Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 657: Trấn nhỏ ngày xưa


trước sau

Kính Châu là một vùng hẻo lánh nằm ở phía tây bắc của Việt Quốc. Bởi là chỗ hẻo lánh nên thành thị lớn rất ít, nhưng các loại như hương trấn nhỏ thì nằm rãi rác ra. Bên trong biên giới thì đồi núi chập chùng, hoang vắng rất ít người ở.

Do vậy đạo tặc thổ phỉ ở đây có rất nhiều so với những nơi khác. Các nhân vật võ lâm giang hồ không ít nhưng cũng không ai có thể đứng lên để làm bá chủ thống nhất vùng này.

Nhưng mà nơi đây cũng tạo thành những tiêu cục lớn và mạnh so với thổ phỉ ở vùng Kinh Châu này cũng không thua sút mấy.

Vào một ngày, ở bên đường của vùng hoang dã của Kính Châu có một cảnh như sau.

Ước chừng khoảng hơn một trăm nam tử cường tráng mặc quần áo bằng vải thô, mỗi người đều quấn một cái khăn đen trên đầu, cầm đủ loại binh khí đang vây công một nhóm người áo xanh hơn ba mươi người mà đám người áo xanh đó đang bảo vệ một đoàn xe ngựa. Thì đây đúng là một cuộc chiến gian nan và đẫm máu giữa thổ phỉ và tiêu cục bảo vệ hàng hoá.

Phía sau đám thổ phỉ này còn có ba gã hắc y nhân, lạnh lùng đứng nhìn, trên mặt thoảng ra vẻ rất là ác độc.

Còn bên cạnh các loại xe ngựa là những tên gia đinh cường tráng đang cầm các loại côn bổng đứng thủ thế, sắc mặt có chút lo sợ.

Phía sau ba, bốn chiếc xe có vài người phụ nữ với trẻ em mặc trang phục sang trọng. Còn phía trước là một chiếc xe ngựa lớn trong đó có một vị trung niên nho sinh đang ngồi ngay ngắn không chút gì là sợ hãi.

Người này để râu ba chòm đen nhánh, bóng mượt, mặc dù trông giống như là một kẻ trói gà không chặt, nhưng lại có khí thế cao cao tại thượng làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào mặt.

Ngồi đối diện với trung niên nho sinh là một vị đại hán râu quai nón với cẩm y màu lam đang ngồi xếp bằng lưng dựa vào thành xe.

Người này hai tay thô to, mắt sáng ngời. Mới nhìn biết ngay đây chính là một vị cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ hiếm thấy.

Hai người thân phận hiển nhiên không bình thường, vẻ mặt rất là trấn tỉnh tự nhiên. Ngồi trên cái xe ngựa to lớn này chỉ có hai người mà thôi, không có kẻ thứ ba cùng với họ.

Giờ phút này hai người không có lên tiếng, nhưng qua cửa sổ họ cũng biết rõ được tình huống ở bên ngoài. Còn lúc này bên ngoài đang chém giết nhau, lâu lâu lại truyền tới một tiếng kêu rất thảm thiết.

Đám thổ phỉ đeo khăn đen người đông thế mạnh nhưng thân thủ của đám tiêu sư mặc áo màu xanh của tiêu cục lại rất cao, vì vậy tới giờ vẫn đang ở thế giằng co không phân thắng bại.

Thấy tình hình như vậy nho sinh cười lên nói với đại hán râu quai nón.

"Xem ra không cần Lệ huynh ra tay, Thiên Vũ tiêu cục cũng dư để ứng phó".

"Ha ha! Nếu như mà ba vị đương gia của thổ phỉ đeo khăn đen không ra tay thì Thiên Vũ tiêu cục còn có thể chống đỡ với đám hỗn tạp này được. Nếu như nói ba người này ra tay thì đám tiêu sư này không có khả năng ngăn được. Dù sao ba vị thủ lĩnh khăn đen này ở Kính Châu nổi danh rất là tàn ác. Nghe nói ba người này huỵnh đệ ruột với nhau nên rất am hiểu thuật liên thủ. Người bình thường không phải là địch thủ của bọn họ".

Đại hán vừa nói xong trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, đồng thời vươn ngón tay thô dày ra kêu rốp rốp rất lớn, rõ ràng ngoại môn công phu đã tới mức đăng phong tạo cực.

"Lệ huynh! Người định ra tay sao. Thấy việc này nãy giờ chắc không nhịn được. Quả thực giống như Lệ bá phụ trước đây" Nho sinh thấy bộ dáng của đại hán như vậy không khỏi lên tiếng cười nói

"Hàn hiền đệ, đây là việc tư nhiên. Lệ gia chúng ta là dòng dõi võ thuật gia truyền, gặp phải đối thủ xứng tay thật là hứng thú. Muốn ra tay xem thế nào. Cái này cũng giống như là Hàn gia thư hương môn đệ, tính ra cũng có hai người vào triều làm quan. Đạo lý này là giống nhau. Chẳng qua làm ta buồn bực chính là hai nhà Hàn, Lệ chúng ta người nam kẻ bắc, không hiểu sao thế mà lúc trước lại có thể gặp nhau? Hơn nữa đã kéo dài nhiều năm qua mối quan hệ vẫn tốt như là lúc ban đầu" Đại hán hai tay nắm vào nhau có chút buồn bực nói.

"Ha ha! Trước đây vài ngày, lúc tìm đọc mấy bản chép tay ta vô ý biết được một vài chuyện cũ. Nếu Lệ huynh muốn biết, ta sẽ nói cho Lệ huynh nghe một chút, bởi vì trong đó có vài chỗ ta cũng không thực hiểu rõ" Nho sinh cười khẽ nói.

"Thật không! Lệ gia chúng ta cũng có mấy bản ghi chép lại chuyện ngày xưa của tổ tiên, ngoại trừ mấy bộ tuyệt học võ công ra cũng không hề nhắc đến mối quan hệ giữa hai nhà Lệ, Hàn chúng ta" Lệ đại hán nghe vậy tỏ vẻ mò tò. Xem ra có vài phần hứng thú với việc này.

"Không tốt, ba tên gia hoả kia quả nhiên đã ra tay. Hiền đệ chờ ta một chút, để ta đi xử ý ba tên này xong sẽ quay lại nói chuyện sau" Đại hán râu quai nón đảo mắt ra ngoài một vòng, sắc mặt khẽ biến nói.

Sau đó "vù" một tiếng cả người hắn như một mũi tên vừa thoát khỏi một cái nỏ mạnh bắn mạnh ra khỏi xe.

Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng cười cuồng mãnh của người đại hán. Rồi tiếng kêu la thảm thiết vang lên.

Nho sinh thở dài một hơi. Nhẹ nhàng buông màn cửa xuống không thèm nhìn ra ngoài nữa, dường như tin tưởng thập phần vào gã đại hán.

Sau đó không lâu, tiếng la hét ở bên ngoài cũng giảm dần rồi tắt hẳn.

Chiếc màn của cửa xe lai động, rồi đại hán phong trần từ từ tiến vào trong xe. Trên đầu vai có vài chổ sưng đỏ dường như đã bị thương nhẹ. Nhưng hắn lại cười lớn nói với nho sinh:

"Ba gã này có chút thủ đoạn, làm cho ta mất chút thời gian. Nhưng mà cuối cùng ba người này cũng bị đánh gục. Từ nay về sau bọn thổ phỉ khăn đen ở Kính Châu sẽ biến mất" Đại hán râu
quai nón nói vẻ rất hưng phấn.

Nho sinh thấy vậy, trên mặt có chút áy náy.

"Lúc đầu nếu không có Lệ huynh đi cùng thì có lẽ trên đường về quê tế tổ, chúng ta chắc là đã chết rồi. Xem ra mấy kẻ thù này đối với ta thật là căm hận tới thấu xương.! Việc này thật là làm phiền tới Lệ huynh quá".

" Có gì mà làm phiền hay không làm phiền chứ? Lệ gia chúng ta tới ngày hôm nay còn đứng vững trên giang hồ không phải là đã nhờ Hàn gia mấy lần tương trợ sao chứ! Hai nhà chúng ta tương trợ qua lại vốn là chuyện phải làm mà" Đại hán họ Lệ nói.

"Nói ra thì là vậy. Nhưng thật ra đây cũng là một cái ân tình của Hàn mỗ" Nho sinh sắc mặt trở lại bình thường.

"Nhưng mà Hàn hiền đệ không được quên nói cho ta biết chuyện xưa của hai nhà, ta thực sự rất là tò mò về việc này" Đại hán móc ra lọ thuốc rồi rắc lên vai, rồi bỗng nhiên nhớ tới việc của liền hỏi.

"Ồ cái này là tự nhiên rồi. Nói đến chuyện kết giao giữa hai nhà chúng ta là cả một quá trình thật không thể nói nữa. Người còn nhớ rõ hơn mười năm trước một thời hùng bá ở thành Kinh Châu, Thất Huyền Môn hay không? Tiên tổ chúng ta trước đây từng là nội môn đệ tử ở đó và cũng là đồng sư huynh đệ. Theo như bản ghi chép nọ thì Hàn gia chúng ta có một vị Thúc tổ cùng với tiên tổ của Lệ gia ngươi đều cùng là nội môn đệ tử ở Thất Huyền Mộn, bọn thân nhau như huynh đệ đồng cam cộng khổ chia ngọt, sẻ bùi với nhau. Và cũng từ đó hai nhà chúng ta mới kết giao với nhau cho tới nay. Mà vị thúc tổ này của ta lại càng không nghe nhắc đến. Nghe nói năm đó…"

Trong khi nho sinh bình thản kể chuyện. Bọn người áo xanh đem thi thể của đối phương đi chôn cất. Rồi chuẩn bị lại xe ngựa rồi từ từ rời đi. Vùng hoang vắng dần dần trở lại im lặng, hoang lương không một bóng người.

"Thanh Ngưu trấn?"

Hàn Lập cả người thanh quang bao bọc đang lơ lững cao trăm trượng trên không, nhìn thấy cái thành nhỏ này trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc.

Cái thành này mặc dù rất nhỏ, chỉ có vài dặm vuông. Nhưng lại làm cho hắn có một ấn tượng khó quên đó là ở cái ngã tư đường này giống y trong trí nhớ của hắn.

Vị trí này trong đầu của hắn chính là Thanh Ngưu Trấn thật không có gì sai.

Xem ra đã hơn một trăm năm không có trở về, không ngờ cái trấn nhỏ năm đó giờ lại là một cái thành trấn phồn hoa, từ trên không nhìn một chút Hàn Lập không khỏi kinh ngạc chần chừ một lúc rồi bổng nhiên hắn thi triển ẩn nặc pháp thuật. Thân hình trầm xuống biến thành một người bình thường không ai chú ý tới xuất hiện trong một hẻm nhỏ, rồi từ đó khoan thoai bước tới ngã tư đường phía trước.

"Thật sự là khác quá!"

Hàn Lập nhìn thấy nhà cửa, lầu các hai bên đường khác trước rất nhiều rồi thầm đánh giá trong lòng.

Không biết vì sao lại đi tới phía tây, rồi nhìn thấy tiểu sơn thôn nơi mình đã từng sống cùng với đại hán Thanh Sơn. Nhưng hắn lại chần chừ không bước tới và cũng không nghĩ ra bây giờ nó thay đổi rất nhiều biến thành Thanh Ngưu Trấn.

Giờ phút này trên mặt của Hàn Lập có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại hồi hộp xao xuyến, hy vọng nhìn ra hai bên đường gặp được cái gì còn quen thuộc với mình.

Nhưng sau khi nhìn kỹ, hắn lại hoàn toàn thất vọng.

Đột nhiên Hàn Lập từ từ bước chậm lại, đi tới ngã ba rồi dừng lại.

Hắn đưa mắt nhìn tới toà tiểu lâu cũ nát, đứng yên đó không nhúc nhích.

Cái tửu lâu cũ kỹ này chỉ có một trệt và một lầu, trên cửa lớn còn xót cái bảng hiệu "Hương Xuân". Nơi này chính là nơi mà Hàn Lập đã từng sống hai năm ở đó với tam thúc của mình chính là vị Hàn mập mập quản lý cái tửu lâu Hương Xuân này.

Nhìn tửu lâu này, Hàn Lập mơ hồ nhớ lại những kỷ niệm xưa.

Nhớ lại gương mặt béo tròn của Tam thúc, sau khi đi vào bên trong tửu lâu bằng con đường nhỏ phía sau rồi đi vào sương phòng âm u, ngồi xuống ghế vừa nhả khói thuốc vừa ăn trái cây thật là sảng khoái. Còn có cây cờ nhỏ màu đen của Thất Huyền Môn cắm trên xe ngựa. tất cả những việc này đang hiển hiện ra, dường như đang tái hiện lại tất cả trước mặt của Hàn Lập.

Hàn Lập nhìn tửu lâu với vẻ mặt cực kỳ phức tạp, còn ánh mắt thì toát ra vẻ buồn bã đau thương.

Sau khi hắn đứng nhìn tửu lâu trong chốc lát, bổng nhiên phát hiện ra có nhiều người nhìn mình với vẻ mặt cổ quái.Việc này cũng khó trách bởi tự nhiên có một gã thanh niên lại đứng bất động gương mắt nhìn cái tửu lâu củ kỹ này không nháy mắt thì quả thật có chút không bình thường.

Hàn Lập định thần lại rồi chấp hai tay sau lưng, chậm rãi bước tới tửu lâu này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện