Thích Lệ Phi nghiêm túc trả lời: "Không tính, bởi vì trò chơi còn chưa bắt đầu."
Thần kinh vốn đang căng chặt của Hạ Nhạc Thiên lập tức thả lỏng, nhưng cậu vẫn nói: "Lần sau anh đừng làm vậy nữa, lỡ như bị quy tắc trò chơi phát hiện thì......"
"Ừ." Thích Lệ Phi nói.
Lời nói kế tiếp bị kẹt trong miệng, Hạ Nhạc Thiên dứt khoát không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Thích Lệ Phi vài giây, mỉm cười: "Kỳ thật, anh cố ý lại đây cũng đã khiến tôi rất cảm động."
Thích Lệ Phi trầm mặc, chậm rãi tới gần Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên mờ mịt, trong lòng chợt trở nên khẩn trương, dường như có chút chờ mong cùng hoảng loạn với chuyện sắp xảy ra.
Cực kỳ mâu thuẫn.
Hơi thở áp bách dần dần tới gần, một bàn tay mang theo sức mạnh không thể kháng cự kéo Hạ Nhạc Thiên qua, một chút phản kháng cũng không làm được.
Cả người Hạ Nhạc Thiên bị Thích Lệ Phi nhấn vào lòng ngực, đầu mũi va phải vòm ngực rắn chắc của Thích Lệ Phi, đau đến nỗi rớm nước mắt.
Đau quá!
Cả người Hạ Nhạc Thiên cứng đờ, lúc này cả người cậu hoàn toàn bị Thích Lệ Phi ôm trong lòng, dùng thân phận kẻ yếu được hắn bảo vệ chặt chẽ.
Loại cảm giác này làm cậu cảm thấy không khoẻ, lại cảm thấy cả người như có dòng điện chạy qua, tê tê dại dại.
Đầu óc minh mẫn ngay cả khi đối mặt với lệ quỷ vẫn có thể duy trì bình tĩnh, giờ phút này bị một cái ôm đánh cho trở tay không kịp, trực tiếp trở nên trắng xóa.
Thích Lệ Phi cúi đầu, nhìn chỏm tóc mềm mềm và đôi mắt ửng đỏ của thanh niên trong lòng, bộ dáng muốn khóc mà không khóc nhìn qua rất yếu ớt đáng thương.
Hắn lập tức không đồng ý: "Muốn khóc thì cứ khóc, nghẹn làm gì."
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy, cánh tay để hai bên cũng chậm rãi vòng lấy eo Thích Lệ Phi, không nói một lời.
Cơ thể Thích Lệ Phi hơi cứng còng, duy trì tư thế ban đầu không nhúc nhích.
Hai người đều không nói chuyện, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của nhau, tư thế ôm ấp thân cận làm quan hệ của hai người bắt đầu xảy ra biến hóa khác lạ.
Không biết qua bao lâu, Hạ Nhạc Thiên mới chậm rãi lùi khỏi vòng tay của Thích Lệ Phi, "Cảm ơn anh cố ý lại đây an ủi tôi, tôi đã tốt hơn rất nhiều."
Thích Lệ Phi nhìn Hạ Nhạc Thiên thật sâu, một hồi lâu mới ừ một tiếng, thái độ không nóng không lạnh.
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, tuy biết Thích Lệ Phi ngày thường vẫn luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng không biết vì sao, sâu trong lòng vẫn nhịn không được trào ra một chút mất mát.
Nhưng lại nghĩ tới hôm nay Thích Lệ Phi chạy tới an ủi mình......!
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên lại nở hoa.
Kỳ thật, mình đối với Thích Lệ Phi mà nói vẫn rất quan trọng.
"Đúng rồi." Hạ Nhạc Thiên nhớ tới gì đó, vội hỏi Thích Lệ Phi: "Dạo này anh đều làm việc không ngừng sao?"
Không thì vì sao đã chấp nhận lời mời kết bạn của mình, mà trước nay đều không chủ động nhắn tin cho mình...!
Thích Lệ Phi nghĩ đến cảnh tượng mỗi ngày mình đều ngồi không lướt màn hình điện thoại, chờ người nào đó nhắn tin đến, lập tức gật đầu, nói: "Ừ, quả thật rất bận."
Hạ Nhạc Thiên nở nụ cười, nói: "Thật ra, tôi vẫn luôn cho rằng tôi ở thế giới Hiện Thực nên không thể liên lạc với anh, nhưng không ngờ trò chơi này lại lợi hại như vậy."
Thích Lệ Phi nghe vậy, ánh mắt lạnh nhạt trở nên mềm mại hơn nhiều, nghiêm túc nhìn Hạ Nhạc Thiên, nói: "Cậu nghĩ kỹ chưa? Muốn tham gia Thi Đấu Xếp Hạng?"
Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, nói: "Phải, bằng không tôi cũng sẽ không vào trò chơi này."
Thích Lệ Phi khẽ nhíu mày.
Hạ Nhạc Thiên tiếp tục giải thích: "Tôi cần phải giữ được vị trí đệ nhất, chắc anh cũng đã thấy phần giải thích sau khi trò chơi đổi mới rồi, hạng nhất sẽ được trò chơi phán định thông quan, còn có thể đạt được một cơ hội ước nguyện."
Thích Lệ Phi phức tạp nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Hắn phát hiện lúc này mình đột nhiên nảy sinh ý định khuyên người này từ bỏ Thi Đấu Xếp Hạng.
Nhưng quy tắc chính là quy tắc.
Dù hắn là người sáng tạo ra trò chơi này, cũng tuyệt đối không thể ngăn cản quyết định của người chơi, càng không thể nhúng tay vào vận mệnh của họ.
Ngay sau đó, hắn lại nhẫn tâm đè suy nghĩ này xuống.
Hạ Nhạc Thiên khó hiểu nhìn Thích Lệ Phi, "Sao vậy?"
Ánh mắt Thích Lệ Phi khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn Hạ Nhạc Thiên nói: "Nếu cậu đã quyết định, vậy phải nỗ lực sống sót, tôi hy vọng cậu có thể trở thành người chơi duy nhất thông quan."
Hạ Nhạc Thiên cười gật đầu, "Tôi sẽ."
Thích Lệ Phi ừ một tiếng, lại dặn dò Hạ Nhạc Thiên, "Thi Đấu Xếp Hạng không giống trò chơi bình thường, chỉ có thể cho phép năm người chơi tham dự, cho nên tôi không thể xen lẫn vào giữa đám người chơi giống như trước kia."
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, "Vậy Thi Đấu Xếp Hạng lần này..."
Thích Lệ Phi nói: "Tôi sẽ không xuất hiện trong Thi Đấu Xếp Hạng, nhưng cậu cũng biết, trò chơi này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện Bug, nó sẽ tiêu diệt toàn bộ người chơi."
Dĩ nhiên Hạ Nhạc Thiên biết được.
Có rất nhiều lần, suýt chút nữa cậu đã bị Bug giết chết.
Nếu không phải Thích Lệ Phi ra tay cứu mình......!
Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên lo lắng hỏi: "Vậy nếu gặp phải Bug trong Thi Đấu Xếp Hạng thì làm sao bây giờ?"
Nếu thật sự xuất hiện tình huống này.
Những người chơi xui xẻo đụng phải Bug, chỉ sợ phải chết không thể nghi ngờ.
Thích Lệ Phi gật đầu, nói: "Vì vậy Thi Đấu Xếp Hạng mới nguy hiểm hơn nhiều so với trò chơi bình thường, biến số quá nhiều."
Tuy rằng quy tắc trò chơi sẽ ẩn mình trong thế giới này, giám sát kiểm tra Bug.
Nhưng Bug là sự tồn tại gần như vô địch.
Hạ Nhạc Thiên miễn cưỡng cười cười, nói: "Không sao, tôi sẽ không xui xẻo đến nỗi thật sự gặp Bug đâu, anh không cần lo lắng cho tôi."
Thích Lệ Phi nhìn thật sâu vào mắt Hạ Nhạc Thiên, "Cố gắng sống sót."
Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng thật mạnh, "Anh không cần quan tâm đến tôi mãi, thỉnh thoảng cũng phải để ý đến mình, tuy rằng anh rất lợi hại, nhưng quy tắc trò chơi kia chắc là cấp trên của anh đúng không? Anh làm vậy lỡ như khiến nó khó chịu thì làm sao bây giờ?"
Thấy Hạ Nhạc Thiên lo lắng, Thích Lệ Phi nhịn không được mỉm cười, nhưng vẫn gật đầu hùa theo, "Ừ, cậu nói đúng."
Lúc này Hạ Nhạc Thiên cũng cười rộ lên, sau đó nhớ mình vẫn còn một vấn đề muốn hỏi Thích Lệ Phi, Thích Lệ Phi là NPC của trò chơi NPC, nói không chừng sẽ biết chút nội tình.
"Đúng rồi, người đứng đầu Thi Đấu Xếp Hạng sẽ có được một nguyện vọng, có phải nguyện vọng gì cũng có thể thực hiện được không?" Hạ Nhạc Thiên nói xong, khẩn trương nhìn Thích Lệ Phi.
Thích Lệ Phi biết được suy nghĩ trong lòng cậu, kiên nhẫn giải thích: " Lực lượng đứng sau trò chơi còn khủng khiếp hơn những gì cậu nghĩ, nhưng cậu phải nhớ kỹ, cậu chỉ được ước nguyện một lần."
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, nháy mắt hiểu được ý tứ trong lời nói của Thích Lệ Phi.
"Nói cách khác, tôi có thể cầu