Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 906: ( không có tên)


trước sau

Nữ tử có thanh âm ngọt ngào thoáng do dự một chút rồi mới thở dài, nói:

"Mấy năm trước khi đại vương đang ngủ say, Vương Nhi đem phân huyệt của chính mình dời lên trên trên mặt đất, chuẩn bị mượn nguyệt hoa chi lực luyện hóa hoàn toàn bảo vật này, chuẩn bị tiến hành nghi thức nhận chủ. Nhưng ai ngờ tự nhiên có một đám tu sĩ không biết từ nơi nào xông tới, mà lúc ấy Vương Nhi đang vận công hấp thu nguyệt hoa chi lực cho nên đại bộ phận cấm chế cũng chưa từng mở ra. Kết quả dĩ nhiên để cho nhóm người này xông vào chủ thất ( phòng chính) của Vương Nhi. Vương Nhi trong tình huống bất đắc dĩ đó không thể làm gì khác hơn là tạm thời gián đoạn tu luyện, ra tay đối với đám xuẩn vật không có linh trí này. Tuy giải quyết xong nhóm người nhưng trong đó lại có một người cơ trí vô cùng, dĩ nhiên nhìn ra thân phận thi vương của Vương Nhi, lập tức quỳ xuống đất xin tha mạng, cũng nguyện ý tiếp nhận cấm chế để cầu giữ lại mạng của mình. Vương Nhi thấy người này cũng có chút cơ trí bèn hạ cấm chế thu nhận."

" Chuyện này cùng kim cương xá lợi có quan hệ gì." Trung niên nam tử nghe đến đây, thấy không có nội dung mình cần quan tâm nên có chút mất kiên nhẫn.

"Đại Vương bớt giận! Mấu chốt là chủ ý do người này cấp cho Vương nhi, nói có cách không mất công sức cũng tìm được nguyên thần của ngoại giới tu sĩ về đây, không cần phải để cho thủ hạ chúng ta khổ cực tìm tòi." Nữ tử thong dong giải thích.

"Nga. Có phương pháp này sao, nói nghe thử xem!" Nam tử tựa hồ có chút tò mò.

"Kỳ thật rất đơn giản. Vương Nhi giao phó cho người này một kiện cổ quái bảo vật, ở bên trong ẩn dấu một phân thần. Sau đó hắn sẽ đem vật này bán cho các tán tu đơn độc khác cũng xếp đặt dụ dỗ bọn họ tự đến cổ mộ của Vương Nhi. Bọn họ nếu tới, tự nhiên là đi tìm chết. Nhưng nếu không đến, phân thần của Vương Nhi cũng sẽ ở thời cơ thích hợp thúc giục cấm chế ẩn dấu trong bảo vật, đem người nọ tiêu diệt, đồng thời cuốn lấy nguyên thần bay trở về cổ mộ. Bất quá loại bảo vật như thế cần phải là loại điếm thấy trên thế gian, hơn nữa có thể ẩn dấu phân thần cùng thi hỏa, không để chút thi khí nào lộ ra ngoài. Nếu không tựu khéo quá hóa vụng." Nữ tử không nhanh không chậm nói ra.

"Tiếp theo không cần phải nói, khẳng định Vương Nhi đem kiện kim cương tráo chưa luyện hóa hết trao cho người này, cũng chỉ có xá lợi phật trên kiện bảo vật này mới có thể che dấu thi khí trên người Vương nhi." Nam tử cắt đứt lời nói của nữ tử, lạnh lùng nói.

"Đại khái đúng như đại vương nghĩ. Bởi vì nếu nhận chủ xong, cho dù là kim cương tráo cũng không có cách nào che giấu đi thi khí. Mà lúc ấy Vương Nhi luyện công lại cần gấp đại lượng tinh hồn tu sĩ nên đành mạo hiểm đem bảo vật giao cho người này. Bất quá, ta đã cố ý dặn qua người này, làm cho hắn không trêu chọc tu sĩ có tu vi kết đan kỳ trở lên để phòng ngừa bị người khác nhìn ra sơ hở. Cách đây mấy năm cũng có không ít người tự động đưa lên tận cửa, cũng không xảy ra sai lầm gì cả. Nhưng hiện tại xem ra người này không nghe lời làm cho bảo vật này bị đoạt, phân thần của Vương Nhi cũng bị hao tổn. Giờ thử phát động cấm chế đem nguyên thần của hắn bắt trở về hảo hảo tra hỏi một phen xem." Thanh âm của nữ tử cũng trở nên lạnh lùng.

"Hừ! Cái loại hoạt động tiểu nháo này có khả năng đem đến bao nhiêu nguyên thần tu sĩ. Ta đã làm cho Qua tướng quân bày mưu tính kế một chuyện, chỉ cần chuyện này thành công thì sau này sẽ có cuồn cuộn không ngừng nguyên thần tu sĩ cho chúng ta sử dụng. Nhưng lại không khiến cho những tu tiên giả khác chú ý." Nam tử hừ một tiếng, lạnh lùng nói.

"Chẳng lẽ là từ mấy năm trước đại vương đem đại quân rời khỏi cổ mộ một đoạn thời gian rồi sau đó độc thân trở về." Nữ tử hơi có chút kinh ngạc.

"Không sai. Hiện tại Qua tướng quân đã sớm hóa thân thành một người có thể thao túng một thế gia tu sĩ. Thậm chí vì che giấu việc này, Qua tướng quân còn thao túng liên hợp các thế gia khác, trước tiên tiêu diệt một cái truyền thừa phật tông gia tộc. Ai bảo tộc trưởng của bọn họ dĩ nhiên nhìn ra một ít tiểu xảo chứ, còn muốn tìm phụ cận phật tông môn phái mật báo. Ta liền tự mình ra tay, trước tiêu diệt từ Kết đan tu sĩ trở lên trong gia tộc bọn sau đó để cho Qua tướng quân dẫn đầu nhân loại tu sĩ dễ dàng huyết tẩy cái thế gia kia." Trong thanh âm của nam tử truyền ra âm trầm tiếng cười, tràn ngập vẻ đắc ý.

"Vậy kế hoạch của đại vương rốt cuộc là." Nữ tử nghe vậy, thất kinh dò hỏi.

"Hắc hắc! Cái này cũng không có gì phức tạp, sau này tự nhiên các ngươi sẽ biết. Biện pháp này là do Phương Tiêm sơn Thiên Phong chân quân lần trước tới chơi đề xuất cho ta. Hắn cũng âm thầm làm. Hơn nữa đến nay vẫn bình yên vô sự. Chỉ cần cẩn thận một ít, tối thiểu trong hai ba trăm năm sau, chúng ta sẽ không phải vì nguyên thần của tu sĩ mà rầu rĩ. Mà cho dù thực sự có chuyện xảy ra, cùng lắm thì chúng ta cũng vỗ mông rời đi, đem mộ thất chuyển qua chỗ khác là được. Đại Tấn trừ bỏ mấy lão quái vật ra thì còn ai có thể ngăn cản bổn vương." Nam tử ngạo nghễ nói ra.

"Thiên Phong chân quân! Người này cũng không phải là nhân vật đơn giản, hắn như thế nào lại có lòng tốt đem bí mật của chính mình nói cho đại vương, xem ra hắn cũng có mưu đồ khác đi!" Thanh âm nữ tử khẽ biến, có chút lo lắng.

"Mưu đồ? Hắn đương nhiên là có mưu đồ! Chỉ bất quá là động động mồm mép, liền từ trong tay bổn lấy đi tam lý huyết tâm hoàn." Thanh âm nam tử có chút giận dữ.

"Nhưng thiếp thân vẫn có chút không yên tâm, Phương Tiêm sơn song ma danh tiếng không có gì tốt đẹp. Có khi hắn muốn dụ dỗ đại vương rời khỏi mộ thất. Phải biết rằng nguyên thần tính mạng của ba người chúng ta cùng cùng mộ thất này hòa hợp thành một thể không thể ly khai, trong thiên hạ có khả năng đả thương chúng ta cũng không có mấy người." Nữ tử vẫn còn có chút lo lắng.

"Ái phi lời ấy cũng có lý, không thể không phòng ngự. Ta sẽ đem tất cả cấm chế trong mộ thất toàn bộ khởi động, khi đi ra bên ngoài cũng sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để cho song yêu biết ta đi ra lúc nào." Trung niên nam tử trầm ngâm trong chốc lát, cũng ngưng trọng vài
phần.

"Đại vương có tâm đề phòng là được. Kỳ thật cần gì đại vương tự mình ra tay, có chuyện gì giao cho thiếp thân cùng mấy hóa thân làm là được. Dù sao chỉ cần đại vương bình an vô sự, ta ra ngoài làm việc vô luận gặp phải loại nào cường địch đều sẽ cấp đại vương vài phần mặt mũi." Thanh âm nữ tử lại một lần nữa biến chuyển, trở nên quyến rũ lạ thường.

"A a! Ái phi có điều không biết, muốn thực hiện kế hoạch này phải đem tất cả đại thế gia trong Giang Ninh phủ nắm chặt trong tay mới được. Hơn nữa, vì đối phó Khổng lão quái kia, tuy rằng không thể hư hao thi thể nhưng ta cũng đã chịu vài vết thương nhẹ, không thể liên tục ra tay. Hai đại thế gia còn lại mặc dù trong gia môn không có nguyên anh tu sĩ nhưng mà hai nhà này truyền thừa bất phàm, có mấy kiện dị bảo có thể khắc chế ngoại tộc chúng ta. Phỏng chừng tông môn đứng đằng sau hai nhà này biết bổn vương ở đây nên mới cố ý phái đệ tử đến đây thành lập thế gia, hy vọng giám sát bổn vương. Hiện tại bổn vương hơn nghìn năm cũng chưa từng đi ra hoạt động, chỉ sợ bọn họ đã sớm quên đi việc này. Bổn vương vừa lúc ra tay, đưa bọn họ một lưới bắt hết, chờ đến khi mấy tông môn kia phát hiện kịp phản ứng lại thì cũng đã không biết trải qua bao nhiêu năm rồi. Bổn vương đang cần mượn tinh hồn của nhân loại tu sĩ đột phá cảnh giới cuối cùng, luyện thành thiên thi thân thể." Nam tử tựa hồ đối nữ tử sủng ái dị thường, kiên nhẫn giải thích.

" Vậy thiếp thân phải chúc mừng đại vương trước mới được. Luyện thành thiên thi chi thể, đại vương có thể thoát ly mộ thất, không phải bị vây khốn trong này nữa." Nữ tử nghe vậy có vẻ vui mừng dị thường.

"Ha ha. Đến lúc đó đâu chỉ có bổn vương, hai người các ngươi bổn vương cũng có biện pháp thi triển cách hồn thuật đem nguyên thần của ngươi cùng Vương nhi thoát ra khỏi mộ thất." Nam tử hắc hắc nói.

"Bất quá. Đại vương! Kiện kim cương tráo kia vẫn phải tìm trở về. Dù sao vật này thật sự không phải bảo vật thông thường. Luyện hóa xong, trong một thời gian ngắn lập tức trở thành kim cương bất hoại thân. Ngươi đã quên hạt xá lợi tử của lão hòa thượng kia sao, mặc dù còn chưa hình thành kim cương tráo, chỉ là kim quang hộ thể, nhưng cũng khiến cho đại vương phát động thi hỏa tổn hao ba ngày ba đêm mới đem kim quang trên xá lợi làm cho tiêu tán, tiêu diệt được tên lão tăng đó. Nếu khối xá lợi này mà luyện hóa thành kim cương tráo, uy lực sẽ không chỉ tăng thêm một tầng đâu." Nữ tử nhắc nhở.

"Ái phi hồ đồ. Loại kim cương tráo này cũng chỉ có vạn năm thi vương như chúng ta mượn nguyệt hoa chi lực mới có thể luyện hóa thành bảo tráo. Nhân loại tu sĩ đừng hòng làm được việc này. Mà trong thiên hạ là vạn năm thi vương trừ bỏ bổn vương ra cũng chỉ có cốc chủ Vạn Yêu cốc là một con vạn năm thi hùng. Nhân loại tu sĩ dám đi vào Vạn Yêu cốc sao? Có can vạn yêu phiên dựng thẳng ở trong cốc, chỉ sợ có là thập đại chánh môn cùng thập đại ma tông cũng đều không dám tiến vào cốc này." Nam tử sử dụng ngôn ngữ cười nhạo, nói.

"Điều này cũng đúng! Nhưng bảo vật bậc này đối chúng ta mà nói cũng là một kiện dị bảo. Cứ chờ tra rõ xem rơi vào tay người phương nào rồi phái người đi đoạt lại." Nữ tử có chút không nỡ, nói.

"Ân. Ái phi không nói ta cũng sẽ phái người đi. Bất quá nếu có khả năng nhận được phân thần của Vương nhi trong kim cương tráo, người này hẳn cũng không phải là người bình thường. Chờ xem bảo vật xuất hiện nơi nào, ta khiến cho hai hóa thân đồng thời xuất động. Hắn chỉ cần không phải nguyên anh trung kì tu sĩ trở lên thì cũng không xảy ra chuyện gì." Nam tử tự tin dị thường nói ra.

"Ta. Ta cũng. Muốn đi!" Bóng người cao lớn trong hắc khí vẫn an tĩnh nãy giờ kể từ khi trung niên nam tử cùng nữ tử nói chuyện, giờ phút này vừa nghe nói thế lại đột ngổ mở miệng.

"Ngươi như thế nào đi ra ngoài. Ngươi một thân thi khí đều không thể thu liễm, nếu là tu sĩ đều có thể nhìn ra diện mạo vốn có của ngươi. It nói nhảm, nhanh trở vào trong quan tiếp tục tu luyện đi." Nam tử thanh âm trầm xuống, không chút khách khí khiển trách.

Bóng người cao lớn kia nghe nói thế nhất thời trở nên uể oải, không thể làm gì khác hơn là vươn một cánh tay mọc đầy lông xanh hướng xa xa vẫy một cái rồi nằm xuống một lần nữa. Nhưng dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, trong đôi mắt màu đỏ tươi như máu lóe lên vẻ hung tàn.

Nắp quan tài bằng đá "Vù" một tiếng, từ trên mặt đất bay vụt đến hợp lại với thân thạch quan. Cách đó mấy ngàn dặm, Hàn Lập tự nhiên không biết chính mình chỉ vì tiêu diệt một lũ thần niệm nho nhỏ mà gặp phải nhiều chuyện như vậy. Hiện tại hắn đang quan sát đề hồn thú trong màu vàng bọt khí, sắc mặt âm trầm, không biết đang nghĩ điều gì.

Mà cùng lúc đó, Kim Nguyên vừa đi ra khỏi sân, bước trở về phòng mình. Bỗng "Phốc" - một tiếng động nhỏ vang lên, cả người hắn bỗng nhiên bị một cỗ hôi sắc hỏa diễm bao phủ, trong nháy mắt biến thành một làn khói xanh biến mất vô ảnh vô tung. Mà nguyên thần của hắn mang theo vẻ mặt kinh hoàng xuất hiện bên trong hỏa diễm lại không bị thương gì, nhưng dường như bị vật gì đó lôi kéo. Một quầng sáng cỡ nắm tay chính là nguyên thần bị hỏa diễm bao phủ lao vút qua cửa sổ rồi nhằm hướng trời cao bắn nhanh đi, trong nháy mắt cũng biến mất vô ảnh vô tung.

Cho tới tận cuối cùng cũng không một ai có thể phát hiện lão già biến mất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện