Đồ Sơn Đại Thành, một thành trì rộng lớn gấp ba lần bình chân thành.
Nơi đây dưới sự cai quản của Trấn thủ sứ Thiết Quyền, một tu hành giả tứ cảnh trung kỳ Động Huyền cấp 6.
Có thể nói thế lực nhân tộc rộng lớn, mà đại diện là Nhân Hoàng lãnh tụ nhân tộc ở Chấn Minh Thành, phía dưới Nhân hoàng có bốn trấn thủ sứ, phía dưới trấn thủ sứ có tam đại ty chủ, rồi đến thành chủ của các thành.
Mà phong khởi đế quốc có hai mươi tám thành trì.
Đại lục này được cấu thành một trăm bảy mươi tám quốc gia, mà phong khởi đế quốc là một trong những quốc gia nằm trên đại lục.Rời khỏi trần gia thôn đi hai ngày đường phàm trần đã đến trước Đồ Sơn Đại Thành , hắn để Vũ Ca và Sơ Không cùng Hồ Yêu ở ngoại thành chờ đợi, một mình hắn vào thành tìm việc làmĐến cái thế giới này hắn chỉ nghĩ mình là phàm nhân, mà phàm nhân thì phải bình dị, càng bình dị càng tốt, vừa vào thành hắn thấy đám đông đang vây quanh liền chen chút hỏi thăm mới biết Bảo Liên Sơn Trang tuyển hạ nhân, điều kiện là nam nhân có sức khỏe tháo vác.
Hắn vào đăng ký với người ghi danh sách.
Phàm trần số mười tám, một lát sau có người dẫn một tốp người rời Đồ Sơn Đại Thành.
Được biết Bảo Liên Sơn Trang nằm bên ngoài Đồ Sơn Đại Thành cách đến hai trăm dặm đường, nghe đến đoạn đường khá xa nên một số thanh niên liền từ bỏ ý định dù mức thù lao khá cao, mỗi tháng năm mươi lượng bạc trắng.
Đơn giản vì thế giới này đầy rẫy ma vật, bên trong Đồ Sơn Đại Thành có Trấn Thủ Sứ Thiết Quyền tứ cảnh trung kỳ nên ma vật kiên kỵ, nhưng cách xa bên ngoài Đồ Sơn Đại Thành về phía tây là hung địa, nơi đó chỉ có một tòa Bảo Liên Sơn Trang trấn trụ, hai bên Bảo Liên Sơn Trang lại là rừng núi hoang vu, địa hình phức tạp, lối vào Bảo Liên Sơn Trang phía trước là một con sông nhỏ vắt ngang nước lớn thì phải dùng thuyền, nước cạn có thể đi bằng chân trên những bãi đá nhỏ vào Bảo Liên Sơn Trang.
Bảo Liên Sơn Trang tuyển hạ nhân với giá cao vì cần tính chất công việc, hơn nửa nếu như chẳng may bỏ mạng trong lúc làm việc thì Bảo Liên Sơn Trang không chịu trách nhiệm, nghe đến đó mọi người liền thoái chí.
Qua một hồi lâu chỉ còn năm người cùng đi với tên quản sự rời thành.Mất thêm thời gian hai ngày phàm trần lại đến được Bảo Liên Sơn Trang.
Đến lúc này hắn mới hiểu ra, Bảo Liên Sơn Trang vốn toàn là nữ tử, Bảo Chủ là Kiều Thủy Lan đã đạt tứ cảnh trung kỳ tức Động Huyền cấp 6, đó là lý do mà Bảo Liên Sơn Trang không sợ ma vật hoành hành.
Bảo Liên Sơn Trang đã nhiều lần tuyển hạ nhân, nhưng đa số một thời gian lại bị ma vật giết khi đang làm việc, do bọn họ chỉ là phàm nhân không phải tu hành giả.
Dưới trướng của Kiều Thủy Lan Bảo chủ có ba ngàn nữ tử môn hạ, cho thấy Bảo Liên Sơn Trang thực lực không hề yếu.Công việc của phàm trần có thể nói đa màu sắc, gánh nước, chẻ củi, nấu cơm, mang thức ăn cho những cao tầng của Bảo Liên Sơn Trang, nói chung cũng không quá khó khăn.
Trong Bảo Liên Sơn Trang có hơn hai trăm hạ nhân là nam tử gánh vác mọi việc nặng nhọc, hạ nhân cũng được nghe quản sự nói về luật lệ trong Bảo, không được có ý đồ bất chính với nữ nhân trong bảo, bị phát hiện liền bị giết.Đi làm công cho người ta nên không thể mang theo người hầu, phàm trần cũng truyền âm liên lạc cho Hồ yêu Vũ Ca và Sơ Không ở cách xa đó chờ đợi đừng làm loạn, hắn an ủi hồ yêu rằng hắn phải đi làm kiếm tiền về lo cho hồ yêu không đói.
Có quỷ mới tin hắn, nhưng hồ yêu tin hắn.Phàm trần ở Bảo Liên Sơn Trang vừa tròn ba tháng, hắn cầu trời đất đừng cho ai đếm xỉa hắn, đừng cho ai phát hiện hắn, hắn chỉ mong làm người bình thường sống an ổn, không mong hở một chút có người dòm ngó.
Hắn cũng ngán ngẩm với nữ tử, về phần nữ tử hắn rất tin tưởng bản thân, đơn giản vì có trãi qua sẽ có nhàm chán, ở thế giới hiện thực hắn đã nếm trải đủ hương vị ái tình, nên đến thế giới này hắn chỉ muốn bình lặng và cô tịch.
Hắn không phải thái giám, nhưng hắn chỉ cần vài nha hoàn thiếp thân phục dịch khi cần, hắn chỉ muốn chuyên tâm tu luyện.
Vấn đề nam nữ hắn luôn luôn gác lại.
Lần gần nhất hắn có cảm tình với thành chủ Nguyễn Nương của Bình Chân Thành, do hình dáng cô ta cao lớn giống vận động viên nữ tập gym ở hiện tại, đó là một sự thích thú, nhưng thoáng qua rồi vụt mất, hắn luôn mãn nguyện với hiện tại, hắn hết sức cẩn thận.
Không muốn vô tình bị ghép tội xúc phạm nữ nhân ở đây rồi chết oan chết ức.Công việc hàng ngày của hắn trông cũng nhàn, đêm đến hắn lại trong gian nhà nhỏ ngồi tĩnh tọa, cách một khoảng thời gian phàm trần lại tìm bọn Vũ Ca, Hồ Yêu, Sơ Không giảng đạo chỉ dạyMột buổi trời đêm phàm trần cảm thấy đói bụng hắn đi đến phía sau nhà bếp của Bảo Liên Sơn Trang lục đục nhóm củi rang một ít cơm ngồi ăn vui vẻ.
Thế giới thần ma này hắn cảm thấy an ổn, hắn mong rằng sẽ mãi bình an thế này, mỗi ngày hắn luôn cầu khẩn đừng ai đếm xỉa đến một tiểu nhân vật như hắn, bây giờ hắn bề ngoài đã bốn mươi ba tuổi, một trung niên nhân thực thụ, già rồi, tuy vai u thịt bắp nhưng trong hắn như người bốc vác làm thuê ở xã hội hiện đại, một ông chú già, chắc chắn không có mỹ nữ nào rảnh mà bị đui bị mù đi thích một ông chú già khù thô kệch.Một ngày hôm sau phàm trần được quản sự giao cho công việc mang cơm cho một cao tầng trong Bảo Liên Sơn Trang, hắn cũng không biết vị đó là ai, cứ làm xong việc là được, từ nhà bếp đi cách năm trăm mét đến một hoa viên bước vào trong là một thiếu nữ đang ngồi chăm chú đọc sách, phàm trần bước chậm rãi đến vội cúi người thi lễ, hạ nhân đến đưa cơm, đã tới giờ cơm trưa xin đại nhân dùng bữa, thiếu nữ quay người nhìn phàm trần rồi bảo cứ để cơm trên bàn rồi cứ lui đi.
Phàm trần cứ theo thói quen cũ.
Sáng làm việc tối ngồi thiền, cách hai tháng lại đến tìm bọn Vũ Ca giảng đạoMột ngày đẹp trời như bao ngày khác hắn lại được quản sự giao việc mang cơm cho một vị cao tầng, lần này phải đi thêm năm mươi mét cách vị trí vị cao tầng thứ nhất trong bảo!Vừa vào cửa đã nghe tiếng vỡ đồ, phàm trần vội chạy vào thì thấy một nữ tử đang hung hăng trợn mắt nhìn một nữ tử bên cạnh đang ra vẻ lúng túng, sư thúc bớt giận mà hao tổn tâm lực, để tiểu điệt đi sắc chén thuốc khác, vị nữ tử lên tiếng tầm đôi mươi, nhưng ở cái thế giới này phàm trần bị mù nhận thức về nữ tử, căn bản hắn thấy ai cũng như ai, do năng lực của tu hành giả kỳ diệu nên nữ tử luôn luôn trẻ trung đến lạ thường, vị nữ tử vừa lui ra phàm nhân liền tiến đến để cơm trên bàn chấp tay thi lễ nói, thuộc hạ đến dâng cơm, xin tiền bối dùng bữa, nữ tử như bình tâm định trí nói, để trên bàn là được, giúp ta dọn dẹp mãnh vỡ bát thuốc rơi trên sàn nhà, sau đó thì lui đi, phàm trần tuân lệnh cúi người lượm mấy mãnh vỡ cái bát bể trên sàn nhà, sau đó hắn về nhà bếp ăn cơm rồi ra sau núi đốn củi.Thời gian cứ thế trôi đi, mỗi ngày vào giờ thìn hắn sẽ nấu cơm, đến giờ tỵ đem cơm cho vị cao tầng thứ nhất, khi nào quản sự nhờ hắn mới đem cơm cho vị cao tầng thứ hai, nhưng dạo gần đây quản sự hay nhờ vả liên tục, thế là hắn phải vừa mang cơm cho vị cao tầng thứ nhất cùng vị cao tầng thứ hai, dù sao cũng tiện đường chỉ cách nhau năm mươi métLàm việc trong Bảo Liên Sơn Trang ba năm hắn vui vẻ vì tích góp được rất nhiều ngân lượng, nhiều tiền phòng hữu sự, đó là lời mà ông nội của hắn ở thế giới hiện đại dặn hắn phải tích góp tiết kiệm đề phòng lúc đói kém.Trong ba năm qua Bảo Liên Sơn Trang liên tục tuyển hạ nhân vì một số lý do hạ nhân ra ngoài làm việc đi không thấy về, do bị quỷ vật tấn công, mà công việc trong bảo rất nhiều, hạ nhân luôn là người nam, đó là quy định của Bảo Liên Sơn Trang.
Hiện tại số hạ nhân đã lên đến ba trăm người.
Điều này làm cho phàm trần cũng hăng say làm việc, không phải vất như những ngày đầu.Một ngày cuối thu năm thứ ba, phàm trần ra phía trước bảo nơi con sông nhỏ chảy quanh ngồi hóng gió, hắn thò tay lấy ra trong Linh Quang bảo hạp những mãnh vỡ của chén thuốc mà khá lâu vị cao tầng thứ hai nhờ hắn nhặt đem đi vứt, hắn lấy một loại chất nhầy được hắn trộn cẩn thận khi hắn đi đốn củi, đó là nhựa mủ cây và một ít khoáng thạch pha lại, cẩn thận gắn kết các mãnh vỡ thành một cái bát, tuy loang lỗ tỳ vết nhưng có thể đựng nước uống.
Hắn vui vẻ như kẻ ăn mày lượm được chén bể.
Chợt bên cạnh có tiếng nói của nữ tử, đại thúc đang làm gì đó! Phàm trần vội hết hồn, quay đầu nhìn lại là một thiếu nữ hết sức xinh đẹp như mười sáu đôi mươi, hắn không biết người này.
Hắn vẫn điềm tĩnh trả lời.
Dạ tiểu nhân lâu rồi có mang cơm cho một vị cao tầng, vị đó nhờ dọn dẹp vật bể vứt trên sàn nhà, tiểu nhân thấy tiếc không nở vứt đi, lúc đốn củi dùng nhựa cây hứng được để dành nấu ra rồi nay rảnh rang ngồi dán lại để làm đồ vật sinh hoạt, thiếu nữ vội cười, nụ cười vui vẻ, thiếu nữ đến bên cạnh ngồi xuống bắt chuyện hỏi thăm, thiếu nữ nhìn là biết hắn là hạ nhân trong bảo vì y phục hạ nhân do Bảo Liên Sơn Trang cấp phát để phân biệt nên nhìn là biết, thiếu nữ hỏi thăm tình hình của hắn, hắn thành thật trả lời, qua lời hắn nói thiếu nữ biết hắn là hạ nhân được tuyển tại Đồ Sơn Đại Thành ba năm trước, làm việc trong bảo cũng xem như nổ lực, thiếu nữ hỏi tên tuổi quê quán, hắn chỉ nói mình là dân đen ở Đồ Sơn Đại Thành do đói kém nên muốn một công việc ổn định, hiện tại hắn rất mãn nguyện.
Hắn hỏi tên thiếu nữ, thiếu nữ nói cho hắn biết nàng tên là Lan Nhi, cứ gọi Lan Nhi là được, mà hắn thì suy nghĩ đơn giản người ta nói sao mình nghe vậy với lại cô bé trước mắt đáng tuổi con hắn, hắn già rồi đến lúc này hắn đã bốn mươi lăm tuổi, hắn chỉ ước mơ mình sống đến sáu mươi tuổi là đáng quý!Nói chuyện hồi lâu hắn cũng rời đi ra sau núi đốn củi.
Nữ nhân đứng trước con sông nhỏ, miệng lưỡi tự nói thì thầm, một phàm nhân đơn giản, chỉ biết ăn cơm làm việc, cuộc sống thật tốt đẹp, nếu ta cũng được như tên hạ nhân này không lo không nghĩ thì hạnh phúc lắm sao! Nói rồi chua xót quay người đi vào Bảo Liên Sơn Trang.Lại một năm trôi qua, hôm nay hắn đem cơm đến cho vị cao tầng thứ nhất, bước vào thấy nàng mỏi mệt nằm ngủ trên bàn trước sân đình, hắn bước nhẹ nhàng đến đặt cơm xuống bàn, sau đó lấy áo choàng có ai để bên cạnh khoát lên cho nàng, chợt thiếu nữ tỉnh giấc, chỉ bảo là cảm ơn.
Hắn cười rồi nói đó là bổn phận của hạ nhân nên làm thưa đại nhân, vốn những nữ tử này nhìn trông như con hắn, mà hắn vẻ bề ngoài to cao vai u thịt bắp xồ xề trong rất tục nên không có gì nổi bật.
Hắn tự hào vì mình phàm tục, mang cơm đến cho vị cao tầng thứ hai chào hỏi vài câu rồi hắn lui đi ra sau núi đốn củi.Có thời gian rảnh là phàm trần ra phía trước sông nhỏ trước bảo ngồi hóng mát, hắn hôm nay lại gặp Lan Nhi.
Hai người đã gặp nhiều lần trước dòng sông, trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, ban đầu hắn còn e sợ vì thân phận hạ nhân của mình, nhưng thấy Lan Nhi thân thiện nên hắn cũng bớt căng thẳng, từ từ hai người giống như hai bác cháu, hai người bạn luôn có dịp là gặp nhau ngồi mấy canh giờ tán gẫu đủ thứ.Hôm nay trò chuyện rất lâu, lan nhi hỏi Phàm trần, phàm thúc thúc, thúc có ước mơ trở thành bậc tu hành giả không, ta có thể giúp thúc.
Phàm trần cười đáp, lan cô nương quá lời.
Kẻ hèn này đời này làm một phàm nhân an ổn là rất mãn nguyện rồi, chỉ mong cơm ngày hai bữa, tối tối lén chạy vào bếp ăn thêm một ít vậy cũng là vui, ban ngày dâng cơm cho hai bậc bề trên, rảnh thì ra trước sông ngồi hóng mát, được tiếp chuyện cùng một đại mỹ nữ như lan cô nương đã là phúc phận ba đời tổ tiên tích góp, chiều ra sau núi bầu bạn chim muông, tối lăn đùng ra ngủ, hảo hán mà chi, đại hiệp mà chi, không có mạng để ăn cơm lại không biết khóc cùng ai, thứ cho phàm hạ nhân này gan nhỏ, xin lan cô nương chớ chê cười.
Lan nhi nghe phàm trần nói mà cảm thấy ước gì ai cũng sống được như phàm thúc thúc thì thiên hạ đâu đại loạn.Mùa đông đến! Khí trời lạnh buốt ngoài việc mang cơm ra thì phàm trần ở yên trong phòng đốt lửa, do hắn làm lâu nên cũng được ưu ái, với hắn rất đàng hoàng không để ai phải phiền hà trách móc.Khoảng tháng hai đầu xuân một ngày thời tiết tốt ngoài bảo có tiếng đánh nhau, hắn khỏi bấm tay cũng biết sau mà cái số hắn xui thế, còn hơn sao chổi, đi đến đâu là mắc nạn đến đó, ma vật ồ ạt tiến công, vẫn chiêu trò củ của Ma Tôn, ba mươi vạn ma vật, lần này Hữu Hộ Pháp Tạ Minh Điền tứ cảnh trung kỳ Động Huyền cấp 7 lãnh đạo đánh vào Bảo Liên Sơn Trang.
Phàm trần ngay lập tức chạy xuống nhà bếp kiếm cái chảo úp cái đầu lại trốn, hắn nghĩ đơn giản chắc không ai thấy mình.
Đọc đến đây quả thật chán hết sức, bên ngoài bảo đại chiến kinh thiên địa.
Bảo chủ cùng ba ngàn nữ tử đánh với ba mươi vạn ma tộc, vậy mà không lùi bước.
Đánh nhau đúng ba ngày tinh thần Bảo Liên Sơn Trang sắp gục ngã do không ai tiếp tế.
Hữu Hộ Pháp Tạ Minh Điền cũng bị thương nhưng quyết phải tiêu diệt Bảo Liên Sơn Trang lập công trạng không để làm mất mặt như tên Tả Hộ Pháp vô vụng kia.Trong bếp phàm trần đốt lửa nấu cơm, trời có sập xuống hắn vẫn ăn cơm, ăn cơm xong hắn làm hai phần để trong hộp gỗ, nghĩ nghĩ một lát hắn làm thêm một phần vội tay xách nách mang ba phần cơm ra cửa Bảo Liên Sơn Trang để đem cơm, vốn hắn ở đợ riết thành nghiện, mấy nay không làm việc hắn buồn.
Mà cái thế giới này suốt ngày đánh đánh giết giết ôi mắc mệt, tới trước khúc sông nhỏ lúc này như bãi cạn mọi người đánh nhau như một bãi chiến trường, quan sát thấy tuy Bảo Liên Sơn Trang ít người nhưng vẫn ngoan cường không lùi bước.
Cách đó không xa phàm trần thấy vị cao tầng thứ nhất bị đám yêu vật vây công rất bức bách, hắn bỏ hai hộp cơm còn lại xuống đất tay xách một hộp thức ăn còn lại chạy tới chỗ đang đánh nhau miệng hô, đại nhân đại nhân, mệt rồi ăn uống nghĩ ngơi chút rồi đánh tiếp, mấy con yêu vật đang tấn công vị cao tầng mỹ nữ kia vội quay sang định giết hắn, hắn vả không trật phát nào, vị cao tầng kinh ngạc nhìn sang vội hỏi, đại thúc mang cơm, sau người không chạy đi, giờ này còn cơm nước gì, mạng người là trên hết, phàm trần cười nói, tiểu thư nói vậy là không đúng, phàm đại sự trong đời còn sống là còn ăn cơm uống nước.
Tiểu thư mệt rồi, kẻ hèn này làm ít cơm mong tiểu thơ đừng chê, đang nói phía sau lưng phàm trần yêu vật xông lên nhe răng định cắn cổ phàm trần, vị cao tầng thứ nhất hét lên đại thúc mang cơm cẩn thận.
Khi quỷ vật vừa đưa răng tới phàm trần lấy tay vả một phát nát hàm răng, mắt nữ nhân kia vội trợn tròn, bất ngờ vì một hạ nhân mang cơm mà công lực lại thâm hậu như vậy, phàm trần cũng không nghĩ nhiều, nắm tay áo lôi kéo kiểu như người lớn bắt trẻ con dùng cơm, lôi vị cao tầng đại nhân lên bãi đá chỗ hai hộp gỗ