Đường Quốc Phi vốn đang nắm tóc chợt ngẩng đầu, vừa kinh vừa sợ hỏi: "Lão tam, sao cậu biết được?"
Hạ Nhạc Thiên không trả lời Đường Quốc Phi, mà nói: "Đưa điện thoại của cậu cho tớ xem."
Đường Quốc Phi làm theo, đưa điện thoại cho Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên mở khóa màn hình nhưng không thấy app Trò Chơi Tử Vong đâu, cậu chợt hiểu ra, lập tức giơ điện thoại lên nói với Đường Quốc Phi: "Cậu chỉ cho tớ xem, App Trò Chơi Tử Vong kia ở đâu?"
Đường Quốc Phi ngẩn người, đưa tay chỉ màn hình, "Ở, ở chỗ này."
Hạ Nhạc Thiên liếc qua, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên như thế.
Trừ khi tiến hành trò chơi, hơn nữa có sự cho phép của chủ nhân điện thoại, những người khác mới có thể nhìn thấy giao diện của Trò Chơi Tử Vong, nếu không sẽ không thấy bất kỳ cái gì.
Có vẻ như thứ tạo ra trò chơi này làm vậy để đề phòng người khác vì cướp đoạt điện thoại mà chém giết nhau.
Hạ Nhạc Thiên đưa điện thoại lại cho Đường Quốc Phi, mở miệng dò hỏi: "Trò chơi này xuất hiện khi nào, cậu cẩn thận kể lại mọi chuyện cho tớ nghe đi."
Đường Quốc Phi đã lâm vào ngõ cụt, hơn nữa nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên tựa hồ rất hiểu biết trò chơi này, bèn mở miệng, giọng nói vô cùng khô khốc: "Là nửa đêm rạng sáng ngày hôm qua, trò chơi này đột nhiên xuất hiện trong điện thoại tớ."
Hôm trước?
Hạ Nhạc Thiên tính toán một chút, lại nói: "Ừ, sau đó thì sao."
Đường Quốc Phi nhớ lại chuyện đáng sợ, cả người lại run lẩy bẩy, nhưng vẫn kiên định nói ra: "Lúc ấy tớ còn nghĩ điện thoại nhiễm virus."
Lúc đó Đường Quốc Phi cũng không ý thức được trò chơi này sẽ mang đến cho hắn biến hóa đáng sợ như thế nào.
Hắn cũng như là nhiều người khác, muốn thoát khỏi trò chơi, hơn nữa xóa bỏ app trò chơi nhiễm virus này.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như hắn tưởng tượng, hắn làm cách nào cũng không thể rời khỏi giao diện chủ trang.
Màn hình điện thoại cứ hiện phần giới thiệu về Trò Chơi Tử Vong, hơn nữa còn yêu cầu hắn đăng ký ID.
Lúc ấy hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ nhanh chóng tháo pin tắt nguồn, qua nửa giờ sau mới khởi động lại, nhưng vừa khởi động lại điện thoại, màn hình vẫn hiện lên giao diện trò chơi, phía trên vẫn là câu nhắc nhở [Xin lập tức đăng ký ID trò chơi].
Cuối cùng hắn cũng có chút sợ hãi, nhưng ngay sau đó, Đường Quốc Phi lại nghĩ tới một cái biện pháp, hắn nhanh chóng lấy máy tính ra tiến hành đồng bộ hoá điện thoại.
Nhưng mà điện thoại cứ như đã bị hỏng, cho dù là tắt máy hay khởi động máy, hay tiến hành đồng bộ hóa cũng không thể thay đổi màn hình điện thoại.
Là virus thật à?
Đường Quốc Phi mơ hồ cảm thấy hơi sợ hãi, mạnh mẽ ép mình không để ý đến điện thoại nữa.
Chờ đến ngày hôm sau lúc cùng cha mẹ ăn cơm, lại là xảy ra một chuyện càng đáng sợ.
.
ngôn tình hoàn
Đường Quốc Phi hoảng sợ phát hiện chỉ cần mình ăn thứ gì đều sẽ xuất hiện cảm giác bị nhìn chằm chằm, làm hắn sởn tóc gáy.
Hắn chậm rãi quay đầu, thình lình phát hiện có một gương mặt vặn vẹo trắng bệch nấp sau khe cửa, âm u nhìn chằm chằm hắn.
Đáng sợ nhất hơn là, gương mặt tái nhợt rúm ró này, không có thân thể!!!
Đây rõ ràng là quỷ!!!
Đường Quốc Phi sợ tới mức suýt nữa xốc bàn lên, lập tức bị cha mẹ giận dữ mắng.
"Không lo ăn cơm mà la hét cái gì?"
Đường Quốc Phi hoảng sợ chỉ vào khe cửa, "Chỗ đó có một cái mặt quỷ đang nhìn chằm chằm con! Bố mẹ mau xem đi --!"
Cha mẹ hắn bị dọa đến nổi da gà, vội vàng quay đầu nhìn khe cửa, sau đó thở phào một hơi nhìn Đường Quốc Phi: "Nói bừa gì đâu không, làm gì có mặt quỷ nào."
"Nhất định là hôm qua thức khuya chơi game mới như vậy."
"Mỗi ngày chỉ biết bấm điện thoại, hết điện thoại lại qua máy tính, sao không thấy con giúp đỡ mẹ làm chút việc nhà chứ!"
Đường Quốc Phi nghe đến run rẩy.
Vì sao cha mẹ không thấy gương mặt kia.
Không biết tại sao hắn lại nghĩ tới app trò chơi quỷ dị ngày hôm qua, những chuyện kỳ lạ đều xảy ra sau khi trò chơi này xuất hiện.
Hắn vội vàng chạy ra khỏi nhà, không để ý tới tiếng gọi ầm ĩ của cha mẹ, Đường Quốc Phi chạy tới cửa hàng di động gần đó, yêu cầu nhân viên giúp mình xoá trò chơi trên điện thoại.
Đối phương lập tức làm theo, sau đó đưa lại cho Đường Quốc Phi, hắn nhìn màn hình vẫn hiện lên giao diện trò chơi m, lập tức sợ tới mức hét lên, "Không phải nói xoá hết trò chơi sao, sao phía trên vẫn còn."
Nhân viên sửa chữa ở cửa hàng lập tức buồn bực nhìn Đường Quốc Phi, ngón tay lướt vài cái trên màn hình, "Anh xem kỹ đi ạ, tôi đã xoá hết mọi trò chơi trong điện thoại, ngoài mấy phần mềm vốn có của hãng di động thì không còn trò chơi nào cả?"
Biểu tình của đối phương không giống như đang nói dối.
Đáng sợ nhất là, Đường Quốc Phi phát hiện đối phương hình giống không nhìn thấy giao diện trò chơi trên màn hình điện thoại của mình, hắn chỉ có thể run run nói, "Tôi không cần điện thoại này nữa, tôi bán cho anh."
Đối phương lập tức đồng ý, lấy giá thấp mua điện thoại của Đường Quốc Phi.
Đường Quốc Phi nghiêng ngả lảo đảo chạy tới một cửa hàng điện thoại khác, "Tôi muốn mua điện thoại, phải là loại hoàn toàn chưa cài đặt phần mềm nào cả."
Nhân viên cửa hàng mỉm cười nói: "Xin quý khách yên tâm, điện thoại chỗ chúng tôi đều chưa lấy ra hỏi hộp, tuyệt đối là mới hoàn toàn, quý khách có muốn chọn kiểu dáng không?"
Đường Quốc Phi hấp tấp chỉ tay vào một cái điện thoại trưng bày: "Không cần, lấy cho tôi hãng này là được, lấy ngay bây giờ đi."
Tuy nhân viên cửa hàng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn làm theo, lập tức lấy một hộp điện thoại hoàn toàn mới rồi gỡ lớp vỏ bên ngoài, Đường Quốc Phi nhanh chóng khởi động điện thoại, ngay cả sim điện thoại cũng không kịp lắp.
Kết quả sau khi khởi động máy, hắn lại hoảng sợ phát hiện, app trò chơi này -- cứ như âm hồn không tan xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Hắn không hô to gọi nhỏ như lúc trước nữa, mà là run run đưa điện thoại cho nhân viên, "Có thể nói cho tôi, giao diện điện thoại đang hiện lên......!cái gì không?"
Nhân viên lập tức cảm thấy đầu óc Đường Quốc Phi có vấn đề, nhưng vẫn mỉm cười chuyên nghiệp trả lời: "Đương nhiên là giao diện trang chủ điện thoại."
Đường Quốc Phi nháy mắt tuyệt vọng, sau đó nghèo túng dốc hết tiền mang theo trả phí điện thoại, về nhà dĩ nhiên bị cha mẹ trách cứ lải nhải, nhưng hai người thấy sắc mặt Đường Quốc Phi không tốt lắm, cũng chỉ có thể ngừng lại, thúc giục Đường Quốc Phi mau đi nghỉ ngơi.
Đường Quốc Phi cười thảm về phòng, sau đó gắn sim vào rồi khởi động máy, lúc này hắn im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, lại ngẩng đầu nhìn cửa, sợ mặt quỷ kia lại xuất hiện.
Nhưng lúc này lại vô cùng yên bình, cái gì cũng không có.
Đường Quốc Phi không đăng ký ID như lời nhắc, nhưng chờ tới lúc ăn cơm chiều, khi hắn chuẩn bị đem đồ ăn nhét vào trong miệng, cảm giác bị nhòm ngó lại xuất hiện.
Đường Quốc