Buổi chiều hơn một giờ bốn mươi phút.
Bảy người chơi, hiện giờ chỉ còn lại năm người.
Cổ Lăng gian nan từ dưới đất bò dậy, im lặng không lên tiếng đi xuyên qua những con quỷ đang nhìn chằm chằm mình, hoàn toàn mặc kệ tham lam trong ánh mắt chúng.
Mà Phan Á Bội cùng Hoàng Khiết Tư giờ phút này cũng rất thê thảm, dù hai người cố gắng trốn tránh cỡ nào, nhưng chung quy vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi lệ quỷ tập kích, hai người phải cắt gần mười căn ngón tay mới sống sót nổi.
Lúc đó, khi gặp lớp quỷ triều đầu tiên, Hoàng Khiết Tư chủ động cắt đứt một ngón tay, mới đổi lấy cơ hội cho hai người thở dốc.
Như vậy lần thứ hai đụng phải lệ quỷ tập kích, tất nhiên đến lượt Phan Á Bội cắt ngón tay.
Chỉ có như vậy mới bảo đảm hai người đều sống sót.
Nhưng đối với người cực kỳ thích hoàn hảo như Phan Á Bội mà nói, chuyện này còn khó tiếp thu hơn việc bảo cô đi tìm chết, thậm chí bởi vậy mà khóc lớn không chịu tự cắt ngón tay mình.
Hoàng Khiết Tư vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể lại lần nữa cắt đứt một ngón tay mình.
Trong lòng Phan Á Bộ càng thêm áy náy, nhịn không được khóc lóc thảm thiết, nhưng vẫn kiên trì chạy theo Hoàng Khiết Tư.
Thẳng đến lần thứ ba, Hoàng Khiết Tư trầm mặc nhìn Phan Á Bội.
Phan Á Bội ý thức được cái gì, hoảng sợ lắc đầu, âm thanh mang theo tiếng nức nở, "Tôi không muốn, tôi không muốn cắt ngón tay.
"
Như vậy cô đi theo còn có tác dụng gì!.
Thậm chí cô còn theo bản năng muốn nói Hoàng Khiết Tư tiếp tục cắt ngón tay mình, nhưng nhìn Hoàng Khiết Tư bởi vì đau nhức mà sắc mặt trở nên tái nhợt, cùng với vết thương trên tay không ngừng chảy máu, lời nói trong miệng làm sao cũng không thốt ra được, thậm chí bởi vì suy nghĩ này của mình mà cảm thấy cực kỳ hổ thẹn.
Hoàng Khiết Tư nghiêm túc nhìn chăm chú vào Phan Á Bội: "Nếu cô để ý ngón tay mình mà không muốn sống nữa, vậy đành thôi.
Trên thế giới này không có cái gì có thể giúp cô sống sót mà không cần trả giá, tôi có thể giúp cô một lần, nhưng tôi sẽ không dùng mạng sống của mình để bảo vệ cô.
"
Dứt lời, Hoàng Khiết Tư nắm chặt cây kéo quay đầu chạy đi, không để ý tới Phan Á Bội nữa.
Giống như là -- từ bỏ Phan Á Bội.
Cô không muốn tiếp tục im lặng hy sinh như trước kia, vốn dĩ sẽ không có ai cảm kích hành động của cô.
Nhìn bóng lưng dứt khoát của Hoàng Khiết Tư, Phan Á Bội rốt cuộc hoảng loạn lên, cô đứng tại chỗ hô tên Hoàng Khiết Tư, lại nhịn không được quay đầu nhìn lệ quỷ phía sau không ngừng đuổi tới.
Mỗi con quỷ đều tràn ngập tham lam, muốn xé vụn thân thể của cô rồi nhai nuốt.
Cô rốt cuộc ý thức được mình không phải đang ở thế giới Hiện Thực, chỉ cần khóc kêu vài câu sẽ có người nguyện ý nhường ra lợi ích, thậm chí còn thỏa mãn yêu cầu của mình.
Hoàng Khiết Tư đã cắt vài ngón tay, cô ấy đã làm quá đủ, mà mình lại còn khóc la không muốn cùng Hoàng Khiết Tư chia sẻ hoạn nạn.
Phan Á Bội muốn sống sót.
Vậy nhất định phải cắt ngón tay, đây là cái giá nhỏ nhất phải trả.
Phan Á Bội liều mạng hét to a a a, phát tiết sợ hãi trong lòng, nhắm chặt hai mắt dùng sức khép lại lưỡi kéo, đau nhức từ một ngón tay truyền đến, Phan Á Bội lại thống khổ thét chói tai, hai dòng nước mắt nháy mắt trào ra, cô cúi đầu nhìn ngón tay rớt trên mặt đất, rốt cuộc không có cốt khí lại khóc lên.
Hoàng Khiết Tư chợt quay đầu, biểu tình phức tạp nhìn Phan Á Bội.
Phan Á Bội hít cái mũi, nhanh chóng lượm ngón tay lên văng ra xa, sau đó nhanh chân chạy tới cạnh Hoàng Khiết Tư.
Hoàng Khiết Tư nhịn không được vươn tay, gắt gao nắm lấy Phan Á Bội.
Uỷ khuất trong lòng Phan Á Bội vào lúc này biến mất hầu như không còn.
Hai người nắm tay nhau tiếp tục chạy về phía trước, không ngừng dùng ngón tay ngăn cản lệ quỷ tới gần, thẳng đến khi tay trái hai người tay đều bị cắt hết ngón, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi quen thuộc.
Chẳng lẽ thật sự muốn cắt qua tay khác sao?
Hai người tự hỏi vài giây, cuối cùng quyết định cắt thịt trên cánh tay, có rất nhiều chuyện cần dùng tay phải, hai người không thể mất đi những ngón tay còn lại này.
Hoàng Khiết Tư nhịn đau xẻo thịt trên cánh tay xuống ném văng ra, nhưng làm các cô sợ hãi là chỉ có một con quỷ dừng lại tại chỗ, còn những con quỷ khác nhìn cũng không thèm nhìn khối thịt kia, vẫn thẳng tắp đuổi theo các nàng.
Hai người chỉ có thể bất đắc dĩ cắt nhiều thêm mấy khối thịt to, mới ngăn được một số quỷ không đuổi theo nữa.
Sau hai mươi phút, Hoàng Khiết Tư cùng Phan Á Bội hoàn toàn tuyệt vọng.
Toàn bộ lũ quỷ đã không dừng lại vì chút thịt kia nữa rồi.
Chuyện này nói lên biện pháp của các cô đã mất đi hiệu quả.
Trừ khi hai người chém đứt chân, nếu không tuyệt đối không thể sống sót, nhưng nếu không có chân, hai người nhiều lắm chỉ có thể sống thêm vài phút, vẫn bị những con quỷ này bao vây phanh thây như cũ.
Ngay khi hai người tuyệt vọng chờ chết, trong không khí truyền đến tiếng "Đinh", hai người nháy mắt mừng như điên, bọn họ sống rồi!!
Nhưng sau đó, hai người lại nghĩ tới buổi tối, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
*
Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi ỷ vào cơ thể tương đối nhanh nhẹn, dù từ chỗ cao nhảy xuống cũng không tổn thất một sợi tóc, thậm chí cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.
Điều này giúp cậu cùng Thích Lệ Phi cơ hồ không gặp bất kỳ lệ quỷ nào tập kích, thậm chí còn liên tục chạy thoát khỏi vòng vây của lệ quỷ.
Ánh mắt Thích Lệ Phi thường thường liếc về phía Hạ Nhạc Thiên, trong mắt xẹt qua chút suy nghĩ sâu xa.
Mà từ khi Hạ Nhạc Thiên biết thân phận Thích Lệ Phi, cũng không cố tình giấu giếm năng lực chính mình nữa, dù sao lúc trước Thích Lệ Phi còn từng chủ động nhắc nhở mình, coi như nhân phẩm NPC này không tồi.
Hai người từ quan hệ đồng đội xa lạ, tiến thêm một bước thành bạn bè có thể giữ bí mật cho nhau.
Dù gì cậu cũng nắm giữ bí mật của Thích Lệ Phi, hai người vốn dĩ không cần quá mức phòng bị đối phương.
Nhưng, thời gian càng trôi qua, sắc mặt Hạ Nhạc Thiên dần dần càng ngưng trọng, dù trò chơi không cho những con quỷ tầm thường này năng lực khác thường, nhưng tốc độ và sức mạnh của chúng nó vẫn không ngừng tăng lên.
Đây không phải tin tức tốt.
Mà chuyện này cũng đồng thời nói lên, những con quỷ này nhất định sẽ có chuyển biến khủng bố hơn vào ngày mai, lúc đó bọn chúng sẽ thoát khỏi hạn chế của quy tắc trò chơi, trở thành lệ quỷ chân chính.
Cảnh tượng như vậy, Hạ Nhạc Thiên không dám nghĩ thêm.
Nhưng cậu có thể khẳng định, cậu tuyệt đối không thể đối phó được những con quỷ không bị quy tắc hạn chế.
Cho nên, cậu cần phải mau chóng nghĩ ra đường sống chân chính mới được.
Trong lúc Hạ Nhạc Thiên đang tự hỏi, một tiếng "Đinh" vang lên, trò chơi tạm thời kết thúc.
Hạ Nhạc Thiên lập tức mở group chat, không để ý đến những tin nhắn của người chơi khác, mà nhìn chằm chằm tin nhắn thoại do Cổ Lăng gửi tới, đoạn ghi âm này vô cùng quan trọng.
Cậu không chút do dự mở tin nhắn nghe cẩn thận.
Nửa ngày sau, vẻ mặt cậu khẽ biến, trong lòng đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhưng rất nhanh đã lướt qua, chỉ còn lại có chút đốm lửa tàn chậm rãi ngưng tụ trong lòng, chờ đợi một thanh củi gỗ đem đốm lửa này thắp bừng lên, cháy lan ra đồng cỏ.
Ngoại trừ tin nhắn thoại Cổ Lăng gửi ra, nàng còn thông báo việc Lưu Lợi Minh