Vừa dứt lời, lại nhào đến hôn khóe miệng Diệp Thanh.
Diệp Thanh không tránh kịp, cứ như vậy bị hắn ôm, thân thể cứng ngắc một hồi. Y buông lỏng tay, nghĩ muốn đẩy người này ra, nhưng cuối cùng lại vô thức duỗi tay vòng qua eo Trương Triệu Huyền.
“Ta thích ngươi.” Trương Triệu Huyền lại cắn một cái, hàm hàm hồ hồ đáp lại.
Ánh mắt Diệp Thanh trầm xuống, đưa tay nắm cằm hắn, nhìn hắn chằm chằm, lẩm bẩm, “Ngươi không phải thần tiên sao? Thần tiên cũng có lúc động phàm tâm?”
Trương Triệu Huyền cẩn thận nghĩ ngợi, vẻ mặt vô tội đáp lại, “Trước kia ta cũng chưa từng thích ai khác, làm sao biết được?”
Vừa nói vừa cắn cắn môi dưới, như hối tiếc vì không gặp Diệp Thanh sớm hơn.
Diệp Thanh nghe hắn trả lời xong, lại thấp thỏm không yêu, thật vất vả mới khống chế được tâm tình của mình, lại hỏi, “Ngươi rốt cuộc thích ta ở chỗ nào? Khuôn mặt này sao?”
Trương Triệu Huyền cười hắc hắc, không chút do dự ôm chặt eo Diệp Thanh, thốt lên, “Trên người ngươi có mùi quế hoa cao, vừa thơm vừa ngọt, thật dễ ngửi.”
… Câu trả lời này thật cổ quái.
Người ngoài có thể không hiểu, nhưng Diệp Thanh lập tức biến sắc.
Y trước nay vẫn luôn mỉm cười, lúc này gương mặt lại vặn vẹo, sắc mặt trắng bệch, ảm đạm, tròng mắt đen xưa nay tĩnh mịch bỗng nổi sóng. Mâu thuẫn hồi lâu, do dự thống khổ, nhiều cảm xúc chợt ập đến, rồi cuối cùng, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Móng tay y găm vào lòng bàn tay, cơ hồ như muốn cào đến chảy máu, bên môi lại gợn lên ý cười nhàn nhạt, âm thanh mềm mại, “Ngươi thích ta là đủ rồi? Không muốn nghe câu trả lời của ta một chút?”
Trương Triệu Huyền thoáng giật mình, đến lúc này mới nhớ ra, lưu luyến lui lại một bước khỏi Diệp Thanh, hỏi, “Diệp công tử, ngươi có phải đã có người trong lòng rồi không?”
Ở chung lâu như vậy, hắn đã mơ hồ đoán được, Diệp Thanh hình như đang chờ ai đó.
Nhưng Diệp Thanh lúc này lại lắc đầu, chăm chú nhìn hắn, mỉm cười nói, “Không có.”
“A?”
Diệp Thanh tươi cười ôn hòa, dung nhan tuấn mỹ như họa, chủ động hôn lên má Trương Triệu Huyền mộ cái, nhẹ nhàng nói, “Ta cũng thích ngươi.”
Vừa nói vừa đưa tay ôm eo Trương Triệu Huyền, ôm thật chặt, con ngươi màu mực rũ xuống, che đi sương mù trong mắt.
Ánh mắt kia tựa như ảo mộng, lờ mờ phản chiếu mưa bụi Giang Nam, phảng phất như đã chờ đợi hàng ngàn năm, vạn năm, rốt cuộc… Âu yếu ôm chính người kia vào lòng.
Thịch thịch.
Trương Triệu Huyền bị y ôm như vậy, chợt thấy trái tim nhảy lên càng nhanh, cả người hốt hoảng, quả thực đã quên đi tất thảy những thứ khác. Hắn tuy cảm thấy ngữ khí của Diệp Thanh có hơi cổ quái, nhưng dù sao cũng là lần đầu thích người khác, căn bản không phân biệt nổi thật giả, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến Diệp Thanh, Diệp Thanh, Diệp Thanh…
Hai chữ này vang vọng trong đầu hắn, rồi thâm nhập vào tận đáy lòng, kêu gào không chịu rời đi.
Mà hắn không thèm để ý, cười ngây ngô hồi lâu, mới hoàn hồn, dè dặt cắn một ngụm trên cổ Diệp Thanh, nói. “Diệp công tử.”
“Ân?”
“Ngươi biến ra nguyên hình cho ta nhìn một cái.”
“A?”
“Từ trước đến giờ, ta chưa từng thấy qua quế hoa cao có thể biến thành yêu tinh, có chút hiếu kỳ.” Dừng một chút, ngại ngùng cười cười, vô cùng nghiêm túc mà nói, “Ta thề, chỉ cần liếc mắt nhìn là được, ta tuyệt đối sẽ không ăn ngươi!”
“…”
Kết quả, Diệp Thanh đương nhiên không biến lại nguyên hình cho người nào đó mở mang tầm mắt, chỉ cười như có như không, chậm rãi buông tay, cầm lấy chiếc ô thanh sắc trước ngực Trương Triệu Huyền, xoay người rời đi.
Trương Triệu Huyền ngẩn ngơ, vội vàng đuổi theo,
hét lên, “Diệp công tử, trên người ngươi có thương tích, đừng đi nhanh như vậy.”
“Ai, ngươi thật sự không muốn biến về nguyên hình cho ta xem?”
“Ngươi đi vội vã như vậy, là muốn đến đâu?”
Hỏi mấy lần, Diệp Thanh rốt cuộc cũng quay đầu liếc nhìn Trương Triệu Huyền, nhẹ nhàng cười, ung dung đáp, “Đi mua quế hoa cao về chặn miệng ngươi.”
Dứt lời, lại tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là, lần này y thả chậm bước chân, tùy ý để Trương Triệu Huyền nắm chặt tay mình, để hắn nắn năm đầu ngón tay, chỉ thiếu điều đưa vào miệng gặm.
Hai người bọn họ vào thành hồi lâu, cuối cùng mới tìm được một khách điếm để ngủ trọ.
Trương Triệu Huyền lo thương thế của Diệp Thanh, vội vàng tìm thuốc bôi lên miệng vết thương. Diệp Thanh lại không hề để ý, tự mình đi ra bên ngoài một chuyển, đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, quả nhiên cũng mua cả quế hoa cao về.
Cho nên bọn họ, một người vội vàng băn bó miệng vết thương, một người thì chậm rãi pha trà. Đợi đến khi Trương Triệu Huyền xử lý xong cánh tay bị thương, Diệp Thanh đã pha sẵn hai chén trà, thuận tay nhặt một khối quế hoa cao lên, nhét vào miệng hắn, cười tủm tỉm hỏi, “Ngọt không?”
Trương Triệu Huyền gật đầu thật mạnh, trong nội tâm lại âm thầm nói thêm một câu: Không ngọt bằng ngươi.
Diệp Thanh như nhìn thấu tâm tử hắn, mắt khẽ cong, thấp giọng cười ra tiếng.
Trương Triệu Huyền nhìn đến ngây người, si ngốc nhìn vào ngón tay trắng nõn kia, tự nhủ, “Cắn một miếng chắc không có vấn đề gì a? A… chỉ cần một ngụm thôi.”
Diệp Thanh đương nhiên hiểu hắn đang nghĩ gì, chỉ làm như không nghe thấy, lại đút một khối quế hoa cao vào miệng hắn, hỏi, “Thật sự ăn ngon như vậy?”
Trương Triệu Huyền giờ này chỉ mải so sáng với lúc cắn ngón tay Diệp Thanh, sớm đã không để ý đến mùi vị, chỉ gật đầu.
Diệp Thanh cười cười, ôn nhu nói, “Ta cũng nếm thử một chút.”
Dù nói vậy, y lại không hề động đến quế hoa cao kia, mà kéo cổ áo Trương Triệu Huyền, sáp lại gần rồi hôn hắn thật sâu.
Gắn bó giao triền.
Hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.
Trương Triệu Huyền tim đập dồn dập, thân thể như đang bay bổng, tay chân đều nhũn ra. Trong đầu hắn chỉ tràn ngập hình ảnh Diệp Thanh, không còn gì khác.
Đến khi nụ hôn qua đi, Diệp Thanh mỉm cười lui ra, hắn mới thở hổn hển, biểu hiện trên mặt vô cùng quái dị, ngắt quãng nói, “Diệp công tử, ta sai rồi. Người về sau ngàn vạn lần đừng biến lại nguyên hình.”
“Tại sao?”
“Ta dù có thề độc đến trăm ngàn lần, cũng có thể sẽ ăn hết ngươi đấy.”