Phạm Thiên [ H+ ]

Chương 37


trước sau


Koko khi thấy hành động đó của gã liền nắm lấy cổ áo phía sau của gã mà kéo lui gã lại, miệng gã Sanzu liền nở 1 nụ cười khoái chí

* Cốc Cốc *

Tiếng gõ cửa làm cho gã Sanzu ngưng cười, gã quay đầu ra phía sau để nhìn xem là ai, 1 cô ý tá diện mạo khá là có nét, chỉnh chu bước vào với 1 nụ cười cười trên môi, nhưng..

Vừa mở cửa bước vào tầm 2 bước, cô y tá liền đóng cửa lại, vừa mới quay lưng lại thì cô chợt đơ ngượng người lại..

5 gã đàn ông đang nhìn lấy cô, thật lòng mà nói thì tên nào cũng đẹp trai hết, làm cô ngượng đỏ cả mặt lên hết, lúc mới mở cửa vào thì cô chỉ thấy 1 mình gã Sanzu mà thôi, nhưng giờ thì... 5 gã này nhìn cô như vậy, cô biết phải làm sao đây, ấp a ấp úng mà nói

" Ph..phiền..mấy...a..nh..ra..ngoài "

" Đ..được..được không.. ạ "

" Hửm "

" Em nói sao chứ " [ Sanzu ]

Cô y tá vừa nói dứt câu thì gã Sanzu liền quay hẳn người đối diện lại với cô, gã tiến lại gần cô vài bước mở giọng trêu ghẹo, khỏi phải nói cô y tá liền ngại đến nổi 2 tay cô đang run lên không ngừng, mắt thì không dám nhìn trực diện gã nữa, mà chỉ dám cuối đầu nhìn xuống dưới nền ..

" À...à...t..ôi...tôi... "

Gã Sanzu càng tiến lại gần thì cô y tá lại càng lúng túng hơn, gã hiện tại đang đứng cách cô y tá có 3 bước chân, 2 tay thì bỏ vào túi quần, gã đứng hơi nghiêng đầu nhìn cô cười rất đểu, gã nói tiếp

" Em sao vậy.... Y tá " [ Sanzu ]

" Ra ngoài thôi " [ Mikey ]

Gã Sanzu vừa dứt lời thì cũng là lúc 1 giọng nói âm trầm phát lên, là của Mikey, gã vừa nói vừa đứng bật dậy bỏ đi ra ngoài

Cô y tá nghe thấy thêm 1 giọng nói khác cũng liền ngước mặt lên mà nhìn, ra là cái gã ngồi ở ghế kia nãy giờ, gã đi qua cô 1 cách thờ ơ.. người gã cũng có mùi rất thơm nữa chứ, làm cô phải hơi quay đầu nhìn theo gã đi, thật sự thì gã này quá đẹp trai, có khi cô lọt hố gã rồi cũng nên

Lo mãi mê nhìn theo bóng lưng của Mikey, cô y tá liền giật mình quay đầu lại khi cảm nhận được có 1 thứ gì đó chạm vào càm của cô, là tay của gã Sanzu, gã đang nâng càm của cô lên làm cô bối rối hết sức có thể, mặt gã rất đểu, gã nhướng cặp chân mày của gã lên xong còn nở 1 nụ cười nữa miệng nhìn vào mắt cô.. làm cô phải nuốt nước bọt 1 cái


" Đừng đùa nữa "

" Ra ngoài thôi Sanzu " [ Rindou ]

Gã Sanzu nghe thấy liền bỏ tay ra khỏi càm cô y tá, gã bỏ lại 2 tay vào trong túi quần của mình, nhúng vai nở 1 nụ cười đểu với cô ý tá, xong gã cũng bước ra ngoài, sau lưng gã là Rindou, Koko và Kakuchou

Sau khi 4 gã ra khỏi phòng bệnh, mất 5 giây cô y tá mới định hình được chuyện vừa xảy ra.. đẹp trai quá, miệng cô cứ lẩm bẩm tên của Sanzu..

" Sanzu.. tên là Sanzu à "

Mặt cô y tá cười tươi lên trong thấy rõ, cô quay lưng lại mà khóa cửa cửa phòng bệnh, tiến lại mà khám cho Y/n 1 lần nữa.

Cô y tá chỉ mới vào có 10 phút thì Y/n có dấu hiệu tỉnh lại, cô y tá thì đang loay hoay thay bịch truyền nước cho cô liền hốt hoảng chạy lại mà đỡ cô, cô là đang cố mà ngồi dậy, miệng cô y tá liền nói

" Nào nào bé "

" Em đừng có ngồi dậy "

" Em đang ghim tiêm truyền nước đấy, cẩn thận "

Cô y tá vừa nói vừa đang đỡ lại Y/n nằm xuống, nghe thấy giọng phụ nữ thì Y/n liền mở mắt hẳn ra để nhìn xem là ai, nãy giờ Y/n mới để ý, thì ra mình đang ở bệnh viện, đảo mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó, cô y tá thấy vậy liền hỏi

" Em muốn lấy gì hả "

" Để chị lấy cho "

Nghe thấy cô y tá hỏi vậy thì Y/n liền đảo mắt nhìn lại về phía cô y tá mà lắc đầu, cô ý tá liền nghệch mặt ra mà nhìn Y/n, cô nói tiếp

" Chứ em muốn tìm gì "

Mặt Y/n liền chực khóc, 2 mắt thì cũng đã ướt đẫm, cô nói

" A..nh.. hai em .... " [ Y/n ]

" Em muốn gặp anh hai hả "

Cô y tá nghe Y/n nói xong thì cũng đáp lại được 1 câu, trong đầu cô liền nghĩ đến 5 gã lúc nãy, cô y tá đưa tay lên lau nước mắt cho Y/n rồi nói

" Ở ngoài có 5 người đang chờ em "

" Ai là anh hai của em "

" Để chị gọi vào cho em "

" 5 người hả " [ Y/n ]

" Ừm "

Cô y tá liền Ừm 1 cái nở nụ cười thật tươi ngồi xuống ngay trên giường bệnh rồi đưa tay sờ lên đầu Y/n, cô thì đang đợi câu trả lời từ Y/n, Y/n thì đang suy nghĩ.. chắc chắn 5 người ngoài đó không có ai là Hanma, anh trai của cô, nghĩ đến đây thôi thì Y/n đã thấy sợ vội lắc đầu, tay liền bấu lấy cánh tay của Cô y tá mà nói

" Không.. em không cần đâu "

" Chị đừng gọi họ vào " [ Y/n ]

Cô y tá liền ngẩn người ra nói

" Sao thế "

_BÊN NGOÀI PHÒNG BỆNH_

" Tụi mày giải tán về hết đi " [ Mikey ]

Giọng nói âm trầm này không ai khác là của Mikey, gã vừa nói vừa đưa ánh mắt hướng về phía 4 gã kia đang ngồi, chẳng ai nói với ai câu nào, người đứng dậy cất bước đi ra về đầu tiên là Rindou

Gã bước đi 1 cách dửng dưng vô cùng, Mikey trong đầu có hơi bất ngờ vì Rindou ra về như vậy, gã đã nghĩ trước trong đầu là Rindou sẽ không về hoạc là người ra về cuối, nhưng mà có vẻ như..

Không chỉ 1 mình Mikey, mà ngay cả Koko và Kakuchou, Sanzu điều hơi sững sờ nhìn theo bóng lưng cả gã đang bước đi


Rindou nghĩ gì trong đầu vậy chứ, không phải gã thích Y/n đó sao? sao giờ thái độ vậy là sao chứ, khó đoán thật

" Thôi, tao cũng về "

" Hahaha " [ Sanzu ]

Vừa nói gã Sanzu vừa cười 1 cách rất đâm chiêu, gã bước đi với 2 tay bỏ vào túi quần trong rất láo, giờ chỉ còn có 2 người ở lại là Koko và Kakuchou

Lẽ ra thì Koko cũng đã về cùng lúc với Sanzu rồi, nhưng vì gã thấy Kakuchou vẫn chưa có ý định rời khỏi đây nên gã cũng nán mà ở lại theo, chuyển mắt về phía Mikey, ánh mắt gã ta đang đâm

đâm về phía của Kakuchou 1 cách không hài lòng, Koko liền đứng dậy mở lời

" Ta cũng về thôi, Kakuchou "
[ Koko ]

Nghe thấy giọng nói của Koko, Kakuchou liền ngẩng đầu lên nhìn gã, ánh mắt của Koko chợt nheo lại như đang ra dấu cho Kakuchou, gã cũng rất hiểu ý liền quay đầu sang nhìn Mikey, bắt được ánh mắt của Mikey nhìn gã, gã cũng đưa mắt mà nhìn thẳng vào Mikey tầm 5 giây thì gã cũng đứng dậy mà bước đi, sắc mặt gã thì rất khó chịu

Theo bóng lưng của Kakuchou đang bước đi, Koko liền đảo mắt nhìn Mikey rồi gã nói

" Tao về trước " [ Koko ]

Gã Mikey không đáp, gã chỉ gật đầu nhẹ 1 cái, Koko cũng vội bước đi theo cho kịp Kakuchou, đi được 1 đoạn khá xa với phòng bệnh, Koko liền nói

" Nếu mày còn muốn ở đây, thì tốt nhất đừng nên chống lại Mikey "

" Lời nói của Mikey là Lệnh, mày hiểu ý tao chứ " [ Koko ]

Kakuchou nghe xong liền đứng khựng lại, đứng xoay người về phía Koko ngay bên cạnh gã nói

" Tao không phải đến đây vì Phạm Thiên, tao đến vì trả thù, vì Y/n "
[ Kakuchou ]

Koko nghe xong liền nhúng vai 1 cái, gã vẫn tiếp tục bước đi, miệng vẫn nói

" Tùy mày thôi, nhưng tao không đảm bảo mạng sống của mày đâu "

" Dù mày có là No2 của Thiên Trúc "
[ Koko ]

_ PHÒNG BỆNH _

" Chị y tá.. em ngồi dậy được đưa "

" Tay em đau quá " [ Y/n ]

" À.. vậy đợi chị rút tiêm ra cho em "

Nói xong thì cô y tá cũng rút cây kim tiêm truyền nước ra cho Y/n, rút xong thì cô cũng đỡ Y/n ngồi dậy dựa vào thành giường, dùng dụng cụ y tế sát khuẩn ngay chổ ghim tiêm cho Y/n rồi cũng lấy băng cá nhân dán lại

" Em thấy sao rồi, đã đỡ hơn chưa "

Y/n gật đầu thay cho câu trả lời cô y tá, cô y tá nãy giờ vẫn còn lấn cấn cái gì đó, cô liền hỏi

" Những người ở ngoài đợi em, họ không phải là người thân của em à "

" Không phải ạ " [ Y/n ]

Y/n rón rén trả lời

" Vậy chứ họ là gì của em "

*CỐC CỐC CỐC*

Y/n chưa kịp trả lời thì ngoài cửa liền có tiếng gõ cửa mạnh, làm cho cả cô và y tá liền giật mình 1 cái, cô y tá liền đứng dậy mà nói

" Xin đợi 1 chút ạ "

Y/n mặt trở nên biến sắc khi cô y tá càng ngày càng tiến về phía cánh cửa, cô dùng ánh mắt sợ hãi mà nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh

*Cạch*


Cô y tá vừa mở hé cửa ra từ từ, đập vào mắt Y/n chính là 1 gã đàn ông đang đứng với gương mặt không 1 cảm xúc ở đó, ánh mắt gã liền hướng thẳng về phía cô, ánh mắt gã thật sự rất vô hồn thờ ơ, bất giác Y/n liền rùng mình lên 1 cái

Gã từ từ đẩy cửa bước vào bên trong, cô y tá thấy vậy liền nói với gã

" Thưa anh, anh là ... "

Gã đứng lại hơi quay đầu nhìn cô y tá, ánh mắt, nét mặt của gã làm cho cô y tá hơi sợ hãi mà run lên , gã nói

" im miệng " [ Mikey ]

Gã buông lời lạnh lùng bước đi, phút chốc cô y tá liền mở to mắt mà nhìn theo gã đang bước đi, sợ đến nổi đứng không vững

Đi đến bên cạnh giường, thái độ nét mặt gã bắt đầu thay đổi, gã dịu dàng đưa tay xoa lên má Y/n, chợt gã hơi cau mày lại, gã nói

" Em vừa khóc à " [ Mikey ]

Y/n đưa ánh mắt dè chừng mà nhìn gã, vội lắc đầu khi nghe gã hỏi, cái lắc đầu này của Y/n không khiến gã hài lòng mà ngược lại gã còn cau gắt hơn vừa rồi, gã gằn giọng hỏi

" Lại dám nói dối tôi " [ Mikey ]

Nghe đến đây thì Y/n liền ôm mặt òa khóc, cô thật sự rất sợ gã, ánh mắt vẻ mặt giọng nói của gã, ngay cả dáng người của gã khi cô nhìn thấy, nó khiến cô phải sợ hãi vô cùng, từ lúc gã bước vào phòng cho đến thái độ nói chuyện với cô y tá, người cô đã run lên bần bật, 2 tay không ngừng cấu vào nhau, vừa khóc cô vừa nói

" E..em..xin lỗi.. hức... hức.. " [ Y/n ]

Gương mặt gã thả lỏng ra khi thấy Y/n khóc, gã kéo sát đầu cô lại ôm vào lòng mà lo lắng dỗ dành !

" Đừng khóc nữa "

" Em đang bị bệnh đấy "

" Tôi.. " [ Mikey ]

Cô y tá khi thấy Y/n bật khóc như vậy liền đi đến ngay bên cạnh, cô định đưa tay vỗ về tấm lưng của Y/n thì liền bị một tay của gã đàn ông kia chụp lại, gã dùng đôi mắt như tức giận mà nhìn đâm đâm lấy cô, đột nhiên gã cuối đầu lại hơi gần , miệng gã thì thầm 1 câu đủ một mình cô nghe thấy

" Ra ngoài " [ Mikey ]

Không phải nói cô y tá mặt cắt không còn 1 giọt máu, tay gã thì đang càng ngày càng siết chặt lấy tay cô, cô y tá nhìn gã rồi nhìn lại tay gã đang siết lấy tay mình, cô nhìn gã bằng gương mặt sợ hãi đau đớn vô cùng, cố rút tay lại nhưng thật sự là sức cô không thể nào bằng sức của gã, mắt cô y tá chợt đọng nước vì quá đau, nhưng cô không thể nào mà hét lên được

Cuối cùng thì gã cũng chịu buông tay cô ra, Y/n thì cũng đã đỡ khóc được 1 phần, cô y tá sau khi thoát khỏi bàn tay của gã liền 3 chân 4 cẳng đi ra khỏi phòng bệnh của Y/n, cô sợ là nếu cô còn ở đây thì có khi sẽ có chuyện tệ hơn như thế này nữa

Sau khi y tá ra khỏi phòng được hơn 5 phút thì gã cũng dùng 2 tay mà đẩy vai của Y/n ra, Y/n thì cũng đã nín khóc rồi nhưng vẫn còn nghẹn lại, gã cuối người hôn nhẹ vào trán của cô 1 cái, gã đưa tay lau đi hàng lệ vẫn còn ở trên má cô, gã nói

" Ngoan, em đừng khóc "

" Tôi xin lỗi " [ Mikey ]

Y/n không nhớ đây là lần thứ mấy gã xin lỗi cô, thật sự là gã buông lời xin lỗi cô vì cô khóc, không thể tin được mà

Y/n không trả lời, cô chỉ gục đầu xuống mà nhẹ gật đầu với gã 1 cái, cô thích bộ dạng ân cần của gã như này hơn.. chợt những dòng suy nghĩ chạy qua đầu Y/n bị dập tắt, không..không thể nào, cô không thể nào vì hành động tức thời này của gã mà xiêu lòng được, người trong mộng của cô luôn là Kakuchou mà...

Lưu ý : phần tiếp theo 18+






trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện