Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 477: Kim Ti Tằm dữ Thiên Thanh Hoa


trước sau

Nhưng không đợi lão giả cùng Cực Âm đem Linh thú cùng Yêu thi phóng ra, trên tế đài đột nhiên có dị biến.

Bích lục cự tằm ở trong luồng sáng đột nhiên run rẩy, ngay sau đó kim quang toàn thân nhanh chóng ảm đạm hẳn đi.

Cơ hồ cùng lúc, sợi kim ti trong miệng nó "Băng" một tiếng, liền đứt đoạn.

"Không ổn!"

Đám người chính đạo Vạn Thiên Minh đang đứng bên cạnh tập trung toàn bộ tinh thần vào việc đoạt bảo, sắc mặt đại biến hô lên một tiếng.

Nhưng không đợi bọn họ kịp đưa ra bất kỳ hành động nào, mấy con kim tằm khác cũng xuất hiện tình trạng tương tự.

Kim quang cũng giảm hẳn đi, kim ti của hai con cự tằm khác cũng đứt đoạn tại chỗ.

Lúc này, tậm trạng của Vạn Thiên Minh cực kỳ chán nản. Thân hình vốn dĩ đang định tiến lên nhất thời đứng ngẩn ra tại chỗ.

Nhưng việc vẫn chưa dừng lại ở đó!

Kim ti của ba con cự tằm còn lại mặc dù vẫn còn, nhưng sau khi thiếu đi hẳn sự hỗ trợ của đồng bạn, lập tức nghe "xoẹt" một tiếng như bị một luồng sức mạnh cực mạnh kéo bay vào trong đại động.

Ngay sau đó truyền lại tiếng của vật nặng đập xuống đất, toàn bộ thạch đài đều rung động.

Còn lam quang ở ngoài cửa động lập tức ảm đảm, khí lạnh vốn đã giảm bớt liền tăng lên.

Nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt của đám người chính đạo đều trở nên khó coi.

Còn mấy lão ma bên Cực Âm vốn đang định ra tay thì lúc này mặt mày quái dị trợn tròn mắt, vẻ mặt đều cực kỳ đặc sắc.

"Ha ha! Ha ha…"

Man Hồ Tử ôm bụng phá lên cười, bộ râu màu vàng dưới cằm không ngừng rung rung, thể hiện một dáng vẻ cực kỳ thống khoái.

Lúc này, Cực Âm và lão giả nho sam đã có phản ứng, cũng lộ ra bộ mặt nhìn có chút hả hê. Tất cả đều hướng về phía ba người thuộc phe chính đạo mà cười ha hả.

Cứ như vậy, mặt của Vạn Thiên Minh ngày thêm xanh mét.

Vì lần đoạt bảo này, hắn đã hao phí biết bao tâm cơ, giá phải trả cũng rất cao, kết quả lại bị bọn người trong Ma đạo cười nhạo.

Điều này khiến cho tâm hoả của Vạn Thiên Minh không ngừng dâng lên.

Đột nhiên hắn quay người, ánh mắt lộ ra vẻ âm hàn, trừng mắt nhìn về phía ba người Cực Âm.

Vẻ mặt tươi cười của Cực Âm tổ sư và lão giả có chút ngưng trệ.

Đối phương là một vị tu sĩ Nguyên anh trung kỳ. Cho dù bọn họ đã phân thành Hắc bạch lưỡng đạo, hai người bọn hắn cũng không muốn kết thâm cừu với Vạn Thiên Minh.

Nhưng Man Hồ Tử dưới cái trừng mắt kia tuy có ngừng cười, nhưng cũng không hề khách khí trợn mắt đáp trả.

"Sao, Vạn môn chủ muốn cùng Man mỗ phân cao thấp ở đây hả? Tại hạ cũng đang muốn lĩnh giáo một chút Nho gia tam đại thần công - Thiên La chân công đây" Sắc mặt của Man Hồ Tử tỏ rõ ý khiêu khích.

Vạn Thiên Minh lạnh lùng trừng mắt nhìn Man Hồ Tử một lúc, vẻ mặt cuối cùng cũng khôi phục lại sự lý trí.

"Đi!"

Hắn vung tay một cái, dẫn đầu đi khỏi tế đài, ngay cả mấy sợi Kim Ti Tằm còn sót lại cũng không thèm để ý. Chỉ gọi con Bạch giao đang giằng co cùng ma đạo quay trở lại.

Thần sắc của Thiên Ngộ Tử cũng rất khó coi. Hắn thu hồi Cự quy xong cũng nghiêm mặt đi theo sau Vạn Thiên Minh.

Còn lão nông gầy ốm kia, ngoại trừ đôi mắt có chút lạnh lùng ra, biểu hiện vẫn có vẻ thong dong.

Ngay cả khi hai phe chánh ma kề vai tác chiến, hai bên vẫn cực kỳ cảnh giác đề phòng lẫn nhau.

Cũng may, Man Hồ Tử tuy cực kỳ cuồng ngạo, nhưng lúc này cũng không nói câu gì khích bác đối phương, chỉ là trên mặt có nét cười nhạt mà dõi theo đám người Vạn Thiên Minh dần dần rời xa, cho đến tận khi khuất sau màn hào quang.

"Ta để Thanh ***** Điểu ẩn nấp tại lối vào, nếu như đám gia hoả chính đạo lại trở vào, chúng ta cũng có thể biết" Lão giả nho sam dõi theo bóng lưng ở đằng xa, đột nhiên nói một câu.

"Nếu như vậy, ta cũng phái hai con Thiên Đô Thi tiềm phục ở lối vào. Nếu như bọn chúng đột nhiên đánh lén chúng ta, chúng cũng có thể gây ra chút cản trở" Cực Âm tổ sư cũng lạnh lùng cười nói.

Nghe xong những lời này, Thanh Dịch cư sĩ ngẩn người, nhưng thần sắc lập tức bình thường, không nói năng gì.

Tiếp theo chỉ thấy hắn khẽ phất tay áo, một luồng thanh quang chừng nắm tay bắn ra, bay thẳng lên trời.

Cực Âm tổ sư cũng duỗi tay ném lên trên mặt đất, tựa hồ như vừa vất đi vật nào đó.

Hai luồng khói đen liền xuất hiện, tiếp theo mùi tanh hôi lập tức truyền tới. Hai con Yêu thi cao lớn liền xuất hiện trước mặt mọi người.

"Đi" Cực Âm tổ sư hướng về phía lối vào, nghiêm nghị chỉ tay.

Trong chớp mắt, thân thể hai con Yêu thi sau khi vặn vẹo uốn éo một hồi, liền vô ảnh vô tung biến mất.

Cảnh tượng này khiến cho Hàn Lập nhớ lại tình huống quỷ dị khi Yêu thi xuất hiện lần trước, sau khi khẽ rùng mình, không khỏi có vài phần kiêng kỵ đối với đám Yêu thi này.

Bất quá, khi ánh mắt của Hàn Lập nhìn tới mấy con Kim tằm vẫn còn run rẩy nằm trên tế đàn, thì không nhịn được tò mò mà bước qua xem xét.

Nhưng không chờ gã bước đến thì đã có một người khác đã bay nhanh tới. Hàn Lập đưa mắt nhìn thì ra là Huyền Cốt vẫn luôn trầm mặc.Trong lòng gã cũng có chút kinh ngạc.

"Chuyện gì xảy ra? Kim Ti Tằm này cũng tính là kỳ trùng khó được. Nhìn kim quang của bọn chúng lúc nãy, đạo hạnh hẳn không tệ. Vạn Thiên Minh lại không chút đau lòng liền từ bỏ, điều này có chút cổ quái!" Man Hồ Tử bước tới, thuận miệng hỏi.

"Bọn chúng đã được phục dùng Thiên Thanh Hoa để mượn vật ấy để cao đạo hạnh lên rất nhiều, mới có thể kéo Hư Thiên Đỉnh lên một chút. Nhưng hiện tại dược tính đã hết, đám Kim Tằm này xem như đã hoàn toàn bị phế đi rồi" Huyền Cốt chỉ tra xét thoáng qua Cự tằm một lát, thần sắc hồi phục lại sự lạnh nhạt trả lời.

"Ta nói bằng vào Kim
Ti Tằm này thì sao có thể kéo được Hư thiên đỉnh! Thì ra là mượn thứ đó. Hắc hắc! Lần này Vạn Thiên Minh trộm gà không thành lại mất thêm nắm thóc"
Man Hồ Tử nghe được lời nói của Huyền Cốt, không khỏi cười ha hả nói.

"Thiên Thanh Hoa! Không ngờ Vạn Thiên Minh tìm được thứ đó. Ta cũng đă từng nghĩ tới sử dụng phương pháp này, nhưng đáng tiếc là nhiều năm qua một đoá Thiên Thanh Hoa cũng không tìm thấy. Không ngờ vị vãn bối của Man huynh lại biết, xem ra cũng không phải là hạng vãn bối vô danh! Không biết Ô mỗ đã từng nghe qua tục danh của vị này chưa" Cực Âm tổ sư chắp hai tay ra sau lưng đi tới, bất quá hắn vừa nói đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Huyền Cốt, chậm rãi hỏi.

"Tại hạ chỉ là đọc qua mấy cuốn Tử thư mà thôi, nào có đại danh gì, Ô tiền bối cứ nói đùa" Huyền Cốt nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng đáp.

"Phải không?" Cực Âm tổ sư thần sắc thản nhiên nói, không biết có phải đã hết nghi ngờ hay là kiêng kỵ Man Hồ Tử đang đứng bên cạnh, cũng không tiếp tục truy vấn mà quay người đi tới đại động kia, cúi đầu xem xét.

Lam quang trong động khiến cho khuôn mặt của hắn ánh thành màu lam, nhìn qua trông thật quỷ dị.

Hàn Lập đứng một bên, chăm chú nhìn, trong lòng có chút bội phục công phu ẩn nhẫn của Huyền Cốt.

Hắn có thể đối mặt với Cực Âm thần sắc vẫn như thường, gọi đối phương là tiền bối, xem ra tâm tính của Huyền Cốt lão ma này thật đáng sợ!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Đám người ở đây ngoại trừ Ô Sửu ra, cũng có ai tử tế đâu. Người nào cũng là lão hồ ly sống hơn mấy trăm năm, ai cũng đều gian trá dị thường.

Hàn Lập đang buồn bực ngẫm nghĩ, thì nghe thấy Lão giả nho sam nói:

"Nếu đám Kim Ti Tằm này đã không sử dụng được, vậy thì diệt hết đi cho xong, để lại làm gì cho chướng mắt" Nói xong, bàn tay của lão giả phất một cái, một đoàn viên cầu màu xanh xuất hiện trên tay, bắn về phía đám Cự tằm đang dở sống dở chết kia.

"Khoan đã! Đám Kim Ti Tằm này vãn bối cảm thấy rất hứng thú, cứ để cho vãn bối xử lý!" Hàn Lập híp mắt nhìn qua ba con Cự tằm, trong lòng đột nhiên chợt động, xông tới lão giả nói.

"Ngươi muốn thứ này! Toàn bộ đạo hạnh của chúng không những bị phế, hơn nữa cũng không sống được bao lâu" Lão giả nho sam lộ rõ một tia bất ngờ cùng vẻ nghi hoặc nói.

"Tại hạ luôn có hứng thú đối với kỳ trùng, nếu như còn chưa chết, tại hạ muốn trước tiên lưu lại để nghiên cứu rồi mới tính, mong tiền bối có thể thành toàn" Mặt Hàn Lập mang theo vẻ tươi cười, chắp tay nói.

Nghe những lời này của Hàn Lập, lão giả nho sam cũng không lập tức trả lời Hàn Lập, mà cẩn thận đánh giá gã một lần nữa, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc do dự.

Điều này khiến cho Hàn Lập có chút nao nao trong lòng, không biết đối phương có dụng ý gì.

"Khụ! Xuất thân của lão phu năm đó cũng là tán tu, tự nhiên biết tán tu Kết đan kỳ không thể bì được với đám tu sĩ đồng cấp của các đại môn đại phái, đích xác bình thường có nhiều điểm quẫn bách, vậy thì cứ thu lấy đi!" Lão giả nho sam lắc lắc đầu xong, có chút cảm thán nói. Hiển nhiên hắn muốn suy nghĩ có gì sai lầm hay không.

Hàn Lập nghe xong, trong lòng biến thành xem thường.

Nhưng trên mặt vẫn chỉ có thể thuận thế làm ra vẻ xấu hổ, luôn miệng cảm ơn.

Sau đó gã lấy ra một túi đựng linh vật còn trống, đem ba con Kim Ti Tằm thu vào bên trong.

Nhìn bộ dáng của chúng, bị vất đi đồng thời bị Vạn Thiên Minh xoá đi thần thức nhận chủ lúc ban đầu. Bởi vậy không chút lực dãy dụa bị Hàn Lập thu vào trong túi.

"Hàn Lập, đừng làm loạn mọi việc lên nữa. Nhanh phóng Huyết Ngọc Tri Thù ra, ta muốn xem nó rốt cuộc là linh thú cấp mấy. Đến lúc cần thiết Hoả mãng của ta sẽ có sự phối hợp nhất định. Một lần là thành công ngay!" Cực Âm sau khi nhìn vào đại động một lát, cũng không cần quay nói với Hàn Lập, trong mắt mơ hồ phát ra vẻ cuồng nhiệt.

Nghe xong lời này, Hàn Lập chau mày bước tới.

Còn hai người Thanh Dịch cư sĩ và Man Hồ Tử nghe những lời đó, không hẹn mà cùng liếc nhìn Hàn Lập.

"Yên tâm, chỉ cần ngươi có thể kéo ra được Hư Thiên Đỉnh. Vi sư tuyệt đối không bạc đãi ngươi" Cực Âm xoay người lại, khuôn mặt đầy vẻ hiền lành nói với Hàn Lập, sợ gã không tận lực làm việc.

Nhưng khi Hàn Lập nghe được những lời này vào tai, lại cảm thấy một trận lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện