Sắc mặt Cổ Lăng nháy mắt không còn một giọt máu.
Ngón tay thon dài căn bản không giống như ngón tay nhân loại đang từ từ vói vào qua khe cửa vói, mang theo cảm giác âm u quỷ quyệt.
Cổ Lăng trong lòng sợ hãi, rồi lại nhanh chóng phản ứng lại.
Nàng không thể tiếp tục ở chỗ này.
Nàng vội vàng chạy đến cửa sổ, xoay người chuẩn bị nhảy xuống.
Nhưng con quỷ phía sau cửa bỗng chốc hiện ra, cơ thể gầy đét như chiếc đũa làm người khác không rét mà run, gương mặt trắng bệch nở nụ cười hắc hắc.
Ánh mắt tham lam không ngừng nhìn Cổ Lăng từ trên xuống dưới.
Cổ Lăng sởn tóc gáy, nhanh chóng bò xuống cửa sổ, nhưng con quỷ dài nhằng kia lại ghé vào cửa sổ, nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay Cổ Lăng, sau đó chậm rãi kéo lên trên.
Tựa hồ là muốn đem nàng kéo về phòng.
Lưu Lợi Minh nhìn đến kinh hồn táng đảm, vội vàng tìm mấy hòn đá xung quanh ném về hướng con quỷ kia, hy vọng có thể mượn việc này phân tán lực chú ý của quỷ, tranh thủ vài giây cho Cổ Lăng chạy trốn.
Nhưng khiến cho Lưu Lợi Minh thất vọng rồi, con quỷ kia đối với mấy hòn đá không hề có cảm giác, vẫn chậm rãi kéo Cổ Lăng lên trên.
Cổ Lăng liều mạng giãy giụa, nhưng kiểu gì cũng không thể tránh thoát gông xiềng của con quỷ này, lúc này nàng mới ý thức được một chuyện.
Người chơi lâu năm, cũng sẽ xuất hiện phán đoán sai lầm.
Người chơi lâu năm, cũng sẽ chết!
Nhưng hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Nàng quá mức tin tưởng phán đoán của mình, cho rằng kết quả suy đoán của mình so với Lưu Lợi Minh càng chính xác hơn, nhưng trên thực tế, lựa chọn của Lưu Lợi Minh mới là biện pháp chạy trốn chính xác.
Cổ Lăng không giãy giụa nữa, bởi vì chuyện này vô ích, ngược lại sẽ khiến nàng dần dần mất đi năng lực tự hỏi, cuối cùng hoàn toàn bị lệ quỷ giết chết.
Người chơi căn bản không thể chống cự lại lực lượng của quỷ.
Đúng rồi.
Nàng lấy ra một lad bùa vàng trong Không Gian Bao Vây, nó có thể giúp nàng chống đỡ một lần lệ quỷ tấn công.
Chỉ là...!
Nàng thật sự phải dùng lá bùa vô cùng trân quý này sao?
Suy nghĩ này vừa nhảy ra trong nháy mắt, ánh mắt con quỷ kia càng trở nên tham lam cuồng bạo, Cổ Lăng không chút do dự lấy bùa vàng ra, sau đó dùng toàn bộ sức lực đập vào tay con quỷ kia.
Một tia sáng loé lên.
Quỷ giống như chạm tới vật vô cùng đáng sợ, nhanh chóng buông tay Cổ Lăng.
Cả người Cổ Lăng cấp tốc rơi xuống, nàng theo bản năng bắt lấy dây thừng lủng lẳng bên cửa sổ, thân thể trượt xuống một đoạn, sau đó dừng lại.
Chưa kịp hoàn hồn, Cổ Lăng bất chấp vết thương trên tay, ngẩng đầu nhìn con quỷ kia.
Nó rõ ràng có thể túm khăn trải giường bò xuống, nhưng nó chỉ có thể ghé vào cửa sổ không cam lòng nhìn Cổ Lăng, đáy mắt tràn đầy oán độc, nhìn đến Cổ Lăng căng thẳng trong lòng.
"Cổ tiểu thư, cô mau xuống đây, tôi ở dưới đỡ cô." Lưu Lợi Minh bắt lấy dây thừng, ngẩng đầu nói với Cổ Lăng.
Cổ Lăng hít sâu, chậm rãi bò xuống dưới, máu từ miệng vết thương trên tay rất nhanh nhuộm đỏ khăn trải giường.
Lưu Lợi Minh vội vàng đỡ lấy chân Cổ Lăng, sau đó ôm nàng an toàn chạm đất.
Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn cửa sổ.
Quỷ cũng cúi đầu nhìn hai người, oán độc trong mắt càng đậm
Không biết lúc nào, âm thanh đinh vang lên.
Sau khi quỷ nghe được âm thanh này, cơ thể dài nhằng chậm rãi lùi về phía sau, cuối cùng biến mất không thấy.
Cổ Lăng lập tức hỏi Lưu Lợi Minh: "Anh có nghe gì không?"
Lưu Lợi Minh sắc mặt khó coi nói: "Nghe được."
Hai người cũng không ngốc, biết âm thanh kia xuất hiện có quan hệ không nhỏ với việc lệ quỷ đột nhiên rời đi.
Trong lòng Cổ Lăng đột nhiên trào ra vô vàn hối hận và tiếc nuối.
Nếu lúc ấy nàng kiên trì thêm vài giây, có lẽ không cần lãng phí lá bùa vàng kia.
Nhưng trò chơi không có chức năng quay ngược lại.
Cổ Lăng chỉ có thể an ủi mình ít nhất cũng có thể nhặt cái mạng, cùng lắm thì sau này tiếp tục chậm rãi tích cóp điểm để đổi bùa vàng.
"Cổ tiểu thư, miệng vết thương của cô......" Lưu Lợi Minh lúc này mới chú ý Cổ Lăng bị thương, làn da lòng bàn tay cơ hồ bị mài đi, lộ ra thịt non nhìn ghê người.
Cổ Lăng lắc đầu không để ý, nàng dùng đao nhỏ cắt một đoạn quần áo cắt, sau đó quấn quanh lòng bàn tay, "Không đáng ngại, chờ rời sau khi rời khỏi trò chơi chậm rãi dưỡng thương là được."
Lưu Lợi Minh không nói vấn đề này nữa, ngược lại lo lắng sốt ruột nhìn Cổ Lăng: "Cổ tiểu thư, đêm nay chúng ta nên đi đâu đây?"
Cổ Lăng phức tạp nhìn Lưu Lợi Minh, không nghĩ tới dự cảm lúc trước của Lưu Lợi Minh đều đúng hết, khách sạn này thật sự có vấn đề.
Nếu nàng đoán không sai, bà lão kia rất có thể cũng là quỷ.
"Trước tiên rời khỏi chỗ này rồi nói, tôi chợt nhớ tới một chuyện rất nghiêm túc." Cổ Lăng nói.
Hai người mau chóng rời đi, tới một con đường có chút âm u tĩnh mịch, xung quanh chỉ có hai ba người đi đường qua lại.
Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh lại đi về phía trước một đoạn, sau đó mới tìm chỗ ngồi xuống.
Sắc trời đã muộn.
Chuyện này làm Lưu Lợi Minh cảm thấy có chút bất an.
"Cổ tiểu thư, cô vừa nói nhớ tới chuyện nghiêm túc gì vậy, tôi có thể hỏi là chuyện gì không?" Lưu Lợi Minh nhỏ giọng hỏi.
Cổ Lăng gật đầu, đem nước và thức ăn từ Không Gian Bao Vây ra, đưa cho Lưu Lợi Minh: "Bổ sung sức lực đi."
Lưu Lợi Minh tiếp nhận, nói cảm ơn.
Cổ Lăng uống nước, nói: "Đi một quãng đường anh có phát hiện chuyện gì hay không?"
Lưu Lợi Minh nghĩ nghĩ, nói: "Hình như không có, tôi chỉ cảm thấy chỗ này rất quỷ dị."
Cổ Lăng trải qua chuyện lúc trước, thái độ đối với Lưu Lợi Minh không lãnh đạm như dĩ vãng nữa, mà chậm rãi giải thích: "Là nước, thành phố này hoàn toàn không có nước, hồ nước hay suối phun đều không có."
Lưu Lợi Minh hơi sửng sốt, cũng không có tâm trạng ăn nữa, "Cổ tiểu thư, nếu thật là như vậy, chuyện này nói lên điều gì?"
Cổ Lăng biểu tình nghiêm túc, "Đối với người chơi có Không Gian Bao Vây mà nói, cũng không thể đại biểu cho cái gì, nhưng đối với tân nhân, đây là một dấu hiệu vô cùng đáng sợ."
Lưu Lợi Minh lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của Cổ Lăng, tiếng nói cũng trở nên khô khốc: "Chẳng lẽ, chúng ta không nên chạy khỏi chung cư?"
Trò chơi hạn chế người chơi không được rời xa chung cư trong một phạm vi nhất định, nếu không sẽ gặp phải khốn cảnh thể lực chống đỡ không nổi.
Cổ Lăng nói: "Không, hoàn toàn ngược lại, càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy hành động chạy khỏi chung cư của chúng ta là đúng, nhin có vẻ như trò chơi đang hạn chế người chơi không được rời xa chung cư, nhưng cũng đồng thời nhắc nhở người chơi, lân cận chung cư rất nguy hiểm!".
đam mỹ hài
Sắc mặt Lưu Lợi Minh lập tức khó coi: