Viêm Cảnh Hi nghĩ đến động từ này, mặt đỏ lên, cầm di động lên, đặt bên tai nói: "Trái lại Lục tổng tại phương diện hạ lưu lại sáng tạo ra cảnh giới mới, anh cho người khác cơ hội vượt qua, chênh lệch quá lớn, chỉ có thể theo không kịp, bái phục."
Lục Mộc Kình nghe thấy giọng điệu chế nhạo ngọt ngào của cô, trong lòng trái lại thoải mái một chút, nghĩ đến Nam Nam, thở dài một hơi, có lẽ thực sự vẫn nên để mẹ nó đến quản mới được, với cách tinh quái của Viêm Cảnh Hi, nói không chừng có thể đem tiểu tử kia ăn sạch sành sanh.
"Cảnh Hi, khi anh từ Las Vegas trở về, chúng ta chính thức hẹn hò đi, không phải là bởi vì cảm ơn, mà bởi vì đơn giản là thích, bởi vì chuyện hạ lưu này, nếu như em không có cảm giác với anh, phía dưới cũng sẽ không ra." Lục Mộc Kình nghiêm túc nói, chỉ là cách nghiêm túc quá lớn.
Viêm Cảnh Hi nghĩ đến đêm qua cô ý loạn tình mê, mặt đỏ bừng bừng.
"Lục Mộc Kình, anh có biết anh rất đáng ghét không?" Viêm Cảnh Hi nhịn không được mắng trả lại.
"Đáng ghét mà em còn để anh sờ em?" Giọng điệu Lục Mộc Kình hơn mấy phần cưng chiều, cũng hơi có vẻ mệt mỏi rã rời.
"Đó là bởi vì..." Đầu óc Viêm Cảnh Hi như chập mạch, ngày hôm qua thì cô nôn nóng muốn báo đáp anh, nhưng bởi vì chuyện báo đáp này khiến anh tức giận.
Cô cũng sẽ không ngu ngốc đụng vào, phá hoại khó có được yên tĩnh...
Tạm thời không nghĩ ra lí do thoái thác, Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ thở dài một hơi, trái lại thay đổi một loại phương thức, bắt đầu ca tụng, "Đúng, Lục tổng rộng lượng, tư thế hào hùng anh phát, tiêu diệt tới tấp, trong lúc nói cười, làm sao tôi có thể là đối thủ của ngài, mong rằng ngài giơ cao đánh khẽ, để lại cho tiểu nhân chút nước, cứu lấy tim phổi, cho qua ngày đông."
Mặc dù biết cô chính là đang chế nhạo, nhưng nghe cô nói như vậy, trong lòng Lục Mộc Kình lại cảm thấy rất vui vẻ, đặc biệt câu giơ cao đánh khẽ, để lại cho tiểu nhân chút nước, cứu lấy tim phổi, sống qua ngày đông.
Cô cũng quá thẳng thắn rồi.
"A, yên tâm, sẽ bồi bổ cho em, nếu như em sợ không qua được mùa đông, chỗ này của anh vẫn có thể giữ ấm người, không đóng băng được em."
Viêm Cảnh Hi cảm giác mặt mình nóng như muốn bốc cháy, như thiêu như đốt, nói thêm gì nữa, có khi sẽ sôi trào mất.
"Không nói với anh nữa, tôi phải làm thiết kế, nếu không ngay cả mùa đông không đợi đến, thì tôi đã chưa kịp hành nghề đã tử vong rồi." Viêm Cảnh Hi nói.
"Ừm, cố lên."
Lục Mộc Kình rất có hàm dưỡng chờ Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại trước.
Viêm Cảnh Hi sau khi cúp điện thoại, hít sâu một hơi, bưng khuôn mặt nóng của mình lên, nhìn thấy Chu Gia Mẫn săm soi ánh mắt của mình, có chút ngại ngùng, "Làm gì mà nhìn tớ như thế?"
"Cảnh Hi, cậu giải thích một chút, cái gì gọi là rộng lượng, cái gì gọi là giơ cao đánh khẽ giữ chút nước. Cậu đây là... đùa giỡn với giáo sư Lục sao? Sức khỏe thầy ấy dồi dào, đêm nay còn có thể ngủ ngon được sao?" Chu Gia Mẫn vì Lục Mộc Kình bênh vực kẻ yếu nói.
Lúc cô nói, không nghĩ nhiều, Chu Gia Mẫn nhắc tới mới tỉnh, mới biết mình nói có bao nhiêu rõ ràng, hắng giọng một cái, nói: "Không phải học từ cậu sao?"
"Ha ha, nghẹn hỏng rồi!" Chu Gia Mẫn cười hì hì nói, mắt đều híp thành một đường.
Viêm Cảnh Hi cầm bản thiết kế trong tay nhẹ đánh vào đầu Chu Gia Mẫn, nói: "Cậu không muốn bản thiết kế đúng không? Dám chọc tớ!"
Chu Gia Mẫn lập tức xua tay, mắt mở to như Đồng Lăng, vội vàng làm sáng tỏ nói: "Tớ là nói chính tớ, tớ bị nghẹn hỏng rồi. Tớ bị nghẹn hỏng rồi, nhưng mà, Cảnh Hi, hôm qua cậu và giáo sư Lục có dùng bao không, sẽ không mang thai chứ?"
Viêm Cảnh Hi: "..."
Cô ghét bỏ lườm Chu Gia Mẫn một cái, lấy bút chì cắm trong tóc xuống, lại gõ trán Chu Gia Mẫn, làm sáng tỏ nói: "Tớ và anh ấy không làm thì dùng bao cái gì!"
"Hả?" Chu Gia Mẫn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Viêm Cảnh Hi.
"Cậu dùng ánh mắt gì đấy?" Viêm Cảnh Hi cúi đầu, bắt đầu vẽ.
"Haiz, không có làm thì không có làm, dù sao cũng sắp làm rồi, cậu dùng những thứ bao muôn hình muôn vẻ ấy rồi sau này nói cho tớ cái nào tốt. Tớ ở đây theo cậu tích lũy một chút kinh nghiệm, sau này dễ hưởng thụ hạnh phúc mỹ mãn." Chu Gia Mẫn gãi gãi đầu nói.
Viêm Cảnh Hi: "..."
Chu Gia Mẫn thấy Viêm Cảnh Hi nheo mắt lại run lên một cái, "Đừng dùng ánh mắt ngạo kiều kia nhìn tớ, tớ nhát gan, không chịu được."
Khóe miệng Viêm Cảnh Hi giương lên, lộ ra nụ cười vạn phần xinh đẹp.
Chu Gia Mẫn cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Viêm Cảnh Hi thu hồi nụ cười, ánh mắt mờ ảo nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười tròn tròn đỏ hồng đáng yêu của Chu Gia Mẫn, thản nhiên nói: "Tớ biết rồi, cậu không muốn bản thiết kế của tớ."
Chu Gia Mẫn: "... Tớ sai rồi..."
Cuối cùng, sau khi cả đêm Viêm Cảnh Hi chạy tất cả bản thảo, vẫn hết sức giúp Chu Gia Mẫn thiết kế phòng tổng thống, để cô ấy có thể qua cửa.
Viêm Cảnh Hi làm đến 8 giờ mới thấy buồn ngủ, cái gì mà nói mệt như chó, bây giờ cô rốt cuộc có thể hiểu được rồi, mắt dính vào nhau, đầu óc thì hỗn loạn, đến cả chăn cũng lười đắp, hai chân ôm lấy chăn, tùy tiện lăn hai vòng, quấn chăn trên người, nghiêng người, liền ngáy khò khò.
Viêm Cảnh Hi bị chuông điện thoại di động đánh thức.
Đêm qua ngủ quámuộn, ngày hôm trước lại chỉ ngủ bốn tiếng đồng hồ, đầu đau muốn nứt ra.
Cô ở dưới gối lục tìm di động, mắt cũng không muốn mở, đã ấn nút trả lời.
"Alo." Viêm Cảnh Hi mơ mơ màng màng nói.
"Vẫn đang ngủ?"
Viêm Cảnh Hi nghe thấy một giọng nói lạnh như băng, trong đầu phản ứng một chút.
A, là Lục Hựu Nhiễm.
"Ừ." Viêm Cảnh Hi lười đáp lời, trong đầu vẫn đang trong giấc mộng, trầm xuống, lại sắp ngủ.
"Sinh viên trường em đều đã về rồi, tại sao không thấy em?" Lục Hựu Nhiễm liếc xéo cửa xe, khóa lấy xe buýt đưa đoàn sinh viên về trường, lạnh giọng hỏi.
"Đều? Không biết, người bên cạnh tôi còn đang ngủ, cái đó, tôi thức đêm đến tám giờ sáng mới ngủ, đại thiếu gia để tôi ngủ tiếp đi, nếu không, anh sẽ thấy tôi và giáo sư Thương rất giống nhau." Viêm Cảnh Hi miễn cưỡng nheo mắt lại, nhìn thấy bây giờ là 11 giờ 30 phút, cảm thấy tia sáng di động rất chói mắt, lại nhắm hai mắt lại.
"Aoi Sora? Sao em và cô ta có thể giống nhau được!" Lục Hựu Nhiễm hồ nghi hỏi.
"Giáo.. sư...Thương, được rồi, thật sự không nói với anh nữa, Chu Công đang hô hoán tôi đi ngủ với ông ấy, tôi sẽ đi gặp ông ấy trước, bây giờ ông ấy ở trong đầu tôi có sức hấp dẫn hơn anh." Viêm Cảnh Hi nói xong, cũng không để ý đến tâm tình của Lục Hựu Nhiễm, trực tiếp cúp điện thoại.
Lục Hựu Nhiễm: "..."
Anh ta liếc nhìn di động bị treo, nhìn thấy bản thân trong màn hình đen.
Anh ra cũng không rõ lắm, vì sao biết được tin sinh viên hôm nay về trường học, bản thân lại tan ca sớm tới cổng trường đợi cô.
Có lẽ, anh ta muốn đạt được một đáp án chắc chắn từ cô mà thôi.
Lục Hựu Nhiễm cất di động, lên xe, lái xe đến hiện trường thi công khách sạn quốc tế Á Thái.
*
Viêm Cảnh Hi lại ngủ thêm hai tiếng rưỡi, tỉnh dậy đã là 2 giờ chiều, là bị đói mà dậy, mở cửa, ra đánh răng rửa mặt.
Chu Gia Mẫn đã đi ra, gục xuống bàn tiếp tục làm bản thiết kế, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi đi ra, nói: "Cảnh Hi, buổi trưa giám đốc Khương cố ý đưa thức ăn đến, nói là giáo sư Lục phân phó, tớ thấy cậu chưa dậy, đã đem thức ăn đặt trong phòng bếp, cậu đi ăn đi, tớ còn có vài phần thiết kế chưa làm xong."
"Ừ." Viêm Cảnh Hi nhu hòa liếc mắt nhìn Chu Gia Mẫn, Chu Gia Mẫn làm việc tương đối chậm, cho nên, cô ấy so với người bình thường cũng vất vả hơn.
"Cậu đừng gấp quá, sau khi tớ ăn xong sẽ giúp cậu làm." Viêm Cảnh Hi trấn an nói.
Chu Gia Mẫn cảm động vành mắt đỏ lên, "Cám ơn cậu, Cảnh Hi."
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, khi về mời tớ đến căng tin số 1 ăn cơm là được." Viêm Cảnh Hi nói rồi đi đến toilet rửa mặt, rửa mặt xong vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Di động cô đặt trong phòng vang lên, Chu Gia Mẫn thấy Viêm Cảnh Hi không ở đây, có lẽ đang ăn cơm, liền đi vào phòng cô lấy điện thoại di động, đưa cho Viêm Cảnh Hi.
Nhưng, khi còn chưa có đưa đến, chuông điện thoại di động đã ngừng, tiếng chuông cửa vang lên.
Chu Gia Mẫn lại quay trở lại đi mở cửa.
Lục Hựu Nhiễm đứng ở cửa, vẻ mặt âm hiểm, rát lanh
Chu Gia Mẫn hơi kinh hãi, há hốc miệng ra, mắt quay trở ra.
Chuyện Lục Hựu Nhiễm là chồng chưa cưới của Viêm Cảnh Hi cô biết, nếu để cho Lục Hựu Nhiễm biết quan hệ giữa Viêm Cảnh Hi và Lục Mộc Kình, với tính tình thô bạo khát máu của Lục Hựu Nhiễm cũng không biết sẽ dày vò Cảnh Hi sao đây?
Mấu chốt là Viêm Cảnh Hi và Lục Mộc Kình vẫn chưa ổn định, cho nên, cô không thể mạo hiểm, giải thích nói: "Giường của tôi và Cảnh Hi bị Phùng Kiều Kiều và Trương Lỵ Hương hắt mì ăn liền, không thể ngủ được, giáo sư Lục bênh vực kẻ yếu, tặng phòng của thầy ấy cho chúng tôi."
Ánh mắt Lục Hựu Nhiễm lạnh nhạt quan sát Chu Gia Mẫn, hồ nghi hỏi: "Chú út tôi không ở đây sao?"
"Hình như chú út anh bị thương, vào bệnh viện rồi, cụ thể thế nào tôi cũng không biết." Chu Gia Mẫn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nói.
Sắc mặt Lục Hựu Nhiễm lúc này mới hơi chuyển tốt.
Viêm Cảnh Hi từ trong phòng bếp đi ra, đi tới trên hành lang.
Bốn mắt nhìn nhau
Cô mặc áo ngủ, vẫn chưa thay đồ, mặc dù đã rửa mặt, tóc ngủ có chút rối, rất cô bé nhà bên, mấy phần xinh đẹp đáng yêu, áo ngủ lỏng lẻo mặc trên người của cô, mà lại hơn mấy phần gợi cảm cùng biếng nhác.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm cũng rất kinh ngạc, hơi nhíu chân mày, đai lưng áo ngủ đung đưa, lười biếng đi tới, hỏi: "Sao anh lại tới đây? Tìm tôi có việc?"
"Không có chuyện thì không thể tìm em sao?" Lục Hựu Nhiễm thu hồi kinh diễm trong mắt, nghe giọng điệu của cô, có chút không vui nói.
"Ha ha." Viêm Cảnh Hi nheo mắt lại, nở nụ cười tươi, không chút khách khí nói: "Tôi vẫn thật sự không cảm thấy chúng ta là quan hệ không có việc gì là có thể tụ cùng một chỗ gây chuyện thị phi, nếu như đại thiếu Lục ngài không có việc gì, không tiễn ha."
Viêm Cảnh Hi đi đến chỗ bình nước uống nước.
Chu Gia Mẫn thấy sắc mặt Lục Hựu Nhiễm không tốt, lo lắng chọc chọc eo Viêm Cảnh Hi, hạ giọng nói: "Cảnh Hi, anh ta vẫn ở đây."
Viêm Cảnh Hi ừng ực uống một hớp nước lớn, ngậm trong miệng, thoáng cái nuốt vào, chuyển mắt, nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm nhấp hé miệng.
"Rốt cuộc anh có chuyện gì? Chẳng lẽ anh đi thật xa qua đây là qua làm thần giữ cửa?" Viêm Cảnh Hi hỏi.
Chu Gia Mẫn chọc eo Viêm Cảnh Hi, cô sợ Lục Hựu Nhiễm tức giận, lo lắng anh ta tức giận sẽ tổn thương Viêm Cảnh Hi, không cẩn thận chọc trúng rồi.