Phàm trần từ ngày sống lại mang thân phận Khôi Bá Lạc, thiếu gia Khôi Phủ.
Hắn ít khi ra ngoài.
Không phải hắn sợ gì.
Mà vốn bản tánh hắn lười.Suốt ngày ngồi trong ngự hoa viên uống trà, ngâm thơ, đàn hát, rồi nằm dài ra lăn lốc như một con mèo.Nhị nữ A Thu A Ngọc cũng cảm thấy lạ.
Ngày trước Khôi Thiếu rất ham chơi, suốt ngày la cà lông bông ngoài phố suốt.
Còn bây giờ thì hắn chỉ quẩn quanh giam mình trong ngự hoa viên Khôi Phủ.A Thu A Ngọc cũng an tâm phần nào.
Vì sự thay đổi của Đại Thiếu cũng là một điều tốt.Hôm nay Khôi Bá Lạc gọi hai nhị nữ tới nói chuyện.
Khôi Thiếu tìm chúng nô tỳ có việc chi sai khiến?.
À! Chỉ là muốn nói chuyện.Phàm trần kêu 2 đứa A Thu A Ngọc ngồi xuống bên bàn đá rồi chậm rãi nói cười:Nghe nói cao thủ Bách Lý Thành không cao hơn Tam cảnh Bất Hoặc.
Mà ngay cả hiện tại trong Bách Lý Thành này hai ngươi được xem là mạnh nhất.Bách Lý Thành lại là thành trì cuối cùng trong Phong Khởi Đế Quốc.
Tiếp giáp Bồ Lao Quốc, Lã Thị Quốc, và Hoang Địa.Ta thấy thế lực Bồ Lao Quốc rất mạnh, nên có phần nào lo sợ.
Sỡ dĩ Bồ Lao Quốc chưa động binh đao vì còn kiên nể Nhân Hoàng và Phụ Thân ta.
Theo ý kiến các ngươi, tại sao triều đình lại không phái cao thủ tam cảnh trở lên đến tọa trấn Bách Lý Thành?A Thu nói: Bẩm Khôi Thiếu! tu hành giả đạt tam cảnh rất khó, với lại địa thế Bách Lý Thành quá xa Chấn Minh Thành, mấy ai chịu đến đây canh giữ.
Bách Lý Thành những năm qua binh đao khói lửa không có.
Nhưng bách tín hay bị yêu ma sát hại.
Điều này làm cho Thành Chủ Khương Vệ hết sức đau đầu.Phàm trần hớp vội tách trà, rồi nói: Theo các ngươi con người mỗi chúng ta chết rồi sẽ về đâu?A Thu nói: Ta nghe gia gia ta lúc ta còn nhỏ kể, con người sau khi chết đi ai cũng phải vào địa ngục, nơi này có 10 vị đại thần trông coi.
Con người ai cũng phải trãi qua tra hỏi khảo hạch, vì lúc sống ai cũng đầy tội lỗi.A Ngọc nói: Theo ta được biết, con người khi chết một bộ phận lớn lại lang thang vất vưởng, do chấp niệm nên không chịu vào địa ngục, lại cố gắng trốn né, ẩn núp trong nhân thế để hoàn thành tâm nguyện chưa tròn.Phàm trần lại hỏi: Vậy sao con người không được Tiên Thần đón rước, mà phải khổ sở đi vào địa ngục?.
Bản Công nghe nói, khi con người làm linh hồn, vào địa ngục gặp âm thần đàng hoàng thì không nói, gặp âm thần bất chính lại phải báo mộng kêu người nhà đốt tiền vàng, hương nén, bạc giấy, hối lộ quan trên, mới mong có một chỗ an thân dưới âm cảnh.A Thu nói: Nói về Tiên Thần, ta nghe gia gia kể lại, rất khó để được xếp vào tiên lộ, bởi phàm nhân phải tích được ba ngàn công đức, tám muôn tế hạnh oai nghi.
Rồi khi về trên cũng chỉ bắt đầu làm một nô bộc cấp thấp, sơ xuất liền bị đánh xuống trần gian, còn phạm tội nặng thì bị ném vào địa ngục.Phàm trần than thở: làm người khó! Làm người khó lắm a!.
Như Bản Công thuở sinh thời này, không chuyện xấu gì không có mặt ta, chả nhẽ chết đi xuống hối lộ vài rương vàng là xong.
Ta nghe mà cũng thấy vô lý.À phải rồi A Thu A Ngọc, ngày trước các ngươi ở triều ca, theo phụ thân ta, có học được chú thuật bí pháp gì cầu tài lộc không, hoặc bí pháp hay ho gì nói Bản Công được mở mang tầm mắt.Bẩm Khôi Thiếu, A Ngọc lên tiếng: những bí pháp đó không dành cho những người trình độ nhị cảnh như bọn ta, huống chi thứ bí pháp đó đa số do Tiên Thần truyền xuống, hay do Hoàng Thất, hoặc các đại tông môn cổ xưa có Đại Năng tọa trấn nắm giữ.Ồ! Phàm trần tiếp tục hớp miếng nước trà, rồi từ tốn nói.
Đoạn thời gian Bản Công bị kẻ thủ ác thích sát, Bản Công lúc hôn mê gặp được một vị Tiên Thần chỉ điểm.
Tiên Thần này tự xưng mình là THẦN MINH ĐẠI ĐẠO SƯ.Tiên Thần có truyền cho Bản Công một bí văn gọi là VÃNG SINH TỊNH THỦY CHI KINH.
Kinh này khi đọc tụng sẽ giúp cho tu hành giả siêu độ vong hồn oan khuất.Để Bản Công đọc cho hai ngươi nghe, nếu thấy lợi ích các ngươi nên đem truyền bá, để cho dân chúng Bách Lý Thành sau khi chết có chỗ nương nhờ, không phải khổ sở.VÃNG SINH TỊNH THỦY CHI KINHBách lộ khai, bế môn tai, vạn sự tỏ bày, minh lý đạo, quán trọ dừng chân, bỏ buông ngay, không vào địa ngục, không đến thiên đường.Hồn minh, ngô chí lịnh! bản sự miên miên, mang mang, mênh mông.Đức độ mở đài, đại tâm mở ải.
Thân Thiện Thành, nơi ấy tánh danh, thật do Đạo Sư mở cõi.Thân Thiện Thành, rộng ba ngàn thế giới đại thiên hiệp nhất, Đạo Sư nguyện, tiếp muôn loài.
Hiệp tam nguyện, xét tam thân.
Bá vạn chúng thần, đồng thủ hộ.Sắc Luật Lịnh Đạo Sư truyền.
Lập quốc độ, phổ giáo truyền, thấu cơ huyền, Thành Thân Thiện.Ngô tự THẦN MINH ĐẠI ĐẠO SƯ.
Ngô phụng bản tâm, mở quốc thành cứu độ.
Bằng bách linh, vạn linh, ức linh, hằng hà sa số chư linh, lòng kêu khổ, chỗ khó tìm, khổ nỗi niềm.
Lòng muốn đến, ắt liền được đến.Tâm liền khởi, niệm liền thông.
Ngô sai Tướng mặc hắc bào, vác trường đao, ngô thời sai Tướng khoác lục bào, vác minh thương đến đưa đường dẫn lối.Bằng nhân đạo, khởi niệm lành, lòng đau xót niệm vãng sinh kinh, Ngô thời sai thiên Tướng liền tiếp độ oán thân, độc khổ vãng sinh, siêu viễn ly khổ áchBạt độ vạn linh tịnh thủy chi chú:- Sắc bòn lai, qua bòn lai, tát mò ho.Vị Tiên Thần này lập đại thệ nguyện mở ra một đại thiên thế giới rộng hơn ngàn vạn thiên cung, với vô số đền cát, lầu đài, chim muôn, cây báo.
Tiên Thần do thuở sinh tiền chịu nhiều khổ ải.
Khi chết đi lòng thương ba tộc.
Lại thấy được khuyết điểm của thiên đạo.Nên từ đó Ngài lập ra Quốc Độ Thân Thiện Thành.
Thân Thiện Thành bên trong có ba vạn sáu trăm năm mươi ngàn đại thế giới, bên trong ba vạn sáu trăm năm mươi ngàn đại thế giới lại có bốn vạn tám trăm bảy mươi ngàn trung thế giới, bên trong mỗi trung thế giới lại có bốn ngàn tiểu thế giới.Do tấm lòng bác ái, thương tưởng quần sanh khổ ải mê lầm, nên Thần Minh Đại Đạo Sư dùng đạo tâm kiên định xây nên thế giới gọi là Thân Thiện Thành trong cõi hư vô.Nghe Khôi Thiếu giảng giải, A Thu A Ngọc tập trung, lấy giấy bút ghi chép lại, vui mừng khôn xiết, vì có được bí văn Tiên Thần truyền thụ.Qua ngày hôm sau phàm trần lại gọi A Thu A Ngọc đến ngự hoa viên nói chuyện phiếm, lần này phàm trần lại nói về sự tích Tiên Thần truyền dạy trong mộng cảnh.Tiên Thần lúc trước có truyền cho Bản Công thêm ba bản bí văn gọi là CẦU TÀI PHONG VŨ LỤC.Bài 1:- Chí Mô Cá Thá Đắc Mi Thon- Ri Má Bòn Chê Thô Lế Hệ- Qua Sả Qua Cát Nô Rum- Mi Ra Mi Qua Thô Rắc Mí.Bài 2:Thỉnh Tài.
Thính ngô chi lịnh sắc sắc!Chiêu tài thiện sĩ, đầu đội kim quang, khăn áo ánh vàng.
Thỉnh thần đắc lộc.
Nhân ly nạn khổ.
Nạn ly thân hồ.
Nhất thiết tai ương hóa vi trần.
Chiêu Tài Tiến Bảo.
Bối thần hộ.
Linh Thần Khố.
Đoạt Lộ Thần khai Mệnh bước vô.
Vô Lượng Nhơn Năng.
Vô sở kiệt, vô sở kiết, nạp tài dung.
Sắc Lợi.
Khâm Thức Qui Ngưỡng.Bài 3:Niệm niệm khởi, niệm niệm minh, niệm niệm linh, niệm niệm kiết.Khai tài đắc lộc, khai mệnh đắc mônChiếu linh quang, khai linh thựcThủ túc, thủ túc, thâu kim ngân, thâu tài lợi, thâu bình an bổn sự tín tâmThâu chất phát thật thà đại đạoÁN MA NI HỒNG SÁ LỊ CHỈ RỊ BÀ SA.BÀ SA GIẢ, BÀ SA QUA, BÀ SA ĐẠI NGÃ.Các ngươi cứ trì niệm thử, nếu thấy linh nghiệm thì truyền cho người cần.
Còn nếu ai hỏi thì các ngươi cứ bảo Bại Hoại Thiên Sư ta truyền thụ.Một buổi tối trời đêm.
Phàm trần đang ngồi tĩnh tâm, bỗng nghe văng vẳng xa xăm có tiếng than oán bi thương.
Phàm trần lập tức tay bắt ấn kiếm chỉ, miệng niệm thần ngôn:" Sắc hỡi Âm Binh.
Thính Ngô chi lịnh, thời nghe kêu cầu.
Sư sai Tướng bắt nhịp cầu, thông linh hai giới ngõ hầu cứu linh.Quán Thiên, Quán Địa, Quán Nhân Sinh.Rằng đây có quỷ bỏ mình, khổ đau ai biết, tâm tình ai hay.
Sẵn đây có một ông thầy.
Thỉnh trong binh tướng rước đưa dẫn đường.Trời thì tối mịt mù sương.
Mà thầy còn tục còn vương hồng trần.
Hỏi ra chưa phải Thánh Thần.
Nên cần Chư Tướng dấn thân dẫn đường.
Biết đâu tà quỷ nó lộng phường.
Nó lừa nó gạt nó hại Thầy như heo.
Sắc lịnh thiên công, giáo pháp đại đồng.
Vô Lượng Nhân Năng.
Vô Lượng Thánh Pháp.
Vô Lượng Tổ Sư vạn ức diên niên khai giáo đạo truyền.
Khải!"Phàm trần xuất hiện ở cuối dãi phố phía đông Bách Lý Thành.
Trước mặt hắn là một thiếu nữ, gương mặt đau buồn, nhỏ lệ dòng châu, đang đứng trước một gian nhà trong dãi phố.Nàng lúc này là quỷ hồn, phàm trần quan sát nàng rất muốn vào, dường như là nhà của nàng, nhưng nàng không vào được.Phàm trần tiến lại gần hỏi: Âm dương cách trở, thân là quỷ hồn sao ngươi không tiến vào Minh Phủ ?( tức Địa Phủ).
Dương gian số ngươi đã tận, còn lưu luyến làm chi.Quỷ hồn tưởng tên thanh niên nam tử trước mặt không thấy nàng đêm khuya mộng du nói sản, nên không để ý.Phàm trần lập lại ba lần như vậy, nhưng không thấy quỷ hồn phản ứng.
Hắn bắt đầu tức.
Hắn bước lại sát bên quỷ hồn như gần chạm mặt vào nhau, lập tức đôi mắt thiếu nữ quỷ hồn nhìn hắn chuyển sang màu đỏ đậm, phàm trần không kịp đề phòng, hắn hộc máu văng ra xa ngã xuống đất.Bò từ dưới đất gượng dậy, lau máu trên miệng, phàm trần nhìn kỹ đây thật không phải quỷ hồn.
Nhìn sơ qua cứ tưởng một vong ma bình thường, nhưng thật ra nó là một con ác linh.
Thời cuộc thay đổi, trời đất không thiếu chuyện quái quỷ.
Vong ma mà nó cũng đột biến tiến hóa thành ác linh nằm trong tộc vong ma.Phàm mỗ ta thật quá bất cẩn, không để ý liền trúng chiêu, phàm trần kiểm tra thân thể