"Ngươi cùng Lữ sư huynh không rời đi theo như ước hẹn thì sao ta có thể không trở lại được?" Hàn Lập thở dài, có chút bất đắc dĩ nói, nhưng sau khi nhìn Mộ Phái Linh vài lần thì hắn cười rộ lên:.
"Tuy nhiên ta thật đúng là không nghĩ tới, trong lúc ở đây ngươi lại đột phá bình cảnh, tiến vào Trúc Cơ Hậu Kỳ. Thật đúng là chuyện đáng mừng!""Nửa tháng trước thiếp may mắn đột phá. Điều này cũng là nhờ vào đan dược của công tử. Nếu không Phái Linh vô luận như thế nào cũng không thể trong thời gian ngắn như thế tiến vào Trúc Cơ Hậu Kỳ được." Mộ Phái Linh cũng hưng phấn dị thường, trong khi nói chuyện dung nhan càng thêm kiều diễm quyến rũ.
Hàn Lập tâm thần nhất thời rung động nhưng hắn sờ sờ mũi rồi phục hồi lại tâm cảnh như thường.
"Ngươi cùng Lữ sư huynh chưa rời nơi này đi, có phải là do nguyên nhân từ Mộ Lan pháp sĩ hay không?" Hàn Lập như có như không tùy ý hỏi.
"Công tử đã đoán đúng rồi. Thiếp cùng Lữ tiền bối đích xác vốn định chờ Giao dịch hội xong thì trở về. Nhưng nào ngờ khi Giao dịch hội đến đoạn cuối cùng thì lại truyền đến tin tức pháp sĩ xâm lấn. Lữ tiền bối thân là Thiên Đạo Minh Nguyên Anh tu sĩ tại Điền Thiên Thành, không thể không lưu lại cùng các thế lực khác thương nghị đối sách, thiếp thân cũng phải lưu lại." Mộ Phái Linh cắn môi hồng cẩn thận nói.
"Nói như thế đích xác là không thể trách các ngươi được. Bất quá Lữ sư huynh hắn hôm nay đang…" Hàn Lập sau khi tiếp tục dò hỏi thì đột nhiên nét mặt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, tạm ngừng lại.
Mộ Phái Linh ngẩn ra, không rõ ý Hàn Lập thì đột nhiên bên ngoài cấm chế truyền đến thanh âm của một nam tử tuổi còn trẻ.
"Mộ đạo hữu. Tại hạ Bạch Thư Quân, xin mời Mộ đạo hữu đi ra gặp mặt.""Người kia là ai? Ngươi mới quen gần đây sao?" Thần thức Hàn Lập phóng ra ngoài, đảo qua một chút, phát hiện ra một gã thanh niên Kết Đan Kỳ tướng mạo nho nhã đang đứng ở ngoài cấm chế, đang ngẩng mặt nhìn lên lầu, có chút đăm chiêu nói.
Mộ Phái Linh trong lúc nghe thanh âm nam tử, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch đi một chút, lúc này nghe Hàn Lập hỏi vội vàng mở miệng giải thích:.
"Công tử đừng hiểu lầm. Người này là môn hạ đệ tử của một vị trưởng lão Thiên Cực Môn. Lúc trước trong lúc ngẫu nhiên nhìn thấy thiếp, sau đó gã vẫn dây dưa không ngớt. Thiếp đã nói mình là thị thiếp của công tử nhưng người này vẫn theo đuổi không bỏ. Ta cũng nên đuổi hắn đi.""Có như sự tình vậy à? Lữ sư huynh có biết không?" Hàn Lập nhíu mày, thần sắc không thay đổi hỏi.
"Thiếp cũng nói qua với Cổ tiền bối việc này nhưng Lữ tiền bối tựa hồ cũng biết vị trưởng lão Thiên Cực Môn kia, hơn nữa còn có vẻ có chút cố kỵ. Bảo thiếp tạm thời phải giả vờ ứng phó với hắn, hết thảy để chờ công tử trở về rồi mới nói." Mộ Phái Linh thấy Hàn Lập cũng không có tức giận, trong lòng âm thầm thở phào một hơi trả lời.
"Ồ! Thiên Cực Môn Không phải là một trong tứ phái Chính đạo minh hay sao? Trách không được Lữ sư huynh lại cẩn thận như thế. Bất quá một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ nho nhỏ mà cũng dám làm càn như thế. Lá gan tựa hồ hơi lớn một chút. Ngươi theo ta đi một chuyến, xem vị tiểu bối này rút cuộc là có dụng ý gì." Hàn Lập sau một lúc im lặng thì đột nhiên cười lạnh mà nói.
"Tuân mệnh. Công tử!" Mộ Phái Linh sau khi ngẩn ra thì cung kính đáp.
Hàn Lập lúc này không nói gì nữa đi ra cửa phòng, hướng xuống dưới lầu đi đến. Mộ Phái Linh theo sát sau đó.
"Mộ đạo hữu, ngươi cuối cùng…. Di! tiền bối là." Thấy trong lầu các có người đi ra, người tự xưng Bạch Thư Quân nguyên tưởng rằng đó là nữ tử ngưỡng mộ trong lòng của hắn nhưng vừa thấy Hàn Lập thì đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo nhìn ra Hàn Lập tu vi sâu không lường được thì lập tức thần sắc biến đổi ân cần thăm hỏi.
Mà lúc này, Mộ Phái Linh cũng từ phía sau Hàn Lập đi ra, nghiêm cẩn đứng một bên Hàn Lập.
Thanh niên họ Bạch nhìn thấy cảnh này có chút hiểu ra, thần sắc biến đổi liên tục.
"Ngươi là đệ tử Thiên Cực Môn?" Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, nhìn thanh niên thanh âm không khách khí hỏi:.
"Không sai, vãn bối là môn hạ của Thiên Cực Môn Lỗ trưởng lão. Tiền bối chẳng lẽ là Hàn tiền bối!" Bạch Thư Quân cũng thật có chút không tầm thường, cho dù đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ như Hàn Lập, trên mặt cũng chỉ thoáng qua vẻ hoảng sợ, tiếp theo theo đúng lễ số hỏi.
"Nói! Ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì? Tại sao lại dây dưa với thị thiếp của ta không buông tha. Chuyện này không cần suy nghĩ cũng biết hẳn là có khác mục đích khác." Hàn Lập thanh âm lạnh lùng nói.
Mà Mộ Phái Linh nghe nói thế thì trên ngọc dung lộ ra một tia ngạc nhiên.
"Tiền bối thật sáng suốt! Kỳ thật là gia sư muốn gặp mặt tiền bối nhưng lại lâu quá không thấy tin tức Hàn tiền bối nên mới sai vãn bối làm như thế. Bất quá, tại hạ cũng thật tâm thích Mộ đạo hữu. Tiền bối nếu đồng ý thành toàn cho vãn bối, vãn bối nhất định vô cùng cảm kích." Thanh niên họ Bạch sau khi cười cười nhẹ nhàng nói.
"Cảm kích vô cùng, ta cần ngươi cảm kích làm gì! Không nên nằm mơ giữa ban ngày. Hàn mỗ không có thói quen nhường thị thiếp cho người ta. Nhưng thật ra ta và Thiên Cực Môn các ngươi chưa từng gặp gỡ qua, vì sao phải tìm ta." Hàn Lập mắt khép hờ, hờ hững nhìn một bên như có như không một cái rồi ngay lúc đó cười quỷ dị, đồng thời trên người phóng xuất ra linh áp trùng thiên kinh người.
Thanh niên họ Bạch sắc mặt đại biến
" Bịch bịch" lùi lại phía sau mấy bước. Tiếp theo hai vai trầm xuống giống như thái sơn áp đỉnh, hai chân mềm nhũn đang muốn trực tiếp quỳ xuống.
Hắn trong lòng kinh hãi, vội vàng muốn kháng cự nhưng thân thể sau khi run rẩy vài cái thì cúi gập xuống.
Ngay lúc tưởng như phải quỳ xuống thì đột nhiên một đạo bạch ảnh từ một bên bỗng nhiên xuất hiện, sau đó chợt lóe lên đến trước mặt thanh niên họ Bạch, đem một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai.
Nhất thời Bạch Thư Quân chợt thấy áp lực giảm đi một chút, sau đó
hắn lại đứng lên.
Đây là một bạch bào lão già tóc xám trắng, từ mi thiện mục, ngũ quan đoan chính. Đối với việc Hàn Lập chăm chú nhìn kỹ hắn thì đồng thời lão giả cũng mỉm cười nhìn Hàn Lập nói:.
"Hàn đạo hữu chớ tức giận, kỳ thật chuyện này là do lão phu sai tiểu đồ làm như thế. Nếu không thì tại hạ cũng không có cách nào gặp được đạo hữu!""Các hạ xưng hô như thế nào? Vì sao phải gặp tại hạ? Hàn mỗ nếu nhớ không lầm thì dường như đây là lần đầu tiên tại hạ tiếp xúc cùng quý môn. Đối với các hạ ta lại càng chưa bao giờ gặp qua."Vừa thấy bạch bào lão giả hiện thân, linh áp trên người Hàn Lập nhất thời tán đi đồng thời thần sắc trong nháy mắt khôi phục như thường. Phảng phất chuyện mới vừa rồi hết thảy chưa từng phát sinh.
"Ha ha! Lão phu là Lỗ Vệ Anh, chức vị là trưởng lão Thiên Cực Môn. Về phần nguyên nhân muốn gặp đạo hữu thì không tiện nói ở chỗ này. Nếu đạo hữu muốn biết căn do thì đêm nay đến gặp mặt. Đến lúc đó Hàn đạo hữu tự nhiên sẽ biết tình hình cụ thể " Vị Lỗ trưởng lão này không tức giận chút nào, tay giương lên theo đó một khối lục sắc ngọc giản sớm chuẩn bị bay vụt đến.
Hàn Lập mặt không lộ vẻ gì khẽ vung tay áo, một mảnh thanh hà bay ra đem ngọc giản thu vào trong tay áo.
Thần thức hướng tới vật trong tay áo đảo qua, đích xác bên trong có một địa chỉ.
Hàn Lập không có nhìn kỹ, đang muốn ngẩng đầu nói thì lão giả Thiên Cực Môn lại trực tiếp hai tay ôm quyền rồi mang theo thanh niên họ Bạch phiêu nhiên bay đi.
Hắn cau mày.
Đối phương thần bí như thế, tựa hồ là biết chút ít về mình nhưng lại hiểu lầm cái gì đó. Phảng phất nghĩ rằng hắn đã tiến vào Điền Thiên Thành một thời gian trước đó nhưng hoàn toàn cố ý ẩn thân không lộ diện.
Hàn Lập sờ sờ cằm, nhất thời cũng có chút không nghĩ ra cho nên cũng không có ra tay chặn lại. Nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì mang theo Mộ Phái Linh quay lên lầu các.
"Cổ sư huynh hiện đang ở nơi nào?" Hàn Lập vừa tiến vào trong lầu các đã bình tĩnh hỏi. Chuyện mới vừa rồi tựa hồ hắn không để trong lòng chút nào.
"Nghe nói chiến sự phía trước ngày càng nghiêm trọng, Lữ tiền bối đi gặp bọn họ thương lượng đối sách.""Thương lượng đối sách, ở nơi nào?" Hàn Lập có chút hứng thú hỏi.
"Ngay trong nghị sự đại điện của Điền Thiên Thành. Nghe nói chỉ cần tu sĩ có tu vi đến Nguyên Anh Kỳ của các thế lực lớn đều có thể tham gia. Công tử chẳng lẽ muốn đi xem?" Mộ Phái Linh nhẹ giọng nói.
"Nghị sự đại điện?" Hàn Lập lẩm bẩm nói nhưng trong đầu đã hiện ra điện phủ rất lớn nằm giữa Điền Thiên thành. Ở đó có tầng tầng cấm chế thì hẳn là nghị sự đại điện.
"Được rồi, ta cũng đang muốn tìm hiểu tình huống của mấy tên pháp sĩ. Trước tiên đi vào trong đó xem một chút. Ngươi ở chỗ này đợi, không nên tùy tiện đi ra ngoài." Hàn Lập trong lòng sớm đã định kế, sau khi biết vị Lữ sư huynh kia đang ở nơi nào thì dặn dò nữ tử này vài câu rồi rời đi.
Vì
"Nghị sự đại điện" được tu kiến tại chính giữa thành lại trên một cái đài thật lớn và cao nên vô cùng bắt mắt.
Nhưng ngoại trừ đại sự có liên quan sanh tử tồn vong của Cửu Quốc Minh thì kiến trúc này chỉ có ý nghĩa tượng trưng, rất ít khi có người đến.
Nhưng cách đây hơn trăm năm, sau khi tin tức người Mộ Lan một lần nữa xâm lược truyền đến thì cao tầng Cửu Quốc Minh không chút do dự mở ra đại điện triệu tập các thế lực tu sĩ khác để cùng nhau nghị sự.
Dù sao lúc này đây đám pháp sĩ đang hung hăng đánh tới, tựa hồ nếu chỉ dựa vào Cửu Quốc Minh thì rất khó ngăn cản.
Hàn Lập khi đến trước nghị sự đại điện thì thủ vệ gác cửa nhìn ra tu vi của hắn nên cũng hỏi tính danh rồi lập tức hướng vào bên trong thông bẩm một tiếng.
Hàn Lập rất nhanh chóng được cho phép tiến vào, sau đó đi vào đại điện trong sự cung kính của gã tu sĩ canh giữ.
Tại trong nghị sự đại điện, số lượng Nguyên Anh Kỳ tu sĩ không nhiều, chỉ có khoảng mười mấy người, ít hơn so xa với tưởng tượng của Hàn Lập.
Bất quá hắn suy nghĩ thoáng qua thì cũng rõ ràng.
Mặc dù trong Điền Thiên Thành này tụ tập đông đảo Nguyên Anh tu sĩ nhưng đại bộ phận thuộc về vài thế lực lớn nên tự nhiên cũng không cần đến đây. Chỉ cần phái vài tên đại biểu đến dự là được rồi.
Vị Lữ sư huynh kia đang an vị trên một cái ghế bên trái mỉm cười nhìn hắn. Ngoài ra hắn cũng nhận ra một vị khác đó là Hỏa Long Đồng Tử.
Về phần người khác, ngoại trừ một vị hoàng bào lão giả ra thì những người khác đều xa lạ.
Mà Hàn Lập sau khi nhìn hoàng bào lão giả thì trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Lão giả này đúng là Lệnh Hồ Lão Tổ ngày xưa của Hoàng Phong Cốc!