Hàn Lập mặt không chút thay đổi khoát tay, lam sắc quang thuẫn rời tay bay ra, trong chớp mắt hình thể bành trướng, hóa thành một cự thuẫn che ở trước người.
Một tiếng nổ vang lên rồi hoàng lam lưỡng sắc quang mang đan vào, cự chuyên, lam thuẫn run lên đồng thời bay ra, dường như uy lực tương đương.
Hàn Lập thấy cự thuẫn bắn về phía mình thì mặt không chút thay đổi vươn tay nhẹ nhàng điểm một chỉ.
Thanh mang chợt lóe rồi tấm chắn quỷ dị dừng lại.
Mà khối cự chuyên kia sau khi xoay quanh một cái thì lần nữa hóa thành một đạo hoàng quang đánh về hướng Hàn Lập.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, ngân sắc lôi quang phía sau chợt lóe rồi lần nữa biến mất không thấy.
Hoàng sam lão giả thấy vậy, trong lòng cả kinh, không kịp suy nghĩ nhiều liền giương tay; một cây tử sắc tiểu kỳ từ trong tay bắn ra, trong nháy mắt hóa thành một đoàn tử vân đem toàn thân bảo vệ.
Nhưng vào lúc này, bên trái lão giả chợt có tiếng sấm vang lên, thân hình Hàn Lập hiện lên, há mồm rồi một thanh tiểu kiếm dài chừng một tấc phun ra.
Kiếm này mới vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt bị một tầng thâm lam hỏa diễm bao vây phía ngoài, chợt lóe lên bắn về phía tử vân.
Lão giả trong tử vân nguyên bản cực kỳ thong dong nhưng vừa thấy trên phi kiếm có lam diễm thì lại lộ ra vẻ sợ hãi.
Hắn không cần suy nghĩ thân hình thoáng một cái, trong nháy mắt đi dời xa hơn một trượng, muốn tránh thoát kiếm này.
Nhưng lão giả tuyệt đối không nghĩ tới là thân hình mới vừa vừa động thì trong nháy mắt, một đạo thân ảnh nữ tử như có như không sớm đoán trước đột nhiên hiện ra phía sau. Hơn nữa ngọc thủ vừa nhấc, một viên thanh sắc viên châu nhanh như tia chớp bắn ra.
Nữ tử này hiện lên vô thanh vô tức giống như quỷ mỵ. Dường như lão giả vừa động thì nàng đã tiến đến bên người hắn. Nàng hiện ra chớp thời cơ xảo diệu cùng Hàn Lập phối hợp quả là thiên y vô phùng.
Bất quá ngay cả như vậy, lấy thần thức Nguyên Anh Kỳ của lão giả tự nhiên cảm ứng được dị thường phía sau.
Nhưng khoảng cách ngắn như thế, hắn cũng không có cách nào trốn tránh được. Việc duy nhất có thể làm là cũng chỉ có cách đem toàn thân pháp lực liều mạng quán chú tại tử vân hộ thể.
Cái Cổ Bảo này biến thành tử vân. Uy lực không nhỏ. Hắn còn có ba phần tự tin!
Ầm ầm một tiếng nổ vang lên. Kim thanh lưỡng sắc quang mang bạo liệt. Tử vân nguyên bản xem ra bất phàm lại bị hỏng mất. Mà lão giả bên trong lại gào thét một tiếng rồi nửa người không còn thấy đâu, phần còn lại cũng bị thanh sắc hỏa diễm hoàn toàn cắn nuốt.
Lão giả thấy tình hình này, phần thân thể phía trên đầy đủ đầu lâu tràn đầy vẻ kinh sợ cùng vẻ mặt khó có thể tin, nhưng lập tức hóa thành thần sắc cực kỳ oán độc đồng thời cắn răng một cái.
"Bịch" một tiếng, nhục thân còn lại tự hành bạo liệt rồi một đoàn hoàng quang chói mắt từ đó bay độn ra, trong nháy mắt bắn ra hơn mười trượng, bên trong có một lão giả diện mục tương tự như đưa trẻ con cao khoảng một thốn.
Đúng là hoàng sam lão giả thấy không ổn, quyết đoán bỏ qua nhục thân, khiến cho Nguyên Anh từ đó bắn ra, vọng tưởng thoát được một mạng.
Nhưng Hàn Lập tựa hồ sớm đoán trước, khi Nguyên Anh thoát bay ra thì đồng thời thân hình trong ngân quang lần nữa biến mất, chợt lóe lên rồi hiện ra phía trước Nguyên Anh đang bỏ chạy.
Tay giương lên thì có tiếng sét đánh vang lên. Một mảnh kim võng chụp xuống.
Đồng thời thanh tiểu kiếm đầy lam sắc hỏa diễm cũng từ phía sau bay vụt đến.
Trong hoàng quang, nguyên anh thấy tình hình này thì mặt lộ ra vẻ sợ hãi, kinh hoảng dị thường há mồm phun ra một cái bát lớn hình tròn, ngân quang lập lòe nghênh đón kim võng đang chụp xuống.
"Oành" một tiếng, viên bát chưa tiếp xúc với kim võng thì ngay lúc đó Nguyên Anh lão giả đã thúc dục pháp quyết bạo liệt ra.
Ngân mang sau khi hiện lên thì vô số mảnh nhỏ bắn ra bốn phía. Điện võng vừa hạ xuống bị pháp bảo đột kích thì không khỏi có chút rung động.
Không một chút trì hoãn, Nguyên Anh của lão giả thi triển thuấn di thuật. Hộ thể hoàng quang sau khi chợt lóe thì Nguyên Anh đã biến mất vô tung vô ảnh, nhưng sau một khắc đã ra ngoài ba mươi trượng sau đó hóa thành một đạo kinh hồng biến mất.
Kim võng lúc này mới chụp xuống, làm cho thành cá lọt lưới.
Hàn Lập nhướng mày, nhìn phương hướng Nguyên Anh biến mất. Không có động thân đuổi theo.
"Người này cũng rất sáng suốt, vì chạy trối chết nên ngay cả bổn mạng pháp bảo cũng tự toái. Nhân vật tàn nhẫn như vậy thật đúng là khó thấy" Bạch y nữ tử đột nhiên xuất hiện, tay cầm Túi Trữ Vật của lão già bay tới, có chút kinh ngạc nói.
Đúng là sau khi ra khỏi huyết quang tráo, Hàn Lập đã lặng lẽ thả ra Ngân Nguyệt.
"Hừ! tính mệnh hắn chưa đến lúc tuyệt sao!" Hàn Lập tâm lý đồng dạng buồn bực.
Xem ra vô luận Phong Lôi Sí hay là Kiềm Lam Băng Diễm cũng đã bị Mộ Lan nhân nắm rõ như trong lòng bàn tay. Muốn ra tay bất ngờ diệt sát cao giai pháp sĩ cũng không còn dễ dàng nữa.
"Bất quá, độn thuật của ngươi tựa hồ so với trước kia càng thêm thần diệu. Dĩ nhiên ẩn nặc lại gần như thế mà người này không có phát giác." Hàn Lập nghiêng người nhìn Ngân Nguyệt liếc mắt một cái, thản nhiên nói thêm.
"Khối Tứ Đồng Linh Hồ này yêu khu có thần thông ẩn nặc. Vừa rồi vừa mới bị tiểu tỳ đột phá một tầng, hơn nữa tất cả đều là do chủ nhân ở phía trước vừa hấp dẫn sự chú ý của người này. Hắn căn bản không có cách nào phân tâm bên nên tiểu tỳ mới có thể dễ dàng đắc thủ" Ngân Nguyệt khẽ cười một tiếng, thanh thúy nói.
"Có lẽ vậy" Hàn Lập từ chối cho ý kiến gật đầu.
Mặc dù Ngân Nguyệt đã trở thành khí linh của hắn, cũng là người duy nhất trên đời chia sẻ bí mật về tiểu bình, nhưng không biết vì sao hắn chung quy vẫn cảm giác nữ tử này trên người luôn bao phủ một tầng thần bí, làm cho hắn đúng có một loại cảm giác nhìn không thấu.
Sau khi cùng Ngân Nguyệt nói mấy câu, Hàn Lập một lần nữa đánh giá cả chiến trường một chút.
Lúc này đây cần phải cẩn thận. Chợt nhìn thoáng qua, nơi đây tựa hồ có thể sử dụng một chữ
"Loạn" để hình dung. Nhưng Hàn Lập cũng nhìn ra tình hình đại khái.
Ngoại trừ trên bầu trời cao đang có sáu đại tu sĩ đối kháng thì cả chiến trường kỳ thật chia làm nhiều loại tình hình.
Một loại là hơn mười, trên trăm và thậm chí là hơn ngàn người tu tiên, tạo thành đám người chiến đoàn lớn nhỏ tụ tại một mảnh nhỏ chém giết.
Những người này đại đều số là cùng tông môn tu sĩ hoặc một bộ tộc pháp sĩ, bình thường liên thủ quán đích. Cho nên khi đại chiến xảy ra thì cùng nhau lập tức tụ tập kháng địch. Việc này có thể mạnh hơn nhiều so với đơn đả độc đấu.
Kể từ đó, bọn họ
cũng dễ dàng tống mệnh. Đại đa số chiến đoàn cũng bị vây đan giằng co vào nhau, không cách nào phân ra thắng bại.
Một loại khác còn lại là rất ít mấy người đơn đả độc đấu hoặc là mấy người vây công một người.
Tu sĩ đại đa số đều là cao giai tu sĩ hoặc pháp sĩ tranh đấu hung hiểm hơn so với mấy chiến đoàn vài phần. Thường thường người nào sai lầm thì lập tức hình thần bị câu diệt.
Một loại tình hình tối hậu là song phương cùng vận dụng một số bí thuật khó tin, các loại dị bảo cực kỳ kịch liệt đối kháng.
Nhưng gây chú ý hơn cho người ta là một tảng lớn quỷ vụ đèn ngòm đang phát ra tiếng rít thê lương, ở giữa không trung nhanh như điện chớp, vô luận bất cứ pháp sĩ nào bị quỷ vụ bao lại thì lập tức tựu hóa thành một cái xác khô rơi xuống. Nơi nào nó đi qua thì pháp sĩ đều sợ hãi tránh lui ba thước.
Mà phía sau quỷ vụ thì đám pháp sĩ sợ hãi quỷ vụ nên không ngừng phóng thích phong – lôi hai loại thuộc tính linh thuật pháp bảo, cuồng kích quỷ vụ. Sau mỗi kích quỷ vụ cũng bị đánh tan một mảng nhưng bên trong sương mù cũng có người không ngừng huy động phiên trạng pháp khí, sương mù như có như không gia tăng làm cho vài tên Mộ Lan pháp sĩ đối với quỷ vụ này nhất thời thúc thủ vô sách.
Ở một chỗ có hơn mười cao giai tu sĩ đang ở cùng một người khổng lồ bằng đá hình thể hơn trăm trượng tranh đấu.
Người khổng lồ này phảng phất như tảng đá biến thành, chẳng những hình thể khổng lồ, mỗi cái giơ tay nhấc chân trong cũng bắn ra ma bàn nham thạch lớn nhỏ đầy trời. Cho dù đám tu sĩ đều có pháp bảo bảo hộ cũng tuyệt không nguyện ngạnh kháng chút nào.
Mà người khổng lồ này chỗ đầu vai, một tả một hữu đều có một gã pháp sĩ đứng ở đó, không ngừng thúc dục pháp bảo từ bên cạnh tiến hành hiệp trợ người khổng lồ.
Hay là một số tu sĩ pháp sĩ khu sử một ít bảo vật uy lực vô cùng lớn đang ở đối diện đánh nhau sống chết.
Bảo vật cái nào cũng thần thông kinh người, hơn xa Cổ Bảo phổ thông, xem ra không phải tông môn trấn tông chi bảo thì cũng là trấn tộc chi bảo của Mộ Lan bộ tộc.
Làm cho Hàn Lập mở rộng nhãn giới.
Hàn Lập mặc dù đã ra khỏi huyết tráo nhưng bởi vì bên ngoài rất loạn nên không có ai rảnh chú ý tới hắn. Chỉ có mấy cái chiến đoàn phụ cận nhận ra.
Nhưng chiến đoàn gần hắn nhất cũng ở ngoài trăm trượng.
Nhưng lập tức từ trong chiến đoàn này bay ra hai gã Mộ Lan Đại Thượng Sư, phân biệt hóa thành hai đạo kinh hồng, khí thế hung hung bay đến phía Hàn Lập.
Nhìn thấy Hàn Lập mới vừa rồi thi triển thủ đoạn tàn nhẫn, thậm chí trong nháy mắt tựu tiêu diệt một gã cùng giai Đại Thượng Sư, hai người cũng không nắm chắc thủ thắng chút nào.
Nhưng cũng không dám cứ để một gã Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ mặc kệ như vậy vì lực phá hoại có thể quá lớn.
"Chạy!" Hàn Lập không có muốn bị Nguyên Anh pháp sĩ lần nữa vây khốn nên hướng Ngân Nguyệt lạnh lùng nói.
Theo sau quang hoa đại phóng hóa thành một đạo thanh hồng, thẳng tiến đến huyết quang tráo liền kề phóng đi.
Ngân Nguyệt ngẩn ra, rồi lập tức rõ ràng mục đích. Nàng sau khi cười quỷ dị thì thân ảnh chợt mơ hồ rồi trống rỗng hóa thành hư không.
Thanh hồng vừa chạm đến huyết quang tráo thì dừng lại một chút rồi một mảnh lôi châu từ đó bắn nhanh đi. Sau đó Hàn Lập căn bản không thèm xem kết quả như thế nào lập tức trực tiếp bay vụt sang huyết tráo kế tiếp.
Hàn Lập có ý định, trước tiên đem Nguyên Anh tu sĩ bị nhốt khác nhất nhất giải cứu ra!
Một trận tiếng nổ bạo liệt từ phía sau truyền đến. Một đạo xích mang chợt lóe bay độn ra, tiếp theo một trận cười ha ha mà vui mừng lẫn sợ hãi thanh âm truyền đến.
"Là vị nào đạo hữu ra tay tương trợ, Toái Hồn cảm kích vô cùng." Xích mang sau khi thu liễm thì lại lộ ra một gã tạo bào tu sĩ khuôn mặt thanh kỳ đi ra.
"Toái Hồn Chân Nhân?" Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới người thứ nhất cứu ra lại là người này.
"Đạo hữu giúp ta ngăn trở hai người này một chút. Ta đi cứu mấy đạo hữu khác đi ra." Hàn Lập tâm niệm vừa động, lập tức truyền âm cho Toái Hồn Chân Nhân.
"Ồ, nguyên lai là Hàn đạo hữu. Đại ân bất ngôn tạ. Việc này cứ giao cho bản chân nhân" Tạo bào tu sĩ nghe thấy Hàn Lập nói như vậy, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức thần sắc như thường miệng đáp ứng. Sau đó hóa thành một đạo bạch mang hướng về phía sau đuổi theo hai gã Mộ Lan Đại Thượng Sư.
Hàn Lập thần thức cảm ứng được màn này trong lòng vui vẻ, toàn lực độn tốc khai hỏa. Khi hắn vừa đi tới huyết quang tráo kế tiếp, lần nữa giương tay ném ra một đoàn thanh quang.
Nhưng đang lúc này chợt xảy ra việc.
Đột nhiên huyết quang tráo hôi quang chợt lóe, một gã cẩm bào đại hán vô thanh vô tức xuất hiện, nhìn lôi châu bay vụt đến mà mặt lộ ra một tia ngưng trọng.
Hàn Lập cả kinh, người này có thể lẳng lặng đi tới nơi này, hắn lại không phát hiện được chút nào?
Sau khi thần thức đảo qua người này một cái thì Hàn Lập không khỏi trợn mắt há hốc mồm.