các loại cơ quan mật thất sớm đã nghiên cứu qua không ít.
Thanh âm vừa rồi lọt vào tai, hắn liền nhận ra tảng đá này có thứ gì đó.
Hàn Lập có chút không dám tin.
Ở nơi đây khắp nơi đều có cấm chế cao thâm của các tu sĩ cổ xưa, dĩ nhiên cũng có thể có mấy thứ đó tồn tại. Hàn Lập hoài nghi mà phán đoán.
Đương nhiên Hàn Lập cũng sẽ không thật sự bỏ qua.
Hắn chỉ là trầm ngâm chốc lát, lập tức bước trở lại trước vách tường.
Rồi đưa hai ngón tay gõ gõ mấy cái vào mấy khối đá ở phụ cận.
Kết quả, vừa nghe âm thanh vang lên từ khi ngón tay gõ vào tảng đá thứ ba thì trong lòng Hàn Lập chợt động, ánh mắt tập trung vào khối đá này, trên đó có khắc một loại yêu thú có cánh con mắt màu đỏ như máu kỳ dị.
Hình vẽ con thú này mặc dù được khắc họa không được tinh tế lắm, nhưng trông rất sống động, biểu lộ được vẻ cuồng bạo điên cuồng khát máu của nó.
Hàn Lập chỉ là đơn giản nhìn qua họa hình của yêu thú một chút, rồi lại lần nữa gõ nhẹ vài cái lên khối đá.
Hắn rốt cuộc vừa mừng vừa sợ khẳng định khối đá này thật ra là trống rỗng, hơn nữa bên trong dường như cón có dấu vật gì đó.