Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 502: Cổ bảo chi uy


trước sau

Nghe xong câu này, Hàn Lập lặng im không nói, sắc mặt không ngừng thay đổi tựa như đang suy nghĩ cái gì đó.

Còn hai vị tu sĩ Nghịch Tinh Minh kia thấy bộ dạng Hàn Lập như vậy bất giác đưa mắt nhìn nhau, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hàn Lập.

"Được rồi, dù sao tại hạ hiện cũng không có việc gì, thôi thì cùng hai vị đạo hữu đi một chuyến!" Hàn Lập bỗng nhiên bật cười, điềm tĩnh nói.

Hai người nghe Hàn Lập nói vậy sắc mặt nhất thời thả lỏng. Lão giả nho sam càng có chút đắc ý, mở miệng bộ dáng muốn nói gì đó.

Đúng lúc này thì Hàn Lập bỗng nhiên ra tay.

Tay phải của hàn Lập vốn luôn được giấu trong tay áo bỗng vung lên. Sáu đạo thanh quang vô thanh vô tức bắn về phía đại hán. Đồng thời cùng lúc đó, tay trái của Hàn Lập bỗng lật lại, năm cái đồng hoàn màu sắc khác nhau hiện trong lòng bàn tay không ngừng rung lên phát ra tiếng ông ông.

"Ngươi dám ra tay?" Nho sinh phản ứng cũng rất nhanh, vừa thấy Hàn Lập ra tay tức thì há miệng phun ra một khối pháp bảo bình lập phương.

Pháp bảo này màu sắc đen như mực, nhìn rất giống như một cái nghiên mực cổ quái.

Đại hán cũng không chút chậm trễ vung tay lên, tức thì một khối đại ấn bạch ngọc bay ra, lập tức lớn lên gấp mấy lần, bạch quang cuốn quanh đại ấn nghênh đón lấy sáu đạo thanh quang.

"Cẩn thận, đồng hoàn kia là cổ bảo!"

Lúc này, nho sinh nhìn thấy rõ đồng hoàn trong tay Hàn Lập, giật mình lên tiếng nhắc nhở

Đại hàn nghe xong cũng giật mình nhưng chưa kịp có phản ứng gì thì sáu đạo thanh quang phát ra một tiếng ngân, sau đó mơ hồ huyễn hóa thành mười hai đạo kiếm quang bay vọt tới.

Trong đó sáu đạo thanh quang hợp nhất thanh một thanh cự kiếm màu xanh, hung hăng chém mạnh vào đại ấn trong bạch quang.

Còn sáu đạo còn lại thì phương hướng chợt thay đổi, hóa thành sáu đạo quang mang từ sáu hướng khác nhau chém tới.

Đại hán giật mình kinh hãi, nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều, hai tay chập lại vận pháp quyết. tức thì lam quang chợt bùng lên.

Mấy đạo phù vằn từ trong cơ thể đại hán hiện ra. Lam quang từ phù văn chợt sáng rực lên tạo thành một cái lồng lam sắc mang đại hán bao phủ vào bên trong.

Lần này coi như đại hán dùng toàn lực ngạnh tiếp lấy Thanh Trức Phong Vân kiếm của Hàn Lập.

Bên này đại hán động thủ thì bên kia nho sinh cũng không khoanh tay đứng nhìn. Sau khi lên tiếng nhắc nhở thì nho sinh vội vàng đưa tay chỉ lên pháp bảo hình nghiên mực đang lơ lửng ở trước ngực hắn.

Cái nghiên mực tức thì xoay tròn.

Từng đạo sương mù đen kịt từ bên trong phun ra bao trùm khắp mấy trượng, tiếp đó mùi hương của mực cũng tràn ngập khắp vùng phụ cận.

Nho sinh không ngừng vận pháp quyết, vụ khí (sương mù) màu đen bắt đầu ngưng tụ lại, trong nháy mắt tạo thành mười mấy con quái điểu đen thui.

Mỗi con quái điểu dài khoảng hơn nửa thước, kêu lên một tiếng, hồng quang chớp động bay vụt về phía Hàn Lập.

Hàn Lập ở phía đối diện cũng thấy rõ, đồng hoàn trong tay sau khi cấp tốc chớp lên vài cái rồi, mờ đi trong không trung không thấy tung tích.

Tiếp sau đó, lòng bàn tay khẽ lật một cái, một cái hoa lam hình dáng cổ xưa hện ra trong lòng bàn tay.

Mắt nhìn thấy đối phương không chút quan tâm tới đòn công kích của mình, nho sinh không giận mà ngược lại rất vui mừng.

Khối Mê Huyễn Nghiên kia của hắn chính là dùng phương pháp luyện chế từ cổ xưa, tổn hao rất lớn mới có thể luyện thành.

Để có được nó, hắn cơ hồ đã hao phí gần hết tài lực mà hắn tích cóp cả nửa đời người nhưng trong lòng không có chút hối hận.

Bởi vì cái pháp bảo này từ sau khi luyện chế thành công đã khiến cho nho sinh trong giới tu sĩ đồng cấp hiếm khi gặp đối thủ, thậm chí ngay cả khi gặp tu sĩ Kết Đan trung kỳ cũng có sức mà liều mạng một phen.

Chỉ cần là người tu tiên không có tu vi cao hơn hắn quá nhiều, một khi hãm thân vào trong mê vụ thì sẽ lâm vào huyễn cãnh không cách nào thoát ra ngoài.

Tận mắt nhìn thấy quái điểu lao thẳng tới trước người Hàn Lập, trên khuôn mặt của nho sinh hiện nụ cười hung ác, hai tay chập lại chuẩn bị vận pháp quyết điều khiển cho quái điểu nổ tung.

Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh khe khẽ chợt vang lên bên tai của nho sinh. Tiếp đó, cổ và tứ chi của nho sinh chợt xuất hiện năm cái đồng hoàn. Rồi ngay sau đó, nho sinh cảm thấy pháp lực toàn thân đều biến mất không có cách nào đề tụ.

Nhất thời nho sinh cảm thấy cực kỳ kinh hãi.

Đối với đồng hoàn đột nhiên biến mất một cách quỷ dị, hắn vốn đã hết sức cảnh giác. Nhưng đồng hoàn đột nhiên vô thanh vô tức tròng lên trên người, thật sự là ngoài dự liệu của nho sinh.

Nhất thời, nho sinh sợ muốn hồn phi phách tán. Đủ các ý nghĩ thoát thân hiện lên trong đầu hắn.

Lúc này, ở bên cạnh cũng truyền tới một thanh âm cực lớn, thanh quang cùng bạch khí hòa quyện lẫn vào nhau, cự kiếm màu xanh cuối cùng cũng va chạm với đại ấn.

Bạch quang rực rỡ dễ dàng áp đảo lấy thanh quang. Cự kiếm chỉ có thể duy trì trong chốc lát rồi gãy tan làm mấy đoạn.

Đồng thời, sáu đạo thanh quang còn lại cũng đánh thẳng vào lớp phù văn cổ quái đang bảo hộ đại hán kia.

"Ầm, Ầm." Từng tiếng nổ vang lên.

Trong ánh lam quang, phù văn không ngừng chuyển động để ngăn lấy sáu đạo thanh quang, không cho chúng phá vỡ vòng bảo hộ.

Hàn Lập khẽ kêu "Ồ" một tiếng, tựa như cảm thấy ngoài dự đoán của mình.

Xem ra Ích Tà Thần Lôi của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hiện tại quả nhiên do thời gian tu luyện quá ngắn khiến cho nó chưa thể có uy lực lớn được.

Nhưng lúc này cũng không có thời gian để Hàn Lập suy nghĩ nhiều, quái
điểu màu đen kia đã tới trước mặt hắn.

Mặc dù không có pháp lực của nho sinh duy trì, nhưng cái pháp bảo nghiên mực kia lại có sự tương giao thần thức với nho sinh, vẫn khu sử quái điểu không chút giảm uy lực mà tấn công.

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, hoa lam trong tay hào quang phát sáng rực rỡ. Một luồng bạch quang cực lớn từ hoa lam tỏa ra cuồn toàn bộ quái điểu vào bên trong.

Nhìn thấy như vậy, nho sinh mặt không còn một chút máu.

"Không thể nào, ngươi còn có cổ bảo khác nữa, ngươi rốt cuộc là ai?" Hắn lộ ra vẻ khó mà tin nổi.

Một tu sĩ bình thường nếu có một cổ bảo bên người đã là một việc vô cùng may mắn rồi. Bởi vì khi cổ bảo xuất thế thì đa phần đều rơi vào tay các tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Còn tu sĩ Kết Đan kỳ phổ thông mà muốn sở hữu cổ bảo thì đúng là một việc cực kỳ khó khăn.

Nhưng khi Hàn Lập trước sau tế xuất đồng hoàn cùng hoa lam hai loại bảo vật, không khỏi khiến cho nho sinh cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.

Chỉ là Hàn Lập lúc này không có tâm tư trả lời mà chỉ lẳng lặng ném hoa lam ra.

Tức thì bạch quang lóe lên, hoa lam bay vọt ra nghênh đón đại ấn rồi bao trùm nó vào bên trong, khiến cho đại ấn không ngừng bay khắp nơi trong bạch quang nhưng không thể nào thoát ra ngoài được.

Tiếp đó Hàn Lập không chút chậm trễ, mười ngón tay co lại phát ra hơn chục đạo kiếm khí. Mục tiêu chính là nho sinh đang bị Ngũ Hành Hoàn phong tỏa.

"Không." Nho sinh chỉ kịp kêu lớn một tiếng, trên người tức thì bị xuyên thủng mười mấy lỗ hổng, thân hình lảo đảo mấy cái lập tức mất mạng.

Đáng tiếc một thân công pháp của hắn chưa kịp thi triển chút nào, thì đã bị Ngũ Hành Hoàn phong tỏa chân nguyên khiến cho hắn dù thủ đoạn đầy mình cũng vô pháp thi triển.

Hàn Lập vẫy nhẹ tay, Ngũ Hành Hoàn biến thành một đạo hào quang rời khỏi thi thể nho sinh trở về tay Hàn Lập.

Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Lập liếc qua hướng khác.

Đại hán lúc này mặt đầy mồ hôi đang thi triển pháp quyết muốn thu hồi đại ấn về, nhưng nhất thời vẫn chưa thành công. Sáu đạo thanh quang kia vẫn đang không ngưng đánh vào lớp hào quang phù văn bên ngoài.

Nay đại hán thấy nho sinh dễ dành mất mạng khiến cho trong lòng hắn nhất thời kinh hãi!

Thấy Hàn Lập lạnh lùng nhìn, trong thâm tâm của đại hán bỗng chợt ớn lạnh.

Đại hán chợt cắn răng, hóa thành một đạo lam quang vụt bay đi. Ngay cả pháp bảo vốn tương thông với nguyên thần của mình cũng vất bỏ không thương tiếc.

Người này hành sự cũng rất quyết đoán.

Hai mắt Hàn Lập khẽ nhíu lại. Ngũ Hành Hoàn trong bàn tay lần nữa biến mất

Chỉ trong nháy mắt, Ngũ Hành Hoàn trong ánh sáng ngũ sắc xuất hiện trên đỉnh đầu của đại hán đang đào thoát một cách quỷ dị.

Tiếp theo đó, dưới ánh mắt không thể tin nổi của đại hán, những phù văn của đồng hoàn bắt đầu hiện ra quanh người đại hán.

Tức thì độn quang lam sắc đình chỉ, cả người đại hán vô lực rơi thẳng xuống phía dưới.

Hàn quang lóe lên trong mắt Hàn Lập, một đạo thanh quang từ trên không trung giáng xuống, bay mấy vòng quanh người đại hán, chém đại hán ra làm đôi.

Tới lúc này, tu sĩ hai Kết Đan kỳ của Ngịch Tinh Minh, đều đã mất mạng trong tay Hàn Lập.

Hạ xuống dưới, Hàn Lập nhẹ nhàng thu lấy túi trữ vật của cả hai, dùng thần thức lục soát sơ qua rồi thu hồi.

Đại ấn trong hoa lam cùng pháp bảo hình nghiên mực vô chủ đang lơ lửng ở trên không trung, Hàn Lập cũng không khách khí mà thu lấy.

"Đạo hữu trốn ở đó nhìn lén đã lâu, cũng nên ra ngoài hít thở không khí một chút đi chứ" Hàn Lập chắp hai tay sau lưng, cuối đầu nhìn xuống mặt nước lãnh đạm nói.

Thanh âm của hắn không lớn nhưng lại vang vọng khắp mấy hải lý trên biển.

Một cơn gió biển lành lạnh thổi qua, bốn phía vẫn im lìm không chút tiếng động.

Thấy như vậy, Hàn Lập bất giác thở dài một hơi.

"Các hạ nhất mực tiềm ẩn dưới biển, không lẽ thật nghĩ tại hạ không đưa đạo hữu ra được sao" Thần sắc Hàn Lập trầm xuống, khẩu khí cũng dần đanh lại.

"Đạo hữu chậm đã, tại hạ xin ra ngay" Dường như bị Hàn Lập chỉ ra chỗ ẩn náu nên nhân vật giấu mình kia cuối cùng cũng nhịn không được phải lên tiếng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện