Đường Quốc Phi cố hết sức đè nén sợ hãi trong lòng, khẩn trương ăn một miếng cơm, ngay sau đó hắn khẽ run rẩy, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.
Sau cánh cửa phòng bếp của tiệm cơm, bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt trắng bệch, hốc mắt to gần nửa mặt, con ngươi đen ngòm không có tròng trắng, nó đang nhìn chằm chằm hắn!!!
"Lão, lão tam, tớ lại nhìn thấy mặt quỷ...." Tay cầm đũa của Đường Quốc Phi run rẩy, biểu tình sợ hãi không nói nên lời.
Hạ Nhạc Thiên cũng thấy được.
Nói đúng hơn là từ ảnh ngược trong mắt Đường Quốc Phi, cậu thấy được mặt quỷ đang nấp sau cửa phòng bếp.
Trên đỉnh đầu của nó vẫn treo một hàng chữ nhắc nhở khiến người khác giật mình.
[Quỷ Đến Từ Trong Trò Chơi ↓]
Những người chơi không làm theo quy định mà trò chơi đưa ra, sau ba ngày sẽ bị lệ quỷ từ trong trò chơi chạy ra ngoài hiện thực giết chết.
Đến lúc đó.
Người này sẽ bị trò chơi lau sạch dấu vết, không còn ai nhớ rõ người này từng tồn tại, thậm chí ngay cả những đồ vật mà người này từng dùng qua, cũng sẽ biến mất toàn bộ.
Đáng sợ nhất chính là, sẽ không có một ai cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ mà sợ.
"Bình tĩnh, nó sẽ không giết cậu, nếu cậu không thể khắc phục nỗi sợ hãi, sau khi tiến vào trò chơi chỉ có thể chờ chết." Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, lập tức cảnh cáo Đường Quốc Phi.
Đường Quốc Phi siết chặt đôi đũa trong tay, tự mình lẩm bẩm: "Đúng vậy, cậu nói không sai, tớ tuyệt đối không thể sợ nó, lúc này nó vẫn không giết được tớ."
Nói xong, Đường Quốc Phi cảm thấy bản thân cũng không sợ hãi như tưởng tượng, hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, vừa mở mắt đã bị dọa đứng bật dậy.
Bởi vì mặt quỷ kia đã ghé vào cạnh bàn, âm trầm nhìn chằm chằm Đường Quốc Phi!!!
"Mình không thể sợ hãi, không được sợ hãi." Đường Quốc Phi lại cắn răng ngồi xuống, lẩm bẩm tự nhủ.
Hạ Nhạc Thiên hiểu được tâm trạng lúc này của Đường Quốc Phi, nhưng là một tân nhân, đây là quá trình cần phải trải qua.
Cậu không hy vọng người bạn này sẽ bỏ mạng trong trò chơi, đến lúc đó thì ngoài cậu ra, sẽ không còn người nào nhớ rõ Đường Quốc Phi đã từng tồn tại trên thế giới này......!
Tuy trong lòng Đường Quốc Phi nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn cắn răng ăn xong bữa cơm này, chỉ là ăn không nhiều như bình thường, nhưng so với lần trước đã tiến bộ không ít.
Hạ Nhạc Thiên cũng không ép Đường Quốc Phi ăn tiếp, sau khi tính tiền thì dẫn Đường Quốc Phi đi khỏi tiệm cơm.
"Lão tam, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?" Sắc mặt Đường Quốc Phi trắng bệch, hiển nhiên là vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau bữa cơm khó nuốt vừa nãy.
Hạ Nhạc Thiên nhìn qua Đường Quốc Phi, giải thích: "Đi tìm người, sau đó dẫn cậu làm nhiệm vụ kiếm điểm."
Đường Quốc Phi không quá hiểu biết về chuyện này, hắn bèn không quấy rầy Hạ Nhạc Thiên nữa, chỉ âm thầm quyết định phải nghe nhiều nghĩ nhiều, cố hết sức khắc ghi mọi thông tin liên quan đến trò chơi vào đầu.
Hắn không thể trở thành gánh nặng của lão tam.
Hạ Nhạc Thiên liên lạc với Trần Đỉnh, hỏi đối phương có nhận được nhiệm vụ nào hay không, cũng đem tình huống của Đường Quốc Phi nói cho Trần Đỉnh, tỏ vẻ muốn hợp tác.
Trần Đỉnh nghe xong thì rất vui, "Tôi còn đang nghĩ phải nói chuyện này với cậu kiểu gì đây, bên chỗ tôi vừa lúc có một nhiệm vụ, tuy rằng độ khó không cao, nhưng cẩn thận vẫn hơn, tôi đang định tìm người hợp tác làm nhiệm vụ."
Nhiều người chơi như vậy, hắn vẫn tin tưởng Vương Tiểu Minh nhất, chẳng những có năng lực mạnh, nhân phẩm cũng rất tốt, còn giúp mình và Bùi Anh.
Chẳng qua hắn vẫn luôn không biết mở miệng như thế nào, lo rằng Vương Tiểu Minh sẽ từ chối tham gia.
Không nghĩ tới Vương Tiểu Minh lại chủ động liên lạc, ngỏ ý muốn hợp tác.
Hai người ăn nhịp với nhau, nhanh chóng hẹn xong địa điểm gặp mặt.
Trên đường đi đến chỗ hẹn, Đường Quốc Phi tò mò hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Lão tam, người bạn này của cậu cũng là người chơi trò chơi sao?"
Nghĩ đến đây, Đường Quốc Phi lại bắt đầu khẩn trương, dù sao hắn cũng thân quen với Hạ Nhạc Thiên, nghe cậu ấy hướng dẫn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng nghĩ đến việc phải đối mặt với một người chơi lâu năm khác, cảm xúc khẩn trương thấp thỏm của một tân nhân lập tức xông ra ngoài.
Hạ Nhạc Thiên thấy Đường Quốc Phi thấp thỏm thì an ủi: "Trần Đỉnh là người không tệ, cậu không cần khẩn trương."
Đường Quốc Phi vẫn như ngồi trên ổ kiến lửa, "Trần Đỉnh mà cậu nói kia là người chơi lâu năm đúng không?."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, không nói tiếp nữa.
Qua nửa giờ sau, xe taxi đã đến nơi.
Hạ Nhạc Thiên và Đường Quốc Phi đi vào tiệm cà phê, rất nhanh đã thấy được Trần Đỉnh, đương nhiên, bên cạnh còn có Bùi Anh đang ngồi mỉm cười, khẽ vẫy tay với Hạ Nhạc Thiên.
Đường Quốc Phi nhìn thấy Bùi Anh, cả người có chút ngại ngùng.
Bùi Anh lớn lên rất đẹp, hơn nữa cả người lại toát ra khí chất nói không nên lời, cho dù ngồi một chỗ cũng liên tục thu hút ánh nhìn của mọi người trong quán cà phê.
Hạ Nhạc Thiên kéo Đường Quốc Phi, "Chúng ta qua đó."
Đường Quốc Phi khẩn trương nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu theo sau Hạ Nhạc Thiên, sau đó ngồi nửa cái mông xuống ghế đối diện Trần Đỉnh cùng Bùi Anh.
Bốn người gọi cà phê và điểm tâm nhẹ, Hạ Nhạc Thiên nhìn Bùi Anh một lúc, hỏi Trần Đỉnh: "Bùi Anh cũng làm nhiệm vụ với chúng ta sao? Sức khỏe của cô ấy có chịu được không?"
Lúc trước Bùi Anh bị thương rất nặng.
Thấy Hạ Nhạc Thiên lo lắng, Trần Đỉnh cẩn thận nhìn những người xung quanh, mới nhỏ giọng nói với Hạ Nhạc Thiên: "Không biết có phải vì trò chơi cập nhật phiên bản mới hay không, vết thương Bùi Anh khôi phục rất nhanh, tuy rằng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường."
Hạ Nhạc Thiên giật mình, nửa ngày sau mới nói: "Nếu như vậy, sinh cơ hoàn đã không còn tác dụng lớn gì với người chơi sao..."
Trần Đỉnh nói: "Không thể nói như vậy, sinh cơ hoàn có thể trực tiếp đem người sắp chết cứu về, quan trọng nhất là, nó có thể khiến cho bộ phận đứt gãy trên cơ thể mọc ra lần nữa."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, cả người chìm vào suy nghĩ.
Nói cách khác, khi