Trương Triệu Huyền cảm thấy linh lực rối loạn trong cơ thể từng bước bình phục lại. Tay chân hắn vẫn mềm nhũn vô lực, nhưng thần trí cuối cùng cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, vội đứng dậy, lao nhanh ra khỏi cửa.
Bên ngoài, sắc trời đã trở tối.
Trương Triệu Huyền căn bản không biết Diệp Thanh đã đi đâu, hơn nữa không có tiên thư, một chút pháp thuật hắn cũng không dùng được, chỉ có thể dùng trực giác mà quan sát xung quanh.
Từng ngọn cây, ngọn có trên núi Lạc Hà này, đều thật quen thuộc.
Trương Triệu Huyền đi về phía trước, hồi ức cũng theo đó mà ùa về.
Lần đầu gặp nhau ở nơi này…
Lần đầu nhìn nhau cười ở nơi này…
Lần đầu…
Khắp ngọn núi này, đều lưu giữ hình bóng Diệp Thanh.
Hắn nhớ kỹ dáng dấp mỉm cười của Diệp Thanh – đầu nghiêng một bên, khóe miệng cười đến động lòng người, dung nhan tuấn mỹ, khuôn mặt dịu dàng, hoàn toàn giống hiện tại.
Hắn cũng nhớ kỹ Diệp Thanh trước kia nghiên cứu y thuật, chuyên tâm muốn cứu tính mạng người khác, kết quả, về sau lại thành yêu, dửng dưng ăn tim kẻ khác.
Khắp người đầy mùi máu tươi, sao y có thể chịu được?
Trương Triệu Huyền nghĩ đến đây, liền cảm thấy ngực đau thắt lại, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Diệp Thanh vì muốn gặp lại hắn, một mình lưu lạc nơi trần thế mấy trăm năm, chờ đợi. Vì thế mới chán ghét núi Lạc Hà này. Thế mà lời y thuật lại chỉ hời hợt, phảng phất như mấy trăm năm tịch mịch thống khổ, chẳng qua chỉ kéo dài trong chốc lát.
Diệp Thanh thích hắn như vậy.
Mà ba trăm năm sau, hắn mới hiểu ra.
“Diệp công tử –”
Trương Triệu Huyền không tin Diệp Thanh sẽ bỏ hắn mà đi, chỉ lo tốc độ ma hóa quá nhanh, Diệp Thanh lập tức sẽ hồn phi phách tán, nên vừa đi vừa hô to thành tiếng.
Lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, đáy lòng lo lắng vạn phần.
Tìm kiếm một hồi, trong rừng cây phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân.
“Diệp công tử?”
Trương Triệu Huyền cho rằng Diệp Thanh rốt cuộc cũng xuất hiện, vội vã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc hoa phục thờ ơ, cẩm y ngọc quan, khí độ phi phàm, đang từng bước đi tới hướng của mình.
Bính Linh tiên quân?
Trương Triệu Huyền kêu ai một tiếng, thái dương mơ hồ đau đớn.
Hắn lúc trước chỉ nhớ đến Diệp Thanh, quên mất phiền toái này. Người này trên thiên giới nổi danh bảo thủ, nghiêm túc, không bao giờ nể tình người khác, nếu không cẩn thận đụng vào y, dù chỉ phạm một sai lầm nhỏ, cũng sẽ bị nói thành tội ác tày trời, thiên lôi đánh đến chết cũng không hết tội.
Bây giờ hắn không ở cùng Diệp Thanh, ngày ấy còn cố ý chạy thoát thân, nói vậy sẽ bị tiên nhân vô tâm vô tình này cuốn lấy không thả, nếu không đánh nhau đến một mất một còn, thì chẳng còn cách nào xong việc.
Sách sách sách, thật sự là bất lợi.
Trương Triệu Huyền ngầm thở dài, nét mặt cứng lại, chỉ mỉm cười, chớp cặp mắt đào một cái, nói, “Tiên quân sao lại có hứng thú như vậy, chạy tới nơi này thưởng ngoạn phong cảnh?”
“Còn không phải vì ngươi?” Bích Linh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, “Yêu vật kia đâu?”
Trương Triệu Huyền cười gượng vài tiếng, né tránh không đáp, “Ta bất quá chỉ là một thần tiên nhàn hạ, xưa nay cùng tiên quân không oán không cừu, sao lại luôn nhằm vào ta?”
“Ngươi bị yêu vật mê hoặc, phạm vào luật pháp thiên giới, ta đương nhiên không thể để mặc.”
“Xen vào việc của người khác.”
“Ngươi nói cái gì?” Bích Linh trừng mắt, biểu tình trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.
Trương Triệu Huyền cũng không sợ y, cố ý kéo dài thanh âm, nói, “Ta muốn nói, nếu không biết rõ tính tình tiên quân, ta còn tưởng ngươi cũng thầm yêu ta.”
Nghe vậy, Bích Linh lật bàn tay một cái, lòng bàn tay lập tức lóe lên ngọn lửa màu lam, ngay cả băng sương lạnh lẽo trong con ngươi cũng mang theo dị sắc.
Trương Triệu Huyền ngược lại càng lấn tới, tiếp tục nói, “Ngươi nếu muốn chấp hành tiên pháp, thì trút lên người ta là được, đừng làm khó dễ Diệp Thanh nhà ta.”
Vừa nói vừa bày tư thế ứng chiến.
Hiện tại hắn không sử dụng được pháp thuật, nhưng trực tiếp liều mạng, cũng chưa chắc sẽ thất bại.
“Hanh, yêu vật kia cũng thật lợi hại, mê hoặc ngươi đến thần
hồn điên đảo.” Bích Linh cười nhạt một tiếng, hỏa diễm trong tay bùng lên, “Người nọ tâm thuật bất chính, nghịch thiên, quả nhiên không thể không trừ.”
“Ta thật tâm thích Diệp Thanh, y chưa từng mê hoặc ta, việc này không liên quan đến y.”
“Tình ái trên thế gian đều là hư vọng, ngươi làm thần tiên lâu như vậy, sao lại không nghĩ thông suốt nổi?” Bích Linh khinh miệt cau mày, nói, “Xem ra phải đi đối phó yêu vật kia, nhưng trước hết phải khiến ngươi thanh tỉnh mới được.”
Trương Triệu Huyền càng nghe càng tức giận, cất cao giọng nói, “Ta hồ đồ cả đời, chỉ có lúc này là thanh tỉnh nhất.”
Hắn rõ ràng biết mình muốn đi vào con đường này.
Vô luận là sống hay chết, hắn đều phải đi cùng Diệp Thanh.
Bích Linh nghe xong chỉ cười lạnh, hất tay áo một cái, đọc lên một dòng chú văn thật dài.
Sương mù dày đặc.
Trương Triệu Huyền chỉ hơi lơ là, đã bị sương trắng mờ mịt vây quanh, không phân nổi phương hướng.
Đáng chết!
Biết hắn sẽ liều mạng, nên cố ý dùng sương mù vây khốn? Tại sao dù là yêu ma quỷ quái, thần tiên đạo sĩ, đều thích dùng chiêu này?
Trương Triệu Huyền thấp thỏm nghĩ đến Diệp Thanh, căn bản không có thời gian dây dưa cùng Bích Linh, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt một cái, tùy tiện xông thẳng đến một hướng, vậy mà mới đi vài bước, lại đụng phải một người.
“Ôi.” Hắn bị đau, kêu thành tiếng, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy thân ảnh bạch y quen thuộc.
Vết máu trên mặt Diệp Thanh chẳng biết đã mất đi từ lúc nào, mái tóc đen dài tùy ý buộc sau gáy, bên môi mang tiếu ý mềm mại, đôi mắt thật sáng, như phản chiếu làn mưa bụi Giang Nam, là dáng dấp lần đầu gặp gỡ.
Ngày ấy, trên con phố của thành Lâm An, tay y cầm ô đi tới, miệng cười đến động lòng người.
Và thật lâu trước đó, trên núi Lạc Hà này, y cũng từng ngoái đầu lại, cười ôn nhu trong cơn mưa mờ mịt.
Khiến thần tiên như hắn cũng phải ngừng thở.
Phàm tâm đại động.
Trương Triệu Huyền có cảm giác tim đang nhảy lên, liều mạng ôm chặt hông Diệp Thanh, “Diệp công tử, ngươi quả nhiên không đi xa! Chuyện trước kia, ta nhớ ra rồi, ta vẫn luôn thích ngươi…”
Hắn vừa nói vừa thở dốc, quả thực lời nói lộn xộn.
Diệp Thanh khẽ mỉm cười, đưa tay nhéo nhéo gò má hắn, nhãn thần ôn như như nước.
Tim Trương Triệu Huyền đập thật nhanh, trong mắt tràn đầy nhu tình, vừa muốn hôn y, liền thấy ngực đau nức.
Diệp Thanh nhìn Trương Triệu Huyền, nét mặt vẫn tươi cười như cũ, con ngươi đen thẳm không thấy đáy, trong miệng phun ra từng chữ lạnh lùng, “Ngu ngốc, cho tới giờ, đều là ta lừa gạt ngươi.”
Trương Triệu Huyền ngẩn ngơ, chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy năm ngón tay thon dài trắng nõn của Diệp Thanh… đã xuyên qua lồng ngực hắn.