Bước chân Hạ Nhạc Thiên không hề dừng lại một giây nào, phảng phất như không nghe được tiếng gọi phía sau, tiếp tục đi thẳng về phía trước, cho đến khi rời khỏi trấn nhỏ.
"Anh ơi, ở lại chơi nhảy ô vuông với chúng em đi.
" Âm thanh tinh tế vẫn không buông tha, lại lần nữa vang lên sau lưng.
Cứ như đã khóa định mục tiêu Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên vẫn thảnh thơi đi về trước, không để ý đến giọng nói kia.
Mắt thấy Hạ Nhạc Thiên thật sự sắp rời khỏi trấn, mấy cư dân ngồi chỗ kia rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa, vội bước lên tiếp đón Hạ Nhạc Thiên, "Ấy ấy? Sao nhanh như vậy đã đi rồi, không tham quan thêm một chút sao?"
Hạ Nhạc Thiên thấy thế, càng thêm kiên định phỏng đoán lúc trước trước của mình.
Nếu mình đáp lời bọn họ, hoặc là phối hợp với yêu cầu của cư dân ở đây, chẳng hạn như chơi nhảy ô vuông cùng mấy đứa trẻ, vô cùng có khả năng sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.
Nghĩ đến đây, bước chân Hạ Nhạc Thiên càng nhanh hơn, chỉ cần mình không để ý tới những người này, vậy những thôn dân quỷ hư hư thực thực này tất nhiên sẽ không có biện pháp đối phó mình.
Cũng giống như là Triệu Đại Toàn, hai lần đều an toàn rời khỏi thị trấn.
Thế nhưng xuất phát từ cẩn thận, đến tận bây giờ Hạ Nhạc Thiên cũng chưa hoàn toàn tin tưởng lời của Triệu Đại Toàn.
Hạ Nhạc Thiên sắp rời khỏi cổng thị trấn, mà âm thanh phía sau đã im bặt, có vẻ như những người này định từ bỏ việc giữ chân Hạ Nhạc Thiên.
Trong lòng khẽ động, Hạ Nhạc Thiên lấy một gương nhỏ từ Không Gian Bao Vây ra, giờ phút này, cảnh vật phía sau nháy mắt hiện ra trong gương không sót thứ gì.
Khoảng mấy chục thôn dân đang đứng phía sau trợn to mắt nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng vặn vẹo và không cam lòng, bao gồm mấy đứa trẻ thoạt nhìn chỉ mấy tuổi.
Đôi mắt đen ngòm mang theo lạnh lẽo quỷ dị.
Dù Hạ Nhạc Thiên đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không khỏi sởn tóc gáy.
Mấy thôn dân này quả nhiên đều là quỷ!
Đúng lúc Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị thu hồi gương nhỏ, ánh mắt liếc qua thị trấn trong gương thì chợt sửng sốt.
—— Trấn nhỏ sau lưng đã bị sương trắng phủ đầy.
Chỗ sương trắng xuất hiện nhất định có lệ quỷ, nhưng Hạ Nhạc Thiên lại cảm thấy kỳ lạ, lúc trước cậu bước vào trấn nhỏ cũng không nhìn thấy sương trắng.
Chẳng lẽ là do gương sao?
Hạ Nhạc Thiên suy tư một chút rồi bỏ gương vào túi, bước chân xoay chuyển về phía ngược lại với con đường xuống núi, sau khi đi khoảng 4-500m mới xoay người cẩn thận nhìn về phía trấn nhỏ.
Từ chỗ cậu đứng có thể nhìn thấy bóng dáng trấn nhỏ, chẳng qua nó bị thứ gì đó như bụi sương che lấp, mơ hồ không rõ.
Nhưng!.
.
cũng không có chút sương trắng nào.
Hạ Nhạc Thiên tự hỏi vài giây, sau đó xoay người lấy gương nhắm ngay trấn nhỏ sau lưng, trong gương quả nhiên xuất hiện sương trắng dày đặc.
Cẩn thận quan sát trong chốc lát, Hạ Nhạc Thiên chú ý tới một chi tiết quái dị, có vẻ như giữa lớp tro bụi xám xịt cùng sương trắng có một màn ngăn cách, hình thành trạng thái không quấy nhiễu lẫn nhau.
Sao lại thế này?
Hạ Nhạc Thiên nghĩ mãi không ra thì không nghĩ nữa, ngẩng đầu tìm hai thân cây có khoảng cách thích hợp để cột võng, coi như chỗ nghỉ ngơi tạm thời.
Không khí trên núi tương đối râm mát.
Hạ Nhạc Thiên lấy chăn mỏng từ Không Gian Bao Vây đắp lên bụng, nằm trên võng lắc lư thân thể, lắng xe tiếng lá xào xạc khi gió nhẹ thổi qua, tâm trạng lúc này yên bình hơn rất nhiều.
Khoảng vài phút sau, Hạ Nhạc Thiên cầm điện thoại vào app Trò Chơi Tử Vong, mở danh sách bạn tốt rồi lướt đến ID [Tiểu Ong Mật].
Tin nhắn cuối cùng trong khung chat vẫn là tin Hạ Nhạc Thiên gửi đi lúc trước, lần cuối cùng [Tiểu Ong Mật] xuất hiện đến bây giờ đã qua mấy ngày, phảng phất như đã hoàn toàn tử vong, không còn chút động tĩnh nào.
Nhưng dù người này chưa chết, thì chỉ sợ cũng không khá hơn bao nhiêu.
Nghĩ mà xem, việc nhắn tin trong Trò Chơi Tử Vong căn bản không cần lo lắng không có tín hiệu, cũng không cần sợ điện thoại hết pin, bởi vì Hạ Nhạc Thiên đã chú ý tới lượng pin trong điện thoại vĩnh viễn đều dừng lại ở khoảnh khắc app Trò Chơi Tử Vong xuất hiện.
Cho nên, hai điểm này đều có thể loại trừ, chỉ còn lại một lý do.
Đó chính là, giờ phút này người này đang gặp phải chuyện đáng sợ và nguy hiểm đến tính mạng, không có biện pháp liên lạc với mình.
Hạ Nhạc Thiên lo lắng sốt ruột.
Chẳng qua bây giờ quả thật không phải thời điểm thích hợp để vào trấn nhỏ, chỉ có thể chờ đến buổi tối rồi tính.
Hy vọng người chơi này có thể chống cự đến tối chờ mình đến.
Hạ Nhạc Thiên tắt điện thoại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bất tri bất giác, bầu trời dần dần trở nên âm u, thẳng đến khi nhiệt độ xung quanh hạ thấp đến mức lạnh lẽo, Hạ Nhạc Thiên mới từ từ tỉnh dậy, nói đúng ra là bị lạnh tỉnh.
Lúc này đã là 11 giờ đêm.
Hạ Nhạc Thiên xoay người nhảy xuống, đem võng và chăn thả vào Không Gian Bao Vây, sau đó lại cẩn thận nhìn trấn nhỏ.
Trong trấn nhỏ có ánh đèn điểm xuyết, làm nó nổi bật giữa đêm đen, giúp Hạ Nhạc Thiên có thể xác định được vị trí của trấn nhỏ trong chớp mắt.
Sau đó cậu lập tức xuống núi đi về phía trấn nhỏ.
Trên đường, Hạ Nhạc Thiên cũng không quên mở app Tử Vong Trò Chơi, xác nhận [Tiểu Ong Mật] vẫn không online, chút lo lắng trong lòng cũng theo đó mà trở nên mãnh liệt.
Ban đêm, trên núi vốn nên đầy ắp tiếng côn trùng, thế nhưng vạn vật lại yên tĩnh không chút tiếng động, tĩnh mịch lại tràn ngập quỷ dị.
Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh bước tiếp, làm người chơi lâu năm đã trải qua vài lần Trò Chơi Tử Vong, trường hợp này gần như không thể làm cảm xúc của cậu sinh ra bất kỳ dao động nào.
Sau vài phút, Hạ Nhạc Thiên đến trước trấn nhỏ thì phát hiện những ánh sáng trắng trong thị trấn mà cậu nhìn thấy cũng không phải đèn đường, mà là —— đèn lồng trắng.
Chúng được treo trước cửa từng nhà, đong đưa theo gió.
Đèn lồng trắng khiến gam màu trong trấn nhỏ cũng lạnh lẽo theo, cửa sổ mỗi nhà trong thị trấn đều tối đen, không thấy được nhà nào sáng đèn.
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi cau mày lại.
Trấn nhỏ ban ngày còn tốt một chút, nhưng đêm đến lại khiến Hạ Nhạc Thiên ẩn ẩn có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
—— cứ như đã gặp qua thị trấn này ở đâu rồi.
Hạ Nhạc Thiên vừa tự hỏi vừa cẩn thận bước vào trấn nhỏ, bốn phía yên tĩnh không một bóng người, quán cơm nhỏ