Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 751: Hóa diễm


trước sau

Dọc đường đi chỉ có hai người với nhau nhưng đoạn đầu Hàn Lập cùng nữ tử họ Tống không có nói gì.

Bất quá khi nhìn thấy Thiên Nhất thành phía xa xa thì nữ nhân này do dự một chút rồi đột nhiên hỏi:

"Hàn sư thúc, Trụy Ma Cốc này từ cổ chí kim có không biết bao nhiêu lão quái Nguyên Anh kỳ sau khi tiến vào đều không thể trở ra được. Tu sĩ Kết Đan kỳ như sư điệt tiến vào nếu thật sự có khả năng tìm được linh quả thì cũng không biết liệu có bình yên rời khỏi hay không?"

Vừa nghe lời này, Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, thanh quang quanh thân lóe lên một cái rồi giảm tốc độ phi độn xuống, sau đó kinh ngạc xoay đầu liếc mắt nhìn nữ nhân này một cái.

Nữ tử họ Tống tại lúc này lại hỏi như thế làm hắn có chút ngoài ý liệu.

Bất quá Hàn Lập im lặng một hồi rồi thản nhiên nói:

"Nếu chỉ lấy công pháp tu vi mà nói thì các ngươi tự nhiên còn kém xa so với các tu sĩ vào lấy bảo vật trước kia. Trong cốc mà gặp phải chuyện nguy hiểm thì cơ hội sinh tồn so với bọn hắn ít hơn nhiều cũng là sự tình rất bình thường. Bất quá nhiều tu sĩ sở dĩ biết nguy hiểm nhưng vẫn tiến vào trong cốc chung quy tám chín phần mười là do lòng tham làm mờ mắt. Nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ như vậy vào cốc, không có khả năng không ai bình yên tới lúc lấy được một hai kiện bảo vật. Hơn phân nửa là thấy bảo vật thì động tâm, có được một kiện thì lại muốn có thêm kiện khác hoặc là tham tâm muốn tìm được linh dược có thể giúp bọn họ kéo dài tuổi thọ hoặc là có thể trong thời gian ngắn đột phá cảnh giới. Do đó mạo hiểm đi qua mấy chỗ hiểm địa thì việc gặp chuyện không may chỉ là sớm hay muộn mà thôi."

"Sư thúc nói như vậy thì chúng ta đi vào cũng đồng dạng là cửu tử nhất sinh sao?" Nữ tử họ Tống nhíu mày có chút lo lắng hỏi.

"Nếu không có phương pháp nhập cốc cùng lộ tuyến an toàn thì đương nhiên là cửu tử nhất sinh. Trước kia nhiều tu sĩ như vậy, trừ Thương Khôn Thượng Nhân ra có mấy người đã thoát được. Nếu không có một trong hai điều kiện này thì ta căn bản sẽ không suy nghĩ về vấn đề nhập cốc. Nếu vậy thì đâu phải tìm bảo mà là tự sát. Các ngươi mặc dù tu vi thấp một chút nhưng chỉ cần không có lòng tham, trước đó lại đã tìm hiểu rõ ràng vị trí của Linh Chúc quả, sau khi vào cốc đi thẳng đến chỗ linh quả thì vận khí cũng không quá xấu, cơ hội đắc thủ tự nhiên là có. Đương nhiên Trụy Ma Cốc được xưng Thiên Nam đệ nhất hung địa nên cho dù chuẩn bị đầy đủ cũng vẫn có thể gặp nguy hiểm. Nếu Linh Chúc quả dễ lấy như thế thì Quỷ Linh Môn vốn đã biết việc này cũng chẳng chờ đến bây giờ mới động thủ. Cử động vào Trụy Ma Cốc lấy bảo vật của bọn họ hiện nay hơn phân nửa là do thấy Nam Lũng Hầu cũng có phương pháp nhập cốc, sợ bị đối phương đoạt hết bảo vật trong cốc nên mới không thể không mạo hiểm thử một lần. Chỉ sợ phương pháp nhập cốc của bọn họ có tính nguy hiểm không nhỏ." Hàn Lập do dự một chút rồi nói ra suy đoán của mình.

"Nếu sư thúc đoán được phương pháp nhập cốc của Quỷ Linh Môn không ổn thì sao vừa rồi lại..." Nữ tử họ Tống nghe thấy Hàn Lập nói vậy, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc, có chút giật mình.

"Như thế nào lại không nói cho Tử Linh các nàng đúng không? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta có tâm tư gì khác sao?" Hàn Lập khóe miệng khẽ nhếch, mỉm cười hỏi.

"Không dám! Sư điệt không hoài nghi gì ý tứ của sư thúc cả." Nữ tử họ Tống cả kinh vội vàng nói.

"Yên tâm! Ngươi trong lòng có điều hoài nghi cũng là chuyện bình thường. Bất quá, ta sở dĩ cũng không nói ra những lời này không phải là có ác ý gì. Bởi vì nếu nói ra thì có lẽ đối với ngươi cùng Mai Ngưng còn hữu dụng nhưng đối với Tử Linh mà nói thì hơn phân nửa là không có hiệu quả gì. Phải biết rằng, Tạo Hóa đan cố nhiên là trân quý dị thường nhưng đối với tu sĩ Kết Đan kỳ mà nói lại có chút lãng phí. Mai Ngưng không nói vì nếu phục dùng đan dược này nàng sẽ có có cơ hội lớn tiến vào Kết Đan Kỳ, điều này cũng đáng giá. Dù sao sau khi tiến vào Kết Đan kỳ thọ mệnh kể ra cũng thêm được hơn trăm năm nhưng ngươi cùng Tử Linh chỉ là Kết Đan sơ kỳ, tư chất cũng không phải như nhau, không dùng đan dược này thì hơn phân nửa là có thể bình yên đột phá chướng ngại tiến vào Kết Đan trung kỳ. Dùng đan dược này chỉ là tránh cho hai người đỡ mất trăm năm thời gian tham ngộ. Một bên là tốn trăm năm thời gian tu luyện, một bên là muốn mạo hiểm tiến vào Trụy Ma Cốc, nguy hiểm không biết thế nào. Lựa chọn như thế nào hoàn toàn là do quan điểm của mỗi người mà thôi. Sư điệt lựa chọn như thế nào ta không rõ ràng lắm nhưng Tử Linh thì hơn phân nửa là muốn tiết kiệm trăm năm thời gian nên mới mạo hiểm vào cốc. Nàng không muốn làm một tu sĩ Kết Đan kỳ, nếu có thể tiết kiệm trăm năm khổ tu thì cơ hội tiến vào Nguyên Anh Kỳ sẽ không ít." Hàn Lập nói tới đây, trên mặt lộ ra thần sắc thâm ý sâu sắc.

"Ý tứ của sư thúc là Tử Linh đạo hữu tâm chí kiên định, một lòng muốn trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ cho nên nguy hiểm dù lớn nàng cũng sẽ tiến vào cốc." Nữ tử họ Tống thì thầm nói, trên mặt ẩn hiện vẻ cổ quái.

"Không sai. Chính là ý tứ này. Trải nghiệm của Tử Linh cùng ngươi và Mai Ngưng thật có chút bất đồng. Nàng từng mấy lần bị tu sĩ cường đại uy hiếp qua, thậm chí ngay cả môn phái do mẫu thân nàng truyền lại cũng bị thế lực khác chiếm lấy. Sau này mặc dù trốn ra được và nàng không hề nới với ai về những chuyện như thế nhưng ta lại như có như không cảm ứng được tâm chí truy cầu sự cường đại của nàng bây giờ có lẽ lớn hơn nhiều so với người bình thường." Hàn Lập ngẩng đầu nhìn ráng chiều đỏ hồng ở phía xa xa, ôn lại một ít chuyện cũ.

Tiếp theo khiến nữ tử họ Tống ngạc nhiên là Hàn Lập tựa hồ lại muốn nói nhiều, thanh âm bỗng nhiên to lên.

"Nếu trong cốc thật sự có Linh Chúc quả, ta hơn phân nửa đồng dạng cũng muốn đi một chuyến. Dù sao tu vi đến Nguyên Anh Kỳ, muốn tiến thêm một tầng là chuyện muôn vàn khó khăn. Nếu không nắm bắt được cơ hội đó, nói không chừng cả đời vẫn phải dậm chân ở Nguyên Anh Sơ Kỳ. Nhưng trước khi vào Trụy Ma Cốc ta cũng không muốn nói mấy lời vô dụng làm gì. Nếu thật sự phải đi Trụy Ma Cốc thì ta sẽ nói cho các ngươi sự hung hiểm của
chuyến đi này thêm lần nữa và sẽ chỉ ra chỗ không ổn trong phương pháp nhập cốc của Quỷ Linh Môn. Tuy nhiên tất cả chỉ là ta suy đoán như vậy. Nói không chừng Quỷ Linh Môn đã sớm nghiên cứu phương pháp nhập cốc, so với Thương Khôn Thượng Nhân càng thêm hoàn thiện. Việc này cũng không phải không có khả năng, vì vậy đây là cũng là một trong những nguyên nhân khiến ta không có lập tức nói ra suy đoán trong lòng."


Nữ tử họ Tống nghe vậy, im lặng không nói gì nhưng trong đôi mắt sáng lại lộ ra vẻ hiểu

"Được rồi! Những lời này nguyên bản ta không nghĩ sẽ nói cho ngươi nghe nhưng nếu đã hỏi thì ta cũng muốn nói thêm một vài điều. Ngươi bây giờ nếu đi tới Thiên Nhất Thành thì chuyện chính yếu trước mắt là giữ cho mình sống sót sau trận đại chiến này, đấy mới là việc cấp bách. Nếu vận khí xui xẻo, trong đại chiến gặp chuyện không may thì việc Trụy Ma Cốc tự nhiên không cần phí tâm làm gì. Ta cũng vậy thôi, trở lại Thiên Nhất Thành là sẽ không quan tâm đến chuyện này nữa." Nói xong những lời này, Hàn Lập khóe miệng hiện ra một tia tự giễu.

"Đa tạ sư thúc chỉ điểm!" Nữ tử họ Tống nghe Hàn Lập nói vậy, trong lòng liền rùng mình, nói lời cảm tạ.

"Chưa nói tới cái gì chỉ điểm. Việc này không cần ta nói thì chính ngươi suy nghĩ một chút cũng sẽ minh bạch thôi. Được rồi, vào thành thôi, trời sắp tối rồi!" Hàn Lập khoát tay chặn lại, thần sắc lạnh nhạt nói.

"Dạ, sư thúc!"

Thanh sắc độn quang lần nữa tăng lên tốc độ cao nhất bay về phía trước nhằm hướng cửa thành.

Trong một gian mật thất, bên ngoài thiết hạ tầng tầng cấm chế, Hàn Lập đang khoanh chân ngồi ở giữa, tay cầm năm sáu thanh cự kiếm dài, đang chau mày nhăn trán suy nghĩ.

Trên thân kiếm đang có ngọn hỏa diễm màu xanh tím quái dị đang cháy, đó chính là Tử La Thiên Hỏa của Hàn Lập cùng Thanh sắc đăng diễm.

Ngày ấy sau khi từ chỗ Tử Linh trở về, trong mấy ngày Hàn Lập bị Lữ Lạc lôi kéo đi gặp mấy vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ có giao tình tốt với Lạc Vân Tông.

Ngày xưa cho dù hắn muốn gặp một tu sĩ có tu vi Nguyên Anh kỳ như thế cũng là một việc cực kỳ khó khăn nhưng mấy ngày nay, Hàn Lập đã tiếp xúc với hơn mười người. Đây cũng có thể nói là thể nghiệm khó gặp.

Những tu sĩ đó tự nhiên biết danh tiếng Hàn Lập nên cũng không dám chậm trễ, tiếp đón rất chu đáo. Thậm chí trong đó có mấy vị, Hàn Lập thấy trò chuyện có chút hợp ý.

Nhưng sau đó Hàn Lập lập tức tìm một tĩnh thất, bắt đầu xử lý hậu hoạn của cuộc chiến Hoàng Long Sơn ngày đó. Đăng diễm (lửa đèn) kia thủy chung vẫn ở bám trên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm thiêu đốt không ngừng.

Thanh Trúc Phong Vân kiếm vẫn vô sự cho tới hôm nay tất cả đều nhờ vào Tử La Thiên Hỏa áp chế.

Thanh sắc đăng diễm này không biết là loại ma diễm gì, uy lực kinh người không dưới Tử La Thiên Hỏa của Hàn Lập. Hiện nay mặc dù bị Hàn Lập dựa vào số lượng miễn cưỡng chế trụ nhưng làm thế nào để luyện hóa nó thì đúng là một chuyện đau đầu.

Nếu không giải trừ hỏa diễm này thì chẳng những Thanh Trúc Phong Vân Kiếm không có cách nào vận dụng mà cả Kiềm Lam Băng Diễm cùng Tử La Thiên Hỏa cũng không có cách nào dễ dàng thi triển tấn công địch.

Điều này khiến Hàn Lập không thể nào chịu đựng được.

Hiện giờ ánh mắt Hàn Lập chớp động nhìn chằm chằm vào mấy thanh kiếm, suy ngẫm trong chốc lát.

Một lát sau, hắn ném thanh cự kiếm vào không trung, nhấc tay đánh ra một đạo pháp quyết màu xanh lên nó.

Nhất thời thanh cự kiếm bay quanh một vòng, phát ra tiếng vù vù và hóa thành hơn mười khẩu phi kiếm nhỏ.

Thần niệm Hàn Lập khẽ động, đại bộ phận phi kiếm hóa thành thanh mang trực tiếp bắn vào trong cơ thể, chỉ có một thanh phi kiếm xoay ngang chậm rãi hạ xuống trước mặt Hàn Lập. Hàn Lập nhìn hỏa diễm xanh tím trên thân kiếm, hai mắt nhíu lại rồi đột nhiên hé miệng phun ra một đạo hỏa diễm màu tím trực tiếp lên thanh phi kiếm.

Nhất thời tử diễm trên thân kiếm đại thịnh, áp chế thanh diễm.

Sau đó Hàn Lập sử dụng pháp quyết thúc giục tử quang bức thanh diễm ra khỏi phi kiếm. Một lúc sau đã tử diễm đã chậm rãi dồn thanh diễm đến đầu kiếm, hóa thành một đoàn thanh quanh nhỏ bằng hạt đậu.

Thấy vậy sắc mặt Hàn Lập liền lộ ra vẻ ngưng trọng.

Hắn hít sâu một hơi, mười ngón tay bắn ra không ngừng, từng đạo pháp quyết màu sắc khác nhau đánh vào thân kiếm.

Nhất thời uy thế của tử diễm trên thân kiếm dưới sự thúc giục của pháp quyết tăng lên, hình thành từng làn sóng hung hăng tấn công thanh quang.

Thanh diễm tại mũi kiếm chỉ còn lại một điểm đặt chân, lung lay không ngừng, tựa hồ tùy thời có thể tắt ngấm đi.

Nhưng một lát sau, điểm thanh quang này lại dần dần khôi phục phát ra ánh sáng chói mắt.

Mặc cho tử diễm chèn ép thế nào đi nữa, thanh diễm tựa hồ như được sinh ra ở mũi kiếm, bất tử bất diệt.

Hàn Lập trong mắt hiện lên một tia lo âu, thôi động pháp quyết trong tay càng nhanh hơn.

Lại qua một hồi lâu, mắt thấy tình hình không có chút cải thiện, sắc mặt hắn đã có chút khó coi.

Sau khi đánh giá sau tình hình một chút, ánh mắt Hàn Lập lóe lên hàn quang, cánh tay phất lên.

Nhất thời năm ngón tay rồi kể cả bàn tay tất cả đều bị bao trùm trong một tầng tử diễm chói mắt.

Tiếp theo Hàn Lập không chút khách khí, năm ngón tay hợp lại trực tiếp bóp chặt lấy thanh diễm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện