Tào Quan Lâm trước nay đều biết mình không không phải là người tốt, càng không cảm thấy mình là người xấu.
Hắn làm tất cả chuyện này, đều chỉ vì muốn sống sót, giống như lúc trước bà chủ gia đình vì tự bảo vệ mình mà bất đắc dĩ giết người.
Hắn cũng không cảm thấy bà ta làm sai chuyện gì.
Nếu có, vậy thì bà ta sai ở chỗ không phải là người có thể cười đến cuối cùng.
Hắn lẳng lặng đếm ngược ba giây trong lòng, sau đó nhanh chóng bước lên khống chế người chơi bị mù một mắt kia, trong lòng vừa đếm tới số một, cửa xe chậm rãi mở ra! !
Tào Quan Lâm gắt gao kiềm chế người chơi này, từng bước kéo hắn ta tới cửa xe.
Tất cả người chơi kinh sợ, một lát sau mới phản ứng lại, lập tức trở nên hoảng loạn.
Tào Quan Lâm muốn làm cái gì?
Người chơi mù một mắt liều mạng giãy giụa: "Tào Quan Lâm! Mày muốn làm gì?!"
Tào Quan Lâm không nói một lời, không chút do dự đem hắn ta đẩy ra ngoài.
Trên mặt người này tràn đầy hoảng sợ, thân thể không chịu khống chế ngã về phía sau, cho đến khi ngã vào vực sâu không thấy đáy, bóng tối đem hắn cắn nuốt không còn một mảnh.
Ngay sau đó đột nhiên vang lên âm thanh giống như té ngã trên mặt đất, bên ngoài truyền đến tiếng kêu đau của hắn ta.
Tất cả người chơi nghe vậy, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Nhưng mà giây tiếp theo, ngoài xe chợt truyền đến thét chói tai hoảng sợ của người nọ, tiếp đó đột nhiên im bặt.
Máu tươi dần dần lan rộng ở cửa xe, ý cười trên mặt tất cả người chơi nháy mắt cứng đờ, cả người rét căm căm.
Cửa xe kẽo kẹt đóng lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng tất cả người chơi giống như giọt nước bắn vào chảo dầu nóng, ai cũng không thể duy trì bình tĩnh.
Người chơi kia đến tột cùng là chết như thế nào.
Vì sao hắn ta chết!?
Đây là chuyện ai cũng muốn biết, nhưng hiện tại không có người nào dám tới gần cửa xe, phảng phất nơi đó là cổng địa ngục.
Tào Quan Lâm sắc mặt âm trầm, sau một hồi mới nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên: "Xem ra biện pháp của cậu sai rồi.
"
Ngoài cửa, căn bản không phải là đường sống.
Mà là ngõ cụt chết đến không thể chết lại.
Hạ Nhạc Thiên không để ý đến Tào Quan Lâm, mà cúi đầu tự hỏi.
Sự tình đã nguy cấp lắm rồi, cậu cần phải duy trì bình tĩnh mới được, chỉ còn hai trạm dừng nữa là đến Trạm Chung.
Không, thật ra chỉ còn một trạm dừng, bởi vì trạm cuối cùng chính là Trạm Chung rồi.
Thời gian chỉ còn lại hai mươi phút.
Xe buýt chạy trong mười phút, sau khi xe buýt dừng lại, chỉ cho người chơi mười phút nữa để bầu phiếu, nếu không bầu phiếu trong thời gian quy định, lập tức sẽ bị con quỷ kia tấn công.
Thanh niên bên cạnh không quấy rầy Hạ Nhạc Thiên, ngược lại an tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Cho tới bây giờ, chỉ còn bảy người chơi còn sống.
Thấy tất cả mọi người đều rơi vào tình trạng kinh hãi, Tào Quan Lâm không thể không đứng ra: "Bây giờ chúng ta chỉ có thể nghĩ cách để chiếc xe chạy đến Trạm Chung.
"
Người chơi khác lúc này mới thấp thỏm lấy lại tinh thần.
Hạ Nhạc Thiên chau mày, không phản đối Tào Quan Lâm.
Cũng không phải cảm thấy Tào Quan Lâm nói đúng, mà là phản đối cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tuy rằng không biết người chơi kia chết như thế nào, nhưng ít ra đủ để chứng minh một sự kiện, chính là người chơi tuyệt đối không thể xuống từ cửa xe, nếu không nhất định sẽ tử vong.
Nhưng mà!
Cậu có thể xác định, bên ngoài chính là đường sống.
Vấn đề là người kia vì sao lại chết?
Khi hắn ta bị Tào Quan Lâm đẩy xuống xe, có thể nghe rõ ràng âm thanh hắn ngã trên mặt đất, Hạ Nhạc Thiên nhắm mắt lại cẩn thận nhớ lại, sắc mặt càng lúc càng kỳ quái.
Âm thanh người kia ngã xuống có chút nặng nề, giống như là té ngã trên! ! một miếng lót bọt biển.
Nhưng bên ngoài xe buýt lấy đâu ra miếng lót bọt biển?
Quan trọng nhất là, người kia đã chết, máu tươi nhiễm đỏ trên bậc thang xuống xe, đó hoàn toàn không phải ảo giác.
Mọi chuyện lại đi vào ngõ cụt!
Thế nhưng trai qua hai lần trò chơi [Quỷ Gõ Cửa] cùng với [Bài Thi Tử Vong], Hạ Nhạc Thiên có thể nhạy bén phát hiện hai trò chơi này tuy rằng nhìn như khắp nơi đều là đường chết, nhưng kỳ thật hoàn toàn có thể qua cửa mà không cần trả giá mạng người.
Mà [Xe Buýt Khủng Bố] lần này cũng tương tự như thế.
Mà nếu muốn mở cửa xe, nhất định phải có người chết.
Kỳ thật có biện pháp không cần mở cửa xe cũng có thể xuống xe, nhưng biện pháp này đã bị trò chơi xác định cấm, không cho phép người chơi phá hư cửa xe buýt.
Nhưng nếu không nghĩ biện pháp mở cửa xe, vậy cậu làm sao xác định nguy hiểm bên ngoài rốt cuộc là gì?
Hạ Nhạc Thiên lâm vào bối rối.
Mà lúc này, xe chậm rãi dừng lại, giọng nữ quen thuộc lại lần nữa thông báo mọi người lập tức bắt đầu bầu phiếu.
Các người chơi sau khi trải qua vài lần bầu phiếu, tinh thần sớm đã sớm hỏng mất, mấy thi thể chết thảm trên xe buýt càng khiến thần kinh họ run lên từng đợt.
Mùi máu tanh nồng tràn ngập trong xe, làm góc tối âm u nhất trong lòng mọi người không ngừng mở rộng.
Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng, chậm rãi đứng dậy.
Nếu không bỏ phiếu trong mười phút, con quỷ kia sẽ tới gần, không biết nó sẽ giết hết mọi người, hay tùy chọn một người nào đó.
Nhưng ai cũng không muốn chết, càng không nghĩ đem quyền sống sót giao cho con quỷ kia quyết định.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả người chơi đều không mở miệng nói chuyện.
Mỗi người giống như đang chờ một người nào đó đứng ra.
Cho đến khi có người nhỏ giọng nói: "Các người mau xem, có người bầu phiếu.
"
Những người khác nghe vậy cả kinh, vội vàng nhìn xuống điện thoại, trong bảy cái ID, có một cái ở phía sau thình lình nhảy lên số [1].
Mà cái này chủ nhân của ID này, rõ ràng là tóc vàng.
Sau lưng tóc vàng nháy mắt phát lạnh, biểu tình trở nên dữ tợn, "Là ai bầu tao?!"
Bộ dáng kia phảng phất như hận không thể giết chết đối phương.
Mọi người lập tức đề phòng lui về phía sau, sôi nổi tỏ vẻ không phải mình làm.
Người chơi bầu phiếu hoàn toàn được ẩn danh, tóc vàng căn bản không có biện pháp tìm ra người nào bầu phiếu, nhưng không biết tên này nghĩ tới cái gì, đột nhiên quay phắt lại nhìn nữ sinh cấp ba vẫn luôn luôn cúi đầu, vẻ mặt dữ tợn: "Có phải mày bầu tao hay không?"
Nữ sinh sợ hãi lui về phía sau vài bước, mặt mũi tái nhợt lắc đầu.
Tóc vàng căn