Lý Mai nhìn thấy các đồng nghiệp, cuối cùng cũng nhịn không được gào khóc lớn tiếng.
Các nhân viên tàu bắt đầu phong tỏa toa xe số 4, nhưng dù như thế, hành khách ở các toa khác vẫn biết toa số 4 có người chết.
Kỳ thật các nhân viên tàu muốn giấu giếm chuyện này, tránh để hành khách trong toa xe khác khủng hoảng.
Đáng tiếc hành khách trong toa số 3 và số 5 kế bên đều thấy được xác chết không đầu, chuyện này rất nhanh truyền tới tai toa xe khác.
Đối mặt với các hành khách khủng hoảng bất an, các nhân viên tàu chỉ có thể nhẹ nhàng trấn an, tỏ vẻ đã bắt được hung thủ, hy vọng mọi người không cần sợ hãi, vậy mới tạm thời đè chuyện này xuống.
Ba nhân viên bảo vệ vội vàng chạy tới, bắt đầu thẩm vấn những người sống sót trong toa số 4.
"Ba người này rốt cuộc chết như thế nào, hung thủ đâu?"
Cả toa xe nhìn nhau, cuối cùng đem tầm mắt đặt lên người thanh niên đang nằm bất động ở phía xa.
Ba nhân viên bảo vệ lập tức ý thức được không thích hợp, nhanh chóng đi qua đẩy đẩy thanh niên.
Sắc mặt người thanh niên suy yếu như bị bệnh nặng, làn da tái nhợt mệt mỏi, cậu giật giật ngón tay, chỉ balo cách đó không xa.
Một nhân viên bảo vệ lập tức đem ba lô lấy tới, dùng vẻ mặt căng thẳng như sẵn sàng đón quân địch kéo mở balo, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong thì ngây ra.
Một nhân viên bảo vệ khác thấy vậy thì khẩn trương hơn, vội vàng hỏi: "Tiểu Trương, bên trong là cái gì? Là hung khí sao?"
Nhân viên tên Tiểu Trương lúc này mới khô cằn trả lời: "Không phải hung khí, là —— bò khô.
"
Hai người khác nghe được lời này cũng ngây ra như phỗng.
Người thanh niên suy yếu có thân phận khả nghi này chỉ về phía ba lô, là vì muốn ăn bò khô sao?
Hạ Nhạc Thiên mệt đến thều thào: "Đói, phiền anh đưa ba lô cho tôi! ! "
Chỉ nói một câu đơn giản thôi cũng khiến Hạ Nhạc Thiên cảm giác mình sắp xỉu tới nơi.
Nhân viên bảo vệ thấy cậu như người hấp hối sắp chết thì vội đưa cho Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên cố hết sức xé một gói bò khô, sau khi ăn liên tục ăn vài miếng to mới thở phào, sắc mặt cũng hơi hồng hào trở lại.
Trong lúc này, nhóm nhân viên bảo vệ bắt đầu hỏi các hành khách theo thông lệ, "Anh tên là gì? Có nhìn thấy hung thủ không?"
"Tôi, tôi tên Lý Đại Thành, là người thành phố B Thành người, hung thủ ——" Lý Đại Thành nuốt nước miếng, có chút kinh hồn bạt vía, "Hung thủ là quỷ!"
Ba nhân viên bảo vệ nhìn Lý Đại Thành bằng vẻ mặt "anh đang giỡn mặt tôi đấy à", hoàn toàn không tin lời nói của đối phương.
Trên đời làm gì có quỷ?
Nhưng ngay sau đó, ba nhân viên bảo vệ rất nhanh phát hiện các hành khách khác khi nghe Lý Đại Thành nói đến quỷ thì đồng loạt lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Phảng phất như bọn họ đều thấy được cảnh tượng quỷ giết người.
Một người thì có thể nói dối, nhưng cả toa số 4 tổng cộng có hơn bốn mươi người, cũng không thể đều gạt người hết chứ?
Ba nhân viên bảo vệ lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, răn dạy Lý Đại Thành, "Hỏi anh cái gì thì thành thật trả lời cái đó, không cần lấy cớ quỷ quái linh tinh.
"
Lý Đại Thành liều mạng lắc đầu, "Tôi thật! tôi thật sự không nói dối, nếu các người không tin, có thể hỏi những người khác.
"
Lý Đại Thành chỉ chỉ những hành khách đứng phía sau, thề son sắt nói: "Bọn họ đều đã gặp quỷ! Ba người kia cũng đều bị quỷ giết chết.
"
Những người còn lại không hề phản bác.
Ba nhân viên bảo vệ trong lòng giật thót, chỉ có thể xụ mặt hỏi người khác, ba người thông qua lời trình bày của các hành khách, cũng biết đại khái toàn bộ quá trình xảy ra.
Đủ loại miêu tả vừa ly kỳ vừa quỷ dị, ba nhân viên bảo vệ nghe đến nỗi không rét mà run, ban ngày ban mặt mà hết nổi da gà da vịt.
Trên đời này thật sự có quỷ sao?
Thậm chí còn là Quỷ Không Đầu.
Quan trọng nhất là, từ trong miệng của các hành khách này, ba người còn biết có một thanh niên một mình tiêu diệt lệ quỷ, cứu vớt toàn bộ người trong toa số 4.
"Người cứu mọi người là ai?" Nhân viên bảo vệ nhìn từng hành khách, muốn tìm kiếm người thanh niên có năng lực thần kỳ kia.
Vốn dĩ có một viên bảo vệ vẫn không chịu tin, nhưng gã nhớ có một hành khách đã nhắc tới một chi tiết rất đặc biệt.
Lúc ấy thanh niên kia vì không để các hành khách rời khỏi toa số 4, trực tiếp bóp ống thép thành một quả cầu sắt.
Vo tròn ống thép như vo giấy!
Ba nhân viên bảo vệ nghe đến gân xanh nhảy thình thịch, chỉ cảm thấy chuyện này thật sự quá hoang đường, nhưng nhìn vẻ mặt mỗi hành khách lại không giống như đang nói dối.
Một trong ba nhân viên bảo vệ lập tức đi đến trước cửa toa xe, nháy mắt đã phát hiện ra quả cầu sắt nằm lăn lóc một bên.
Gã kinh ngạc vài giây, nhanh chóng khom người nhặt lên.
Tía ơi ——!!
Thật sự là ống thép, hơn nữa phía trên còn có dấu ngón tay, ba nhân viên bảo vệ nhìn thật kỹ quả cầu sắt bị vo biến dạng, trong lòng cũng tin bảy tám phần, chuyện quỷ giết người trong miệng các hành khách, rất có khả năng là sự thật.
Các hành khách dè dặt chỉ về phía Hạ Nhạc Thiên đang ăn bò khô ở đằng xa, nhỏ giọng nói với nhân viên bảo vệ: "Là người kia đã cứu chúng ta, cậu ta dùng một chân đá rớt đầu quỷ, sau đó con quỷ biến thành sương trắng rồi biến mất.
"
Những hành khách khác cũng gật đầu, nhỏ giọng hùa theo: "Đúng đúng đúng, chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy cậu ta với con quỷ kia đánh đến trời long đất lở, vô cùng dọa người.
"
Nhân viên bảo vệ nuốt nước miếng, chậm rãi quay đầu.
Người thanh niên kia vẫn mệt mỏi ăn bò khô, không nhìn thấy nửa điểm lợi hại trâu bò như bọn họ nói.
Sau khi xác nhận không phải án giết người bình thường, nhân viên bảo vệ lập tức liên hệ người phía trên, đem mọi chuyện giải thích rõ ràng.
Ba người thậm chí còn lo lắng cấp trên sẽ không tin lời mình, dù sao thì chuyện lệ quỷ giết người nghe kiểu gì cũng không đáng tin.
Nhưng không ngờ người phía trên khi nghe được lời này lại vội vàng ra chỉ thị phải tiếp đãi chu đáo người đã giải quyết sự kiện thần quái, tốt nhất là bày tiệc thịnh soạn.
Chờ đến trạm tiếp theo, lập tức nâng thi thể ra ngoài xe, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Sau khi ba gã nhân viên bảo vệ kết thúc báo cáo, hai mặt nhìn nhau hồi lâu.
*
Hạ Nhạc Thiên ăn xong bọc bò khô, cảm thấy lúc này tiếp tục lấy đồ ăn từ Không Gian Bao Vây thì không tốt lắm, chỉ có thể gọi một tô mì nóng trên xe lửa.
Ba nhân viên bảo vệ thấy thế lập tức ân cần nói Hạ Nhạc Thiên đợi một chút, rất nhanh sẽ có mì ăn.
Hạ Nhạc Thiên có chút kỳ quái nhìn thái độ ba người biến hóa nhanh như vậy, nhướng mày dò hỏi