.
Ngay thời điểm cực kỳ quan trọng này, đột nhiên Man Hồ Tử ở giữa không trung đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn về một góc, trên khuôn mặt mang theo một tầng sương lạnh lớn tiếng quát:
"Kẻ nào ở đó mà giả thần giả quỷ, lăn ra ngay ra cho đại gia".
Hắn nói xong lập tức râu tóc đều dựng lên đánh một quyền tới, một cái bàn tay màu vàng khổng lồ đột nhiên hiện ra giữa không trung, không chút trì hoãn hướng đến nơi đó mà đánh tới.
"Phành" một tiếng truyền đến, một đạo hào quang màu xanh xuất hiện ở nơi đó đỡ lấy một kích của bàn tay màu vàng kia mà không hề bị vỡ nát ra. Tiếp theo một bóng người màu trắng chậm rãi xuất hiện bên trong màn hào quang đó.
"Là ngươi!""Tinh Cung?"Mấy tiếng kinh hô từ hai phía chính ma truyền ra, Man Hồ Tử và Vạn Thiên Minh hơi biến sắc.
"Tinh Cung Chấp pháp trưởng lão từ lúc nào lại bắt đầu lén lén lút lút như vậy? Các ngươi không phải nói là mãi mãi sẽ không vào trong nội điện sao?" Sắc mặt Cực Âm tổ sư rất khó coi chất vấn trước tiên.
"Khụ! Vận khí thật là quá xấu. Không nghĩ đến ngày mà Hư Thiên Đỉnh hiện thế lại có động tĩnh lớn như vậy. Trong khi phòng ngự hàn khí lại bị xẩy tay một chút, kết quả khiến cho Man huynh phát hiện ra. Xem ra Man đạo hữu đúng là người có tu vi đệ nhất" Vị bạch y trưởng lão này cũng không có trả lời câu hỏi của Cực Âm sư tổ mà ngược lại đứng tại chổ nhìn Man Hồ Tử chậm rãi nói. Thần sắc trên mặt hắn không hề loạn chút nào, dường như người đang lẩn trốn không phải là hắn.
Thấy như vậy Cực Âm sư tổ tự nhiên là giận dữ trong lòng, nhưng với danh tiếng của Tinh Cung thì hắn cũng không dám chủ động công kích đối phương.
Về phần đám người Vạn Thiên Minh dường như cũng cố kị như vậy, chỉ ở trên không trung nhìn chằm chằm vào đối phương. Nhất thời khiến cho tại đây yên tĩnh vô cùng.
"Không đúng, còn có một người nữa chứ? Cẩn thận trông chừng Huyết Ngọc Tri Thù và Hàn Lập!"Lão giả nho sam từ lúc trưởng lão Tinh Cung này hiện thân tới nay vẫn dùng tay xoắn hàm râu trầm ngân điều gì đó. Lúc này thấy được đối phương hàm hàm hồ hồ cực kỳ đáng ngờ! Không khỏi hướng đến xung quanh quan sát, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, tức giận hô lớn lên.
Hàn Lập vốn đang lui ra xa nghe được những lời ấy không khỏi ngẩn cả người ra.
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ được chuyện gì đang xảy ra thì bên cạnh tế đàn lại bắn ra hai đạo bạch hồng. Chúng phát ra bạch quang nóng rực kèm theo tiếng kêu bén nhọn thê lương phân biệt hướng Hàn Lập và Huyết Ngọc Tri thù mà bay đến. Sau đó tại vị trí đó mới xuất hiễn thân ảnh một vị trưởng lão áo trắng khác.
Sắc mặt Hàn Lập bổng nhiên trắng bạch ra.
"Nhanh quá! Thật sự là quá nhanh" Khi bạch quang trước mắt chợt lóe lên thì đây là ý niệm duy nhất trong đầu của Hàn Lập.
Phản ứng mà hắn còn làm chính là đem Ngọc như ý đang cầm trong tay hướng đến trước ngực liều mạng cản lại.
"Phành" một tiếng, hai tay Hàn Lập rung mạnh một chút. Trong nháy mắt mất đi tri giác, tiếp theo trước ngực nóng lên, thân hình bay thẳng ra ngoài.
Nhất thời bên tai của Hàn Lập chỉ còn là tiếng gió và âm thanh mắng chửi của đám người Man Hồ Tử.
Đến khi thân hình Hàn Lập ngừng thối lui thì lưng hắn lại truyền đến một trận đau nhức. Thân thể hắn đã dán lên trên vòng bảo hộ cách đó không xa, trực tiếp dính lên đó rồi từ từ trượt xuống.
"Ồ!" Một âm thanh nghi hoặc phát ra từ miệng của trưởng lão Tinh Cung vừa mới phóng ra đạo bạch hồng kia.
Hắn nhìn về phía Hàn Lập đã bị đánh văng ra ngoài kia, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Bị pháp bảo
"Quán Nhật Kiếm" của hắn đánh trúng ở khoảng cách như vậy mà lại không bị chém ra thành hai đoạn, xem ra khẳng định là có bảo vật nào đó hộ thân.
Bất quá cũng không có quan hệ, bởi vì một thanh phi kiếm khác đã có hiệu quả.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn lên trên tế đàn.
Thân thể Huyết Ngọc Tri Thù lúc này đã bị đạo bạch hồng kia cắt thành hai đoạn, máu tươi chảy chưa kịp chảy xuống đất đã bị Kiều Lam Băng Diễm đông cứng lại.
Hai con dị chủng Hỏa Mãng kia căn bản không cách nào kéo Hư Thiên Đỉnh lên được.
Thấy tất cả như vậy, bạch y trưởng lão này mới cực kỳ hài lòng phất tay hướng đến hai đạo bạch hồng kia đồng thời thu lại. Sau đó hướng đến đám người chính ma sắc mặt đang xanh mét kia tươi cười một cách quỷ dị.
Mấy lão quái Nguyên Anh Kỳ này đều bị người kia thu hút sự chú ý, vốn không kịp phản ứng đã bị người này đánh lén Hàn Lập cùng Huyết Ngọc Tri Thù. Lúc này thấy thân thể Huyết Ngọc Tri Chu kia bị chém đứt đôi, sắc mặt mỗi người đều giận dữ vô cùng, hai mắt như bốc hỏa.
Man Hồ Tử kia lại càng không hề cố kỵ, mở miệng mắng to lên, hai tay vỗ một chưởng, kim quang trên người bốc lên, bộ dáng muốn ra tay.
Nhưng trong tiếng cười nhạt, ánh sáng trắng trong hai tay của lão giả Tinh Cung mới ra tay kia lóe lên, biến thành từng điểm sáng sau đó biến mất vô ảnh vô tung. Chỉ để lại một đạo phù màu vàng từ trên không trung rơi xuống.
Một màn như vậy cũng xuất hiện trên người bạch y trưởng lão đang ở trong màn hào quang.
Cũng là tinh quang màu trắng, thân thể của hắn cùng với nụ cười từ từ tan biến trước mắt các lão quái kia, ở tại chỗ cũng xuất hiện một đạo phù màu vàng giống y như vậy.
"Tinh Cung Hóa thân phù! Cũng không phải là chân thân đến đây, quả thật là chịu bỏ ra chút tiền vốn. Cứ như vậy, sau này muốn tìm bọn họ tính sổ cũng không làm được" Sự tức giận của Man Hồ Tử nhanh chóng giảm xuống, dị sắc trong mắt chớp động không ngừng thì thào tự nói.
Mà sắc mặt đám người chính ma Cực Âm, Vạn Thiên Minh kia đều rất khó coi. Nhìn chằm chằm vào đạo phù vàng kia sau khi rơi xuống đất liền tự bốc
cháy biến mất, một chút đồ vật nào cũng không có để lại.
Trong một góc bí mật tại tầng thứ năm, có hai gã bạch y lão giả đang khoanh chân ngồi trong bóng tối đồng thời mở hai mắt ra.
"Lần này thật may mắn, nếu không Hư Thiên Đỉnh có thể đã bị bọn họ đoạt được" Một người trong đó chậm rãi nói, trên mặt mang theo vẻ may mắn.
"Bất quá, hóa thân bị bọn họ phát hiện sớm, nếu không sau khi Hư Thiên ĐỈnh xuất hiện có thể thừa dịp bọn họ dây dưa kiềm chế lẫn nhau, chúng ta lại âm thầm ra tay bất ngờ, rất có thể sẽ đoạt được bảo vật này về" Âm thanh của người còn lại có chút lạnh lẽo, trong lời nói còn có chút ý tứ tiếc nuối.
"Ha ha! Làm người không thể tham quá, có thể phá hoại được lúc chính ma đoạt bảo này đã xem như là kết quả không tồi rồi. Chờ cho Tinh Cung chúng ta trải qua nguy cơ lần này, ngày Hư Thiên điện hiện lên lần sau thì Hư Thiên đỉnh còn không phải là vật của Tinh Cung chúng ta sao?" Người thứ nhất không hề để ý khẽ cười nói.
"Nói thì không sai! Nhưng hai người chúng ta có thể đợi được ngày đó không? Thật muốn nhìn một chút Bổ Thiên Đan có thần kỳ như vậy hay không, có thể bồi bổ linh căn bất thuần? Thật sự là khó mà tưởng tượng được!" Thanh âm lạnh lùng kia nói.
"Đúng là thật đáng tiếc! Bất quá, người có tuổi thọ như ta cho dù là có được Bổ Thiên Đan tựa hồ cũng đã quá muộn. Nhưng buồn cười chính là không biết ai lại đưa ra lời đồn đãi nói Bổ Thiên Đan có thể gia tăng tuổi thọ, có hiệu quả đột phá bình cảnh của Nguyên Anh Kỳ. Làm cho rất nhiều lão quái vật Nguyên Anh Kỳ đều tin là thật! Bọn họ cũng không hề nghĩ đến nếu có vật thần kỳ như vậy thì Lục Đạo cùng Phong Bà Tử nhất định sẽ đến nơi này. Bất quá, loại đan dược này đối với tu sĩ Kết Đan Kỳ ngưng luyện củng cố Nguyên Anh rất có ích, chỉ là luyện hóa đan dược này thật sự là chuyện không dễ gì" Người đầu tiên mang theo sự trào phúng nói.
"Hừ! Tu sĩ Kết Đan Kỳ có năng lực tới đây sao? Huống hồ chi những người này đều giống như ta, đều là hạng người tu luyện không biết bao nhiêu năm cũng không thể tiến thêm một bước nào. Bọn họ đặt toàn bộ hy vọng lên Bổ Thiên Đan có danh tiếng không nhỏ kia, điều này cũng là chuyện dể hiểu. Nếu không phải mấy năm trước lão Cung chủ Tinh Cung chúng ta trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể lấy được một quả. Ta đối với vật ấy mãi không quên" Người còn lại nghe xong những lời này cũng không hề lên tiếng nữa, dường như hiểu được chỉ có thể cam chịu việc này mà thôi.
"Chúng ta đi nhanh thôi, mấy lão quái vật không chừng thẹn quá mà hóa giận đi tìm chúng ta, như vậy thì thật là phiền phức lớn. Lần này bọn họ tức giận cũng không ít chút nào".
Câu này vừa nói ra, trong bóng tối an tĩnh trở lại, cũng không còn âm thanh nào truyền ra. Dường như hai người này đã rời khỏi.
Hai người Tinh Cung suy đoán không có sai, người bên chính ma đang ảo não vô cùng, trên mặt buồn bực và không biết phải làm gì.
Bất quá bọn họ đều là hạng người xảo trá và quỷ quyệt, rất nhanh khôi phục trở lại. Biết được cho dù có tiếp tục tức giận Tinh Cung cũng không thể làm được gì, ngược lại hai bên còn đang giằng co trên không trung.
Thân hình Hàn Lập cũng ở bên dưới màn hào quang kia, một lần nữa ổn định lại thân hình liền bay lên không.
Lúc này hắn đang kinh hãi nhìn hai tay của chính mình.
Máu chảy đỏ hai tay, hổ khẩu bị đánh cho rách tơi tả. Nhưng ánh mắt của hắn lại không nhìn vào đó mà ngược lại nhìn vào ngọc như ý đang nắm chặt trên tay hắn.
Mà hiện tại Vạn Thiên Minh đang ở trên không trung ho khan một tiếng, bộ dáng muốn nói điều gì đó với mấy người bên ma đạo.
Cùng lúc đó, Hỏa Mãng của Cực Âm tổ sư rốt cục cũng không cầm cự được, sau khi kêu lên một tiếng đồng thời nhả ra, đem thân thể trở về nguyên trạng.
Hư Thiên Đỉnh bắt đầu rung động một trận, phát ra tiếng ông ông sau đó cấp tốc hạ xuống.
Một màn này khiến cho mấy người bên chính ma không kềm được cúi đầu nhìn xuống. Ngay cả Vạn Thiên Minh đang mở miệng chuẩn bị nói cũng không ngoại lệ.
Sắc mặt của Cực Âm sư tổ lại càng thêm lạnh lùng, nhìn cảnh này trong mắt hắn tràn đầy sự không cam lòng.
Nhưng lại có việc xảy ra ngoài ý muốn.
Trong quá trình hạ xuống của Hư Thiên Đỉnh không biết bị cái gì kích thích độ nhiên ông lên một tiếng như rồng gầm, sau đó một tiếng sấm trầm muộn vang lên, một đạo hào quang ngũ sắc từ bên trong lam hỏa bắn ra, bay lên trời.
"Bổ Thiên Đan" Đám người hai bên chính ma đồng thời hô lớn lên tên của vậy ấy, trong thanh âm mang theo sự vui mừng lẫn sợ hãi.