"Cái này, nếu chủ nhân muốn hỏi, Ngân Nguyệt đành làm càn trả lời. Xin hỏi chủ nhân sau này có tính toán gì không? Nếu là không có kế hoạch khác thì ở lại Lạc Vân Tông cũng có thể là một lựa chọn tốt. Hai người họ đều là Nguyên Anh Sơ Kỳ tu sĩ, chủ nhân ở lại đây sẽ không chịu bất luận sự câu thúc nào. Hơn nữa Lạc Vân Tông cũng xem như không phải là một tiểu môn phái, đủ khả năng để cung cấp cho chủ nhân nguồn lực nhất định. Đương nhiên nếu chủ nhân có an bài khác thì điều này cũng không cần tính đến. Một Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, cho dù là tán tu, cũng sẽ không có môn phái nào có dũng khí dễ dàng trêu chọc đến" Ngân Nguyệt bình tĩnh nói.
"Tạm thời ta cũng không có kế hoạch gì cụ thể. Ta muốn có mấy năm công phu đem nguyên anh ngưng cố hơn nữa. Mặt khác, sau này phải đi cực tây một chuyến. Đại Diễn Quyết ba tầng công pháp nhất định phải lấy được. Nguyên Vũ Quốc cuối cùng cũng muốn đi một lần, ta năm đó ta đã đáp ứng một người, muốn tiêu diệt gia tộc họ Phó này. Không biết gia tộc này cùng Bách Xảo Viện Phó Gia có cái gì liên quan không?" Hàn Lập thản nhiên nói.
"Nếu là như vậy, chủ nhân hay là tạm lưu lại Lạc Vân Tông. Làm tán tu dù sao có chút đơn lực, cô thế, hơn nữa có Nguyên Anh Kỳ tu sĩ chỉ điểm mà nói đối với việc tu luyện của chủ nhân cũng là có lợi thật lớn" Ngân Nguyệt ngẫm nghĩ lại đề nghị.
"Ừm! Cũng có chút đạo lý! Bây giờ ta có chút mệt mỏi, ngươi đi trước đi" Hàn Lập cũng không nói đồng ý hay không đối với đề nghị này. Mà là sau khi chỉ thị phân phó một hồi, hắn đứng dậy nhằm hướng phòng ngủ đi đến.
Bạch hồ nghiêng đầu nhìn bóng Hàn Lập đi xa, ánh mắt lộ ra vẻ đăm chiêu, rồi cũng từ thính đường đi ra ngoài.
Nằm ở trên giường đá trong phòng ngủ, Hàn Lập kinh ngạc nhìn thanh thạch thất đỉnh, tâm tình phập phồng không ngừng, có chút khó ngủ.
Ngày đó ngưng kết nguyên anh, nhìn như đơn giản nhưng trong đó phong hiểm to lớn, làm cho Hàn Lập hồi tưởng đến mà sợ hãi không thôi.
Khi toái đan thì toàn bộ kinh mạch nghịch chuyển, dĩ nhiên làm cho hắn đau đớn mà thiếu chút nữa sống không bằng chết, nhưng bằng vào tu vi cao thâm hơn xa so với tu sĩ cùng cấp, hắn cũng cố nén đau chống giữ. Trong đó phải tính đến công lớn nhất thuộc về dược lực thần kỳ của Cửu Khúc Linh Sâm đan hoàn. Nếu không Hàn Lập rất hoài nghi liệu mình có thể hôn mê ngay lúc đó hay không nữa.
Quá trình toái đan hung hiểm vô cùng. Nhưng là so sánh với việc bị tâm ma cắn trả thì có thể như chuyện nhỏ.
Những tưởng rằng chính có Dưỡng Hồn Mộc, Bà La Châu an thần định hồn dị bảo hộ thân, hơn nữa còn có chuẩn bị một viên Định Linh Đan, vượt qua cửa ải tâm ma, mặc dù không thể không tốn chút sức lực nhưng chung quy so với các kết anh tu sĩ khác phải dễ dàng hơn nhiều mới đúng.
Nào ngờ không nghĩ tới tâm ma lợi hại quỷ trá, căn bản hơn xa nghe đồn gấp bội.
Nó trước làm cho Hàn Lập trải qua liên tiếp tâm lý sợ hãi, nhất là sợ hãi rất nhiều chuyện bình thường vốn chôn sâu ở đáy lòng ngay cả chính hắn cũng không có ý thức được sự tình, thì trong ảo giác liên tiếp phát sinh.
Mặc kệ là cố hương thôn nhỏ đột nhiên bị cường đạo cướp bóc. Cha mẹ tiểu muội toàn bộ gặp độc thủ. Hay là chính mình tu vi hoàn toàn biến mất, một lần nữa trở thành phàm nhân cùng với việc chiếc bình nhỏ bí mật bị lộ rồi bị cả tu tiên giới tu sĩ đuổi giết. Gặp cảnh này thì không thể không xúc động. Những tình cảnh hiểm nghèo đối với Hàn Lập, nhất nhất ở trước mặt hắn hiện ra như mộng như ảo, giống như thật giống như không. Một khi rơi vào căn bản không cách nào tự kiềm chế.
Cho dù Hàn Lập bình thường tính tình rất kiên nghị trầm ổn, cũng thiếu chút nữa bởi vì lửa giận cùng sợ hãi mà trầm luân trong đó.
Cũng may Định Linh Đan nọ cùng các bảo vật khác cũng không phải là hư danh, cuối cùng tại thời điểm mấu chốt, bảo trì trong đầu hắn một điểm thanh minh, nhờ đó mới có thể phá tan ảo giác trở về hiện thực.
Cho dù như thế cũng làm cho Hàn Lập một trận toát mồ hôi lạnh.
Chưa chờ tâm thần hắn bình tĩnh trở lại, một đợt sóng tâm ma tiếp theo tiếp tục công kích.
Trong lúc tâm thần hoảng hốt đó. Hắn lâm vào trong ảo giác phúc địa tuyệt vời.
Vừa được cùng cha mẹ tiểu muội đoàn tụ một nhà. Quay trở về khi còn thơ với cuộc sống hạnh phúc, cũng có khi bỗng nhiên cùng Nam Cung Uyển kết bái thành thân kết thành mộng đẹp song tu, đến lúc tối hậu còn xuất hiện Mặc thị tỷ muội, cùng Trần Xảo Thiến tràng cảnh chung một chồng. Đối với cảnh này, Hàn Lập chỉ mê man một chút rồi thoát khỏi tâm mê luyến.
Sau khi hắn tu vi đại thành, nhất cử xưng bá Thiên Nam tu tiên giới, cuối cùng có thể phi thăng linh giới trở thành tiên giới tiên nhân, từ nay về sau cùng thiên địa đồng thọ địa cảnh tượng cũng đều lục tục xuất hiện.
Hắn tại trong ảo giác này không biết say mê nhiều hay ít, sau khi phảng phất kinh nghiệm trải qua bao nhiêu năm tháng, khi mừng rỡ khi bi thương cuối cùng không rõ vì lý do, cơ duyên gì đột nhiên tỉnh ngộ lại, thoát khỏi tâm ma mê hoặc để kết thành nguyên anh.
Hàn Lập nằm ở trên giường yên lặng nhớ lại, không khỏi lại nghĩ tới tình hình khi nguyên anh lần đầu tiên xuất khiếu.
Lúc nguyên anh mới hình thành, khi từ thiên linh cái bay ra, hắn rõ ràng cảm giác được nguyên anh là chính mình mà chính mình là nguyên anh. Nhưng nhưng không cách nào khống chế được nguyên anh mà chỉ có thể trơ mắt nhìn nguyên anh tại trên đầu mình trêu chọc nô đùa, giống như một lần nữa trở lại thời kỳ tuổi thơ vô ưu tư lự.
Trong khoảnh khắc đó, tâm trạng hắn cực kỳ bình thản, mọi ưu phiền đều vứt bỏ, phảng phất tiến vào cảnh giới phản phác quy chân.
Sau đó Hàn Lập ngẫm nghĩ một chút, cũng rõ ràng nguyên nhân của chuyện này vì nguyên anh mới hình thành, không cách nào tâm thần hợp nhất. Chờ khi nguyên anh hoàn toàn ngưng hình và tu vi tinh tiến thì loại chuyện này tự nhiên sẽ không tái xuất hiện.
Lật qua lật lại không ngủ được vì hắn cứ nhớ lại kinh nghiệm kết anh, thân hình đều vô cùng mệt mỏi mà
hắn cứ mơ mơ màng màng không ngủ sâu được. Thời gian này hắn hay gặp được giấc mộng đẹp, tựa hồ lần nữa trở lại sơn thôn nhỏ, cùng huynh trưởng tiểu muội cực kỳ thoải mái bên sườn núi chạy nhảy trốn tìm, sau đó về nhà cùng cha mẹ gặp mặt ăn cơm nói cười.
Thật sự là một hồi mộng đẹp!
Sau đó,Hàn Lập không có chần chờ lập tức đáp ứng chuyện gia nhập Lạc Vân Tông.
Lạc Vân Tông hai vị trưởng lão nghe vậy, tự nhiên mừng rỡ như điên.
Bọn họ lập tức đề xuất long trọng triệu tập tông nội đại hội đồng thời cũng mời tu sĩ cao cấp môn phái khác cử hành nhập tông đại điển cho Hàn Lập.
Vừa nghe lời này, Hàn Lập lập tức lắc đầu không đồng ý mà hết thảy giản lược thủ tục đồng thời chỉ hướng tới hai phái khác ở Vân Mộng Sơn thông báo một tiếng mà thôi. Dù sao sớm muộn hắn sẽ phải cùng trưởng lão Nguyên Anh Kỳ của hai phái này quan hệ. Mặt khác hắn còn nhiều việc khác phải kín đáo tiến hành nên Hàn Lập cũng không muốn làm cho nhiều người chú ý đến.
Lão giả tóc bạc hai người mặc dù cảm giác được có chút không ổn, nhưng cũng may là có thể giải thích rằng Hàn Lập không thích náo nhiệt.
Đi theo sau Hàn Lập và hai lão giả tóc bạc, trong đại điện xuất hiện các vị phong chủ phong, sau đó nhất nhất triệu kiến các Kết Đan Kỳ đệ tử.
Trong đó non nửa Kết Đan Tu Sĩ, tự nhiên nhận ra Hàn Lập, vị
"Luyện Khí Kỳ" đệ tử này.
Bọn họ mấy ngày nay sớm nghe được một ít phong thanh, biết rằng ba ngày trước có một kết anh tu sĩ muốn gia nhập Lạc Vân Tông bọn họ, mà trải qua phân tích vài phương diện thì cũng đoán bảy tám phần thân phận Hàn Lập.
Khi thật sự nhìn thấy Hàn Lập, mặc dù không biết những người này tâm lý như thế nào, nhưng mỗi người biểu hiện đều cung kính, không có người nào lộ ra dị sắc.
Hàn Lập nhìn thấy mấy vị
"Sư tổ" của mình là hồng sam lão giả cùng Thiên Tuyền Phong hai vị và đám người phong chủ, cũng từng người kêu
"Hàn sư thúc" không ngừng. Nét mặt hắn mặc dù tự nhiên nhưng tâm lý cũng có vài phần buồn cười. Khoát tay chặn lại để cho bọn họ đứng lên vì hắn cũng không muốn có điều gì khó xử.
Nhưng thần thức Hàn Lập đảo qua phía dưới phát hiện trong đó nữ tử họ Tống khi gọi mình là
"Sư thúc" thì trên mặt có một tia phức tạp, thanh âm hơi có chút chần chờ. Không biết, nữ tử này có phải hay không là đang nhớ tới ngày đó từng thi triển qua thần thông Tham tâm thuật với Hàn Lập, kết quả là được việc gì.
Lấy tu vi Hàn Lập hôm nay mà nói, tự nhiên sẽ không đem tâm tư của nữ nhân này để ở trong lòng.
Sau khi cùng các Kết Đan Tu Sĩ gặp mặt, lão giả tóc bạc lúc này mới nêu vấn đề chọn động phủ cho Hàn Lập. Cả Vân Mông Sơn đông mạch, hắn có thể chọn một nơi linh khí sung túc để khai mở động phủ. Động phủ này cũng không nhất định phải ở trên vài tòa sơn phong trong tông nội.
Nghe lời ấy, Hàn Lập cũng không có khách khí.
Một ngày sau, sau một phen tìm kiếm, hắn nhìn trúng một ngọn núi không cao không thấp phía đông Lạc Vân Tông.
Ngọn núi này mặc dù không có gì cao lớn hay hiểm trở, cũng không phải chỗ linh khí tốt nhất. Nhưng ngọn núi này là một mẫu phong hiếm thấy. Trừ một tòa chủ phong ra, thì tại bốn phía có 3 tòa núi thấp hơn một chút bao vòng quanh, phi thường thích hợp cho việc bố trí cấm pháp trận. Hàn Lập phi thường hài lòng.
Khai mở một tòa động phủ đối với Hàn Lập mà nói là việc cực kỳ dễ dàng. Từ trước đến nay, Hàn Lập cũng chỉ mất hơn nửa ngày là khai mở xong một tòa động phủ lớn nhất.
Làm xong động phủ, Hàn Lập lập tức tại 3 ngọn núi xung quanh bày trận pháp khí cụ để lập một pháp trận lợi hại tạm thời. Nhất thời một mảnh sương mù đem phương viên hơn mười dặm, toàn bộ bao phủ bên trong.
Đối với cấm chế này, Hàn Lập tự nhiên sẽ không hoàn toàn hài lòng. Hắn trong lòng đã sớm nghĩ đến, chờ khi hắn ngộ ra được trận pháp chi đạo lợi hại hơn thì mới một lần nữa thiết hạ cấm chế.
Sau khi làm xong này hết thảy mọi việc, Hàn Lập một lần nữa quay lại dược viên của Lạc Vân Tông.
Chuẩn bị đem một vài thứ trong động phủ cũ di chuyển đi.
Nhưng không nghĩ tới chờ hắn ở đây lại có một thân ảnh yểu điệu mê người đứng bên núi đá trong dược viên.
Người này vừa thấy Hàn Lập, lập tức cung kính thi lễ, đồng thời hé môi anh đào hé khẩn cầu nói:.
"Mộ Phái Linh có mắt không tròng, trước kia nhiều lần mạo phạm Hàn tiền bối, mong rằng tiền bối không lấy làm phiền lòng. Nhưng vãn bối có một chuyện muốn nhờ, hy vọng tiền bối có thể thành toàn cho. Không biết Hàn tiền bối có thể không nhận Phái linh làm môn hạ, tiểu nữ tử nhất định cả đời phụng dưỡng tiền bối, quyết không rời bỏ nửa chừng" Nói xong lời này, vị nữ tử bình thường diễm lệ ngạo sương này khoanh tay đứng im một bên, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương, trong ánh mắt càng lộ ra vẻ chờ đợi.