Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 523: Hung danh thao thiên


trước sau

"Thu huynh muốn ra tay sao? Hình như ở đây đối phương chỉ có một người" Thanh âm của hán tử hung ác phát ra có chút khẩn trương.

Lão giả mặt khô gầy chăm chú nhìn xuống dưới, trên mặt xuất hiện vẻ nghi hoặc, cũng không lập tức trả lời.

Đến khi thấy người thanh niên áo lam lấy từ trong người ra một cái bát đen đúa, sau đó bắt đầu thu thập hồn phách của Lưu Ly Thú. Lúc này thần sắc đại biến, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

"Người này đích thực là cổ quái, cũng đừng tính nữa. Tốt nhất là không nên trêu chọc" Tu sĩ họ Mẫn thấy gương mặt của lão giả lúc này thì không khỏi ngẩn ra, nhưng hắn lập tức cau mày thử dò xét.

Ba người bọn họ, một khi đã có khả năng ở Ngoại Tinh Hải này tiêu diêu đến nay, tự nhiên cũng phải có điểm hơn người.

Tình hình trước mắt quả là có chút quỷ dị khiến cho tu sĩ họ Mẫn có ý muốn thối lui!

"Tính sao? Hiện tại cũng không phải là vấn đề có động thủ hay không, mà quan trọng là chúng ta có còn sống để rời khỏi chỗ này hay không".

Lão già mặt khô gầy ánh mắt sau một hồi lập lòe bất định, mới cười khổ một tiếng, thốt ra một câu không đầu không đuôi.

Những lời nói này khiến cho hán tử hung ác cùng tu sĩ họ Mẫn kia giật mình.

Hai người bọn họ thừa biết tính cách của lão giả này, biết đối phương tuyệt đối sẽ không tự dưng mà nói như vậy, nên cả hai đều không thể kiềm chế được sự kinh ngạc trên khuôn mặt.

"Hai ngươi chẳng lẽ không hề phát hiện, người này rất giống một ma đầu gần đây đang được lưu truyền sao?" Lão giả mặt khô gầy nhếch miệng thì thầm, trong giọng nói có ẩn chứa đôi chút chua chát.

"Ma đầu? Chẳng lẽ là…"

"Là… chính là hắn!"

Hai người kia nghe xong thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đồng thời phát ra tiếng hô kinh hãi!

Nét mặt bọn họ tràn ngập vẻ hoảng sợ.

"hẳn là không sai, ngươi nhìn xem, thanh niên này còn rất trẻ mà lại có thể phóng ra nhiều phi kiếm như thế, hơn nữa kiếm quang cũng có màu xanh, vô cùng trùng hợp với những lời đồn!" Lão giả thận trọng nói, dường như cũng là nói cho chính bản thân lão.

"Nhưng người kia không phải nổi tiếng về việc điều khiển số đông kim trùng sao? Trong khi người này lại không hề thấy thi triển ra, không phải trùng hợp chứ!" Đại hắn hung ác sắc mặt trắng bệch, thanh âm rung nhè nhẹ, phảng phát như người mà lão giả đề cập tới là một nhân vật cực kỳ đáng sợ.

"Thu huynh nói cũng không sai, ma đầu kia bình thường chỉ để lộ ra tu vi Kết Đan sơ kỳ, hơn nữa cũng lấy tinh hồn của yêu thú. Còn về việc hắn không có thả ra yêu trùng thì có lẽ là do cảm thấy không cần thiết!" Tu sĩ họ Mẫn khuôn mặt có chút tái xanh nói, thanh âm cũng tự động nhỏ đi vài phần.

"Nói như thế thì tên đó thực có thể là kẻ được gọi là Trùng Ma? Sao chúng ta còn không mau chạy đi, nếu bị hắn bắt gặp thì đừng có hy vọng giữ được mạng sống" Đại hán lộ ra thần sắc kinh hoàng.

"Đừng hoảng hốt, nếu thật sự là ma đầu này, khi vừa mới tới, sự chú ý của hắn đặt toàn bộ lên người Lưu Ly Thú cho nên mới không có phát hiện ra chúng ta. Nhưng hiện tại, yêu thú đã chết, nếu tự động bỏ chạy càng làm cho hắn phát hiện ra hành tung của chúng ta một cách dễ dàng" Lão giả hiện tại vẫn có thể bảo trì vài phần bình tĩnh nói.

Nghe thấy lời này, hai người còn lại liếc mắt nhìn nhau, thấy cũng có đạo lý nên cũng không dám khinh thường vọng động.

Nhưng sau khi nhìn về phía thanh niên đang trừu hồn yêu thú ở đằng xa, đại hán đột nhiên nhớ tới cái gì, mặt hiện lên thần săc nghi hoặc, thấp giọng nói.

"Nghe nói tên Trùng Ma này, bốn năm trước, chỉ vì một yêu thú cấp 7 lại cùng một tu sĩ phát sinh xung đột. Cuối cùng hắn một mình tiểu diệt hết bảy tám gã tu sĩ Kết Đan Kỳ, chỉ có một tu sĩ đạt đến Kết Đan hậu kỳ mới may mắn chạy thoát. Mấy lời đồn đãi này chẳng lẽ là thật?"

"Có lẽ là thật. Vị tu sĩ thoát được kia hình như là cao thủ của Bích Vân Môn, người bị giết đều là đồng môn của hắn. Trận chiến này làm cho Bích Vân Môn được xưng là một trong năm thế lực lớn của Kỳ Uyên Đảo bị tổn thất gần một phần ba lực lượng, thực lực nhất thời đại giảm. Thái thượng Trưởng lão "Diệu Hạc chân nhân"của Bích Vân Môn cũng vì chuyện này mà tức giận đến thất khiếu bốc khói! Lần đó đích thân xuất hải tìm tên Trùng Ma này nhưng kết quả là không thấy quay về. Rất nhiều người suy đoán, cho dù vị "Diệu Hạc chân nhân"này có thực sự tìm được Trùng Ma đi chăng nữa cũng không có khả năng làm gì được đối phương. Dù sao một khi đối phương đã có năng lực như thế, rất có thể có khả năng là cao thủ tiến vào Nguyên Anh kỳ. Nghe đồn có một số thế lực khác của Kỳ Uyên Đảo đã để ý đến tên trùng ma này, muốn chiêu mộ hắn" Tu sĩ họ Mẫn nuốt vài ngụm nước bọt, thấp giọng giải thích.

"Nguyên Anh Kỳ? Cái này không nhất định. Ta thì lại nghe một giả thuyết khác. Thật ra thì tu vi của Trùng Ma này chẳng hề cao chút nào. Hắn trở nên lợi hại như thế tất cả là nhờ vào loại quái trùng kì lạ kia. Nghe nói trong trận chiến ngày trước, hắn căn bản không hề sử dụng pháp bảo, chỉ thả ra vô số phi trùng đem đông đảo tu sĩ Kết Đan Kỳ thôn phệ sạch sẽ. Hắn căn bản là không hề nhúc nhích một ngón tay. Chính vì thế mới được gọi là Trùng Ma" Lão giả mặt khô gầy im lặng chốc lát, sau đó lắc đầu nói.

"Nhưng vừa rồi, chính Thu huynh cũng nhìn thấy, tên này căn bản không hề vận dụng phi trùng, chỉ một kiếm liền giết chết Lưu Ly Thú. Cho dù là tu sĩ đạt đến Kết Đan hậu kỳ cũng không chắc có thể làm được như vậy. Hắn chắc
chắn là lão quái Nguyên Anh Kỳ giả dạng"
Tu sĩ họ Mẫn kiên trì bảo vệ ý kiến của mình.

Lão giả mặt khô gầy lại không cho là như thế, còn có vẻ như muốn nói gì đó, đại hán hung ác bất đắc dĩ ngắt lời.

"Hai vị bằng hữu, Trùng Ma có phải là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hay không đối với chúng ta căn bản là không có gì khác nhau. Đối phương tiêu diệt chúng ta cũng không tốn bao nhiêu sức lực. Đây chính là sự thật. Ta lo lắng là ác danh của hắn. Tên Trùng Ma này cơ hồ như gặp tu sĩ nào đều bố trí phi trùng trước sau bao vây. Bằng cách này đã tiêu diệt không dưới trăm người. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, hắn đã khiến cho tất cả mọi người khi nhắc đến tên hắn đều kinh hãi biến sắc".

Tu sĩ họ Mẫn nghe thế thì khuôn mặt càng khó coi, hắn nhìn thanh niên áo lam, thở dài một hơi nói:

"Trùng Ma tâm ngoan thủ lạt, tính tình hiếu sát. Vài năm thôi mà không ít tu sĩ bị giết rồi đoạt bảo, tất cả đều có nhân chứng là do hắn gây ra. Hiện tại không ngờ chúng ta lại tự mình đưa dê vào miệng cọp" Giọng hắn ngập tràn hối hận!

Lão giả mặt khô gầy nghe thấy thế trên nét mặt cũng hiện lên nét hổ thẹn, nhếch miệng không nói gì.

Ác danh của Trùng Ma này khiến cho hắn vô cùng kiêng kị vô cùng.

Ba người lão giả không còn lòng dạ nào để nói chuyện nữa, tất cả đều chăm chú nhìn vào mọi cử động của thanh niên áo lam, trong lòng thầm hy vọng đối phương sau khi thu thập xong yêu thú sẽ nhanh chóng rời đi.

Lúc này thì thanh niên áo lam kia sau khi rút ra hết tinh hồn của Lưu Ly Thú vào trong cái bát đen, thì tiếp tục moi từ trong thân thể nó ra một viên nội đan màu trắng, thu vào túi trữ vật bên hông.

Hiện tại, thanh niên này bỗng dừng tay, hướng ra xung quanh đánh giá một chút.

Ba người ở phụ cận không hẹn mà cùng nín thở, ẩn nấp thân hình không dám di động chút nào.

Nhưng thật không như ước nguyện!

Ánh mắt thanh niên khi đảo tới khu vực của ba người đang ẩn nấp thì ngừng lại, khóe miếng hiện lên một nụ cười nhạt, lạnh lùng nói:

"Ba vị đạo hữu đã xem một thời gian dài như vậy, có nên hiện thân hay không!"

Nghe lời này, ba người lão giả đồng thời cả người phát lạnh!

"Chạy!" Không biết ai trong ba người hô lên.

Ba người hóa thành ba đạo cầu vồng, không hai lời phân biệt theo ba hướng khác nhau mà vọt đi.

"Ta còn chưa nói xong, vì sao chạy nhanh như vậy. Chẳng lẽ sợ ta ăn các người sao?" Thanh niên áo lam chau mày, lẩm bẩm, nét mật hiện lên vẻ nghi hoặc.

Nhưng sau đó, khuôn mặt hắn trầm xuống rồi vung tay lên, ba túi linh thú tung lên cao, ngay lập tức giáp trùng ba màu tuôn ra ngập trời.

Thanh niên áo lam chính là Hàn Lập vừa mới từ biển sâu quay trở lại.

Lão giả khuôn mặt khô gầy khẽ liếc mắt về phía sau, vừa thấy cảnh này săc mặt đại biến, độn quang bất giác nhanh thêm ba phần.

Ngay lúc này, từ miệng thanh niên phát ra một trận ngâm nga khe khẽ.

Giáp trùng ba màu đầy trời theo thanh âm kia mà tụ lại, trong nháy mắt ngưng kết thành ba thành giáo to lớn dài chừng hơn trượng.

Tiếng rít trỗi lên mạnh mẽ, thanh giáo khổng lồ ẩn hiện sắc hồng, lóe lên rồi chợt chia thành ba hướng khác nhau phóng đi, độn quang cũng vô cùng nhanh.

"Vù vù" tiếng xé gió truyền ra, trong nháy mắt ba mũi giáo truy tìm ba người lão giả đã biến mất không thấy bóng dáng.

Hàn Lập vẫn đứng tại chỗ, không có ý đuổi theo. Ngước lại, thản nhiên dùng một đạo thanh quang nhẹ nhàng lột xuống làn da trong suốt của Lưu Ly Thú.

Da Lưu ly thú chính là tài liệu tốt nhất để luyện chế ra hộ giáp, Hàn Lập tất nhiên là không thể bỏ phí.

Sau đó đem thân thể của Lưu Ly Thú đốt thành tro bụi, Hàn Lập xoay người đem khí cụ bố trận đảo san hô phụ cận cùng Nghê Thường Thảo thu vào.

Vừa mới làm xong tất cả, xa xa nơi chân trời từ ba hướng có hào quang chớp động.

Đợi khi nó lại gần một chút có thể nhận ra, đúng là ba người lão giả mặt khô gầy kia đang ngự trên pháp bảo mà quay lại, xem phương hương thì hình như là nhắm thẳng đến chỗ của Hàn Lập.

Khuôn mặt cả ba lúc này đều trắng bệch, trên cổ có một vòng ba màu bao quanh. Kẻ nào cũng cúi đầu ủ rũ, bộ dáng như là sắp đi vào chỗ chết vậy.

Thấy cảnh này, Hàn Lập sờ sờ cằm trong lòng thầm cười lạnh.

Mắt thấy ba người này đáp xuống trước mặt mình, Hàn Lập nhoẻn miệng cười, vô cùng hòa nhã hỏi một câu.

"Ba vị đạo hữu có thể giải thích cho tại hạ một chút vì sao vừa rồi khi vừa thấy Hàn mỗ lại kinh hoàng bỏ chạy như thế? Chẳng lẽ ba vị biết tại hạ?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện