Hạ Nhạc Thiên cảm giác mặt mình có hơi đau, còn có chút không quá tự nhiên.
Trên đỉnh đầu Thích Lệ Phi vẫn treo cao dòng chữ xanh [???].
Đến bây giờ cậu cũng không biết rốt cuộc ba dấu chấm kia có ý nghĩa gì, chỉ là theo trực giác cảm thấy rất ghê gớm.
Cổ Lăng quay đầu nhìn Thích Lệ Phi, sau đó mới giải thích với những tân nhân đang lo sợ bất an: "Hiện tại các người đang ở trong một không gian kì lạ, các người có thể hiểu như thế giới song song, hoặc là thế giới giả thuyết, nói tóm lại, đây không phải thế giới hiện thực.
"
Các tân nhân dĩ nhiên là không tin lời nói của Cổ Lăng.
Trong đó có người chơi tính tình tương đối táo bạo, biểu tình cau có nói: "Cô đùa cái gì vậy? Nghĩ bọn tôi là đồ ngốc sao?"
Có vẻ như Cổ Lăng đã tập mãi thành quen với phản ứng này, giống như đã từng nhiều lần gặp phải tình huống như vậy.
Quan trọng nhất là nàng không giống Triệu Hòa Hạo dùng mấy chi tiết khác để thuyết phục người chơi, mà là từ không trung biến ra một thanh đao nhỏ, lạnh lùng rút vỏ cắm sâu vào bàn đá cẩm thạch.
Mọi người trừng to mắt, biểu tình bị đông cứng lại.
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng nhìn đoản đao, trong lòng thậm chí có chút hâm mộ.
Thanh đoản đao này khẳng định rất quý.
Bên ngoài vỏ còn được khảm bảo thạch xanh lục, xung quanh điểm xuyết đá quý nhỏ màu đỏ rực rỡ chói mắt.
Mà trên vỏ đao của cậu chỉ điêu khắc hoa văn nhìn như có lệ.
Người chơi rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, lại kinh sợ nhìn Cổ Lăng, khó có thể tin được đối phương có thể biến ra một thanh đao nhỏ từ không khí.
Cổ Lăng lạnh lùng cười một tiếng, "Đều thấy rõ chứ?"
Một nam người chơi nhịn không được nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: "Vì sao chúng tôi lại tiến vào thế giới song song này chứ?"
Cổ Lăng nhìn nam người chơi kia, sau đó nói: "Điện thoại các người hẳn là có một app tên là Trò Chơi Tử Vong, chỉ cần các người nhấn bắt đầu trò chơi, nó sẽ đưa các người tới nơi này, sau đó tiến hành một trò chơi kinh dị.
"
Những người khác sửng sốt, lúc này mới sực nhớ ra.
Mà một người chơi nữ lại run rẩy nói: "Nhưng tôi không có nhấn bắt đầu trò chơi mà, vì sao tôi lại ở chỗ này.
"
Cổ Lăng nghĩ nghĩ, giải thích nói: "Loại tình huống này cũng không phải không có, nói tóm lại chỉ cần di động tự nhiên xuất hiện app trò chơi, có nghĩa là cô đã trở thành người chơi trò chơi, cần cố gắng sống sót trong game kinh dị này.
"
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt nhớ tới trò chơi thứ hai mình tham gia, lần đó không phải cậu chủ động bắt đầu trò chơi, mà là bị kéo vào trò chơi.
Xem ra loại tình huống này không phải ngoài ý muốn.
Chỉ là không biết bị động tiến vào trò chơi có khác gì chủ động tiến không.
Thích Lệ Phi hơi nhíu mày, đáy mắt lập loè cảm xúc không biết tên.
"Trò chơi kinh dị? Nếu chết ở đây thì thế nào?" Có người chơi ý thức được điều không đúng, lập tức dò hỏi Cổ Lăng.
Cổ Lăng ngoài ý muốn nhìn hắn ta, tốt tính nói: "Người chơi bị lệ quỷ giết chết, sẽ bị trò chơi hoàn toàn xoá bỏ, chẳng những người đó sẽ chết ở ngoài thế giới thật, hơn nữa tất cả mọi người sẽ quên sự tồn tại của người đó, những đồ vật người chết từng dùng qua như quần áo, giày dép!.
cũng hoàn toàn biến mất theo, không có ai còn nhớ rõ người đó từng tồn tại trên đời.
"
Tất cả người chơi nháy mắt cứng người, bọn họ vẫn rất khó tin tưởng việc mình bị cuốn vào trò chơi khủng bố như vậy, thậm chí còn có thể bị trò chơi xoá bỏ, chết một cách triệt để.
Quá mức huyễn tưởng và không chân thật.
Nhưng người phụ nữ tên Cổ Lăng này thật sự lấy ra một thanh đao từ không khí.
"Tôi không tin.
" Đột nhiên, có người chơi đứng lên, sắc mặt khó coi, "Tôi phải về nhà, chuyện cô nói thật sự quá hoang đường.
"
Cổ Lăng bình tĩnh nhìn người chơi này, nói: "Anh có thể rời đi, nếu anh có thể tìm được nhà của mình.
"
Người chơi đó nhanh chóng đứng dậy rời khỏi chung cư.
Mấy người chơi còn lại ngồi yên tại t, không biết nên làm thế nào cho đúng.
"Không giữ hắn lại sao? Lỡ như hắn ra bên ngoài kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ! ! " Một nam người chơi trong đó nói.
Cổ Lăng có chút ngoài ý muốn nhìn nam người chơi, không ngờ trò chơi lần này ngoại trừ nàng và người đàn ông lạnh lùng kia, thế mà vẫn còn một người chơi lâu năm, không khỏi hỏi: "Anh tham gia mấy lần trò chơi rồi?"
Người chơi kia lập tức hiểu ra Cổ Lăng sẽ không trả lời câu hỏi của mình, hắn bất đắc dĩ đáp: "Một lần thôi, đây là lần thứ hai thôi tham gia trò chơi.
"
Cổ Lăng nghe vậy không những không có vui mừng ngược lại gắt gao cau mày, nói: "Chuyện này không thích hợp, trò chơi lần này sao lại có nhiều người chơi lâu năm tham gia như vậy?"
Dựa vào tỉ lệ người chơi từ trước tới giờ, một là hoàn toàn đều là tân nhân tham gia trò chơi, hai là trong trò chơi chỉ có nhiều nhất hai người chơi lâu năm.
Nhưng trò chơi lần này có tận ba người chơi lâu năm tham gia.
Chuyện này làm nàng bắt đầu cảm thấy có chút bất an.
Người chơi lâu năm kia lập tức nói: "Có thể là cô nghĩ nhiều rồi, số người chơi lâu năm càng nhiều không phải càng tốt sao, nói vậy chúng ta có thể sớm hoàn thành trò chơi trở lại hiện thực.
"
Cổ Lăng vẫn cảm thấy hơi lo lắng, nàng quay đầu nhìn người đàn ông trầm mặc ít lời ngồi ở chỗ kia: "Anh thấy sao?"
Thích Lệ Phi bị điểm danh chậm rãi ngẩng đầu, đem tầm mắt dừng trên người Cổ Lăng, nửa ngày sau mới trả lời: "Không biết, đừng hỏi tôi.
"
Có vài người chơi nhìn đối phương nói chuyện bất lịch sự với đại mỹ nữ thì không vui, mà khi bọn họ tức giận trợn mắt nhìn người kia, trong lòng không hiểu sao lại trào lên cảm giác sợ hãi quỷ dị.
Khí thế đối phương quá mạnh, bọn họ lập tức đánh mất dũng khí ra mắt cho Cổ Lăng, cùng nhau ăn ý cúi đầu không nói chuyện nữa, làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra.
Cổ Lăng hít một hơi thật sâu kìm chế chính mình, có chút cạn lời với người đàn ông không chút nào thương hương tiếc ngọc này, nàng chỉ có thể tạm thời chôn lo lắng dưới đáy lòng, cũng làm bộ chưa có gì xảy ra, dặn dò người chơi khác: "Các người phải nhớ kỹ, tỉ lệ tử vong của tân nhân rất cao, lát nữa tôi hy vọng các người có thể duy trì bình tĩnh, không nên tùy tiện tìm đường chết, có hiểu không?"
Các người chơi lập tức gật đầu.
Mười người chơi ngoại trừ một người đã rời đi, thì còn dư lại chín người, chỉ có ba người chơi nữ.
Kế tiếp,