Nhân viên bán hàng nhịn không được nhìn Nam Nam vài lần, nói: "Con trai của chị thật đáng yêu."
Viêm Cảnh Hi đang muốn trả lời, nghe giọng nói thanh thúy của cô bé bên cạnh truyền đến, nói: "Ba, cô ấy đã làm mẹ người ta, làm vợ người khác rồi, ba đừng nhìn chằm chằm vào dì đó nữa, kiếp trước mắt con bị sao lại tìm phải một người đàn ông trăng hoa như ba, con đi siêu thị mua một ông chồng còn mạnh mẽ hơn ba, mua về xài không tốt vẫn có thể trả lại hàng nữa."
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía cô bé nhỏ kia, tuổi không khác Nam Nam lắm, mập mạp, cái đầu tròn tròn, đôi mắt đen nhánh, rất sống động, rất có sức sống.
Lũ trẻ ngày nay làm sao vậy? Đều trưởng thành rất sớm.
Viêm Cảnh Hi bưng khay KFC đặt lên bàn tròn gần bàn cô bé, di động của cô vang lên, cô thấy là của Lục Mộc Kình, liếc qua Nam Nam đang đi rửa tay.
Viêm Cảnh Hi trả lời điện thoại.
"Đang ở đâu?" Lục Mộc Kình dịu dàng hỏi.
"Bên ngoài." Viêm Cảnh Hi lời ít mà ý nhiều.
"A." Lục Mộc Kình cười một tiếng, cũng biết từ bên ngoài mà cô nói này, như là đang giấu giếm điều gì, cô không nói, anh cũng không miễn cưỡng.
"Nửa tiếng sau anh đến đón em, nói qua địa chỉ đi." Lục Mộc Kình trực tiếp chuyển chủ đề.
Viêm Cảnh Hi nhìn về thời gian trên điện thoại di động, mới có 4 giờ, ghét bỏ nói: "Anh lại trốn việc à."
"Mất việc có thể tìm thêm, nếu như em chạy mất, anh biết đi đâu tìm?" Giọng nói tà nịnh của Lục Mộc Kình từ trong di động truyền đến.
Viêm Cảnh Hi giương lên nụ cười, mặc dù cảm thấy rất buồn nôn, nhưng nghe lại thấy trong lòng ngọt ngào, như một thanh sô cô la tan chảy, trêu chọc nói: "Bản lĩnh buồn nôn của Lục tổng lại tăng thêm một bậc rồi, chúng tôi đều theo không kịp."
"Không thích à?" Lục Mộc Kình cười hỏi, tràn đầy cưng chiều nói.
Viêm Cảnh Hi hơi nhướn chân mày, cảm giác mình cũng rất vô liêm sỉ, liền theo lời của anh nói: "Thích, đem buồn nôn này của anh giấu ở trong bình cất đi rồi 10 năm sau nghe lại, có thể nghe càng thêm mùi mẫn hơn bây giờ, anh có dũng khí nói 10 năm, thì em kiên quyết nghe 10 năm."
"Anh chuẩn bị nói cả đời." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
"Ha ha ha, ha ha ha." Viêm Cảnh Hi nghe thấy vô duyên vô cớ bật cười, sau khi cười cũng không thu lại.
Cô cảm thấy đầu óc Lục Mộc Kình thật là linh hoạt, mặc kệ cô nói như thế nào, trêu chọc như thế nào, vô lí như thế nào, anh luôn có thể tiếp nối, hơn nữa còn là người tiếp mở cờ trong bụng, vui lòng phục tùng.
"Cười cái gì? Buồn cười à!" Lục Mộc Kình nghe cô cười một hồi lâu, nhịn không được hỏi.
"Suy nghĩ một chút có thể nghe lời buồn nôn cả đời, liền cảm thấy rất vui vẻ nha." Viêm Cảnh Hi theo lời của anh, vui vẻ nói.
Khóe miệng Lục Mộc Kình giương lên, bên trong đôi mắt cũng đều là ý cười, hỏi: "Trở lại chuyện chính, rốt cuộc đi đâu đón em?"
"Dạ?" Viêm Cảnh Hi nhìn về Nam Nam đang nghiêm túc rửa tay trong phòng rửa tay, nói: "Một tiếng sau gặp ở cửa rạp chiếu phim Quốc tế Kim Đức đi."
"Một tiếng?" Hiển nhiên, Lục Mộc Kình đối với thời gian này không hài lòng lắm.
Viêm Cảnh Hi hé miệng, cười, "45 phút."
"Ha ha, được. Lát nữa gặp." Lục Mộc Kình treo điện thoại di động.
Lúc Viêm Cảnh Hi thu di động về cũng là lúc Nam Nam rửa tay trở về, chuẩn bị ăn KFC, Viêm Cảnh Hi đi rửa tay, lúc quay lại cô nhìn thấy cô bé kia từ bàn mình bò đến bàn Nam Nam bên này, nhìn Nam Nam ăn cánh gà, cũng không nói gì, chu môi lên.
Nam Nam liếc mắt nhìn cô bé mập mạp một cái, cầm một cái cánh gà đưa cho cô bé, nói: "Ăn đi, bản Bối Lặc thưởng ngươi."
"Ăn rồi, ta sẽ trở thành con dâu nuôi từ bé của ngươi sao?" Cô bé nhận lấy cánh gà trong tay Nam Nam, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Khóe miệng Nam Nam khẽ nhếch lên, có hứng thú đùa cô bé, kiêu ngạo nói: "Chồng ngươi không phải ở trong siêu thị mua đồ sao? Ta có bạn gái rồi."
"Ừ, vậy ta an tâm." Tiểu cô nương ngụm lớn cắn cánh con gà, thân mật nói.
Kết quả khác xa so với suy nghĩ của Nam Nam.
Cậu bé nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn vo của cô bé, hỏi: "Ở siêu thị mua chồng phải tốn rất nhiều tiền, ngươi có tiền sao?"
Cô bé gật đầu, "Có."
"Cho ta xem." Nam Nam không tin, nói.
Cô bé cũng đâu ra đó, tay sờ trong túi, túm một cái, đặt trong tay Nam Nam.
Nam Nam nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình, liếc về phía cô bé, chớp mắt một cái.
"Cho ngươi, 2 tệ, ngươi thối ta 1 tệ nha." Cô bé nghiêm trang nói.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy khóe miệng Nam Nam co rút, cậu bé cầm không thí trong tay bốc lên, đưa cho cô gái nhỏ đối diện, nói: "1 tệ."
Cô bé ăn xong cánh gà, nói: "Ta mua ngươi, sau này ngươi sẽ là của ta. Yên tâm, chị đây không bạc đãi ngươi, ta ăn cơm, ngươi ăn cháo, ta ăn thịt, ngươi ăn xương."
Nam Nam: "..."
Cậu bé sờ soạng không khí trong túi một chút, đưa cho cô bé đối diện, nói: "100 tệ, chuộc thân, không cần thối."
Cô bé chững chạc đàng hoàng cầm tiền không khí lên, quan sát trái phải một lượt, ném về phía Nam Nam, mắng: "Giả."
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy Nam Nam thối thối mặt, thoáng cái phì cười.
Đây chính là chỉ số thông minh 165. Mẹ nó, phái trừu tượng nha, đủ sinh động.
Cô bé nghe thấy Viêm Cảnh Hi cười, đoán là cười mình, mấp máy miệng, cũng không biết nghĩ viết cái gì, liền xoay người, bò đến chỗ ngồi của mình, nói với ba: "Nhìn cái gì mà nhìn, chúng ta phải đi thôi."
Ba cô bé có lẽ đã quen cách nói chuyện của con gái mình, trêu ghẹo nói: "Vậy con từ bỏ việc mua chồng rồi?"
"Ba ngốc à, mẹ cậu ta quay lại rồi, con ngay trước mặt cô ấy bắt cóc con trai cô ấy, chú cảnh sát sẽ đến bắt con mất." Thân thể tròn vo của cô bé đi đến cửa.
"Vậy 1 tệ thì sao? Con từ bỏ?" Ba cô bé cầm đồ lên cùng đi qua.
Cô bé ghét bỏ liếc mắt nhìn ba mình một cái, "Không thấy con ăn của cậu ta một cái cánh gà à, chẳng lẽ không lấy tiền sao?"
Ba cô bé cười hì hì đi theo bên người cô bé rời khỏi.
Nam Nam một bên gặm cánh gà, một bên nhìn nơi cô bé biến mất, mấp máy miệng, nói: "Hỏa Hỏa, chị nhìn đi, đây chính là chỉ số thông minh của một con nhóc 6 tuổi, trong không khí làm gì có 100 tệ? Thiểu năng."
Viêm Cảnh Hi thấy bộ dáng ông cụ non của Nam Nam, trong nháy mắt lại phì cười, nói: "Chị thấy không phải hai đứa mới vừa rồi đùa rất vui vẻ sao?"
Nam Nam thu hồi ánh mắt, cụp mắt, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Em chỉ là muốn xem xem con bé đó rốt cuộc thiểu năng đến mức nào thôi."
"Ha ha ha ha." Viêm Cảnh Hi cảm thấy Nam Nam kiêu ngạo hống hách thật đáng yêu, nhéo khuôn mặt trắng mịn của Nam Nam.
Nam Nam lập tức phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêng đầu, tỏ vẻ đáng yêu nói: "Hỏa Hỏa, em đáng yêu mà!"
Viêm Cảnh Hi muốn phì cười, gật đầu, "Ừ, đáng yêu."
Nam Nam gọi quá nhiều, ăn không hết, Viêm Cảnh Hi đóng gói.
"Hỏa Hỏa, chị có thể đừng đóng gói được không? Lát nữa ba em sẽ nghe thấy được, mũi ba em còn thính hơn mũi chó." Nam Nam nói.
Viêm Cảnh Hi hơi cúi thân thể, ngón tay lắc lắc trước mặt Nam Nam, nói: "Lãng phí rất xấu hổ, nếu như đồ ăn có thể nói chuyện, nó nhất định không vui khi bị vứt bỏ như thế."
"Hỏa Hỏa, chị thật thiểu năng, đồ ăn là không biết nói. Chỉ số thông minh của chị sao lại giống con bé vừa nãy thế." Nam Nam ghét bỏ nói.
Viêm Cảnh Hi: "..."
Nam Nam thấy Viêm Cảnh Hi không nói lời nào, nheo mắt lại, tay nhỏ đặt trong tay Viêm Cảnh Hi, lấy lòng nói: "Hỏa Hỏa, chị đừng đau lòng, chị ngốc, em không chê ngươi, sau này phải theo sát em, nếu không sẽ bị người xấu lừa đi."
Được rồi!
Viêm Cảnh Hi cảm thấy cô và Nam Nam có chút lẫn lộn đầu đuôi.
Cô quyết định sau này nói chuyện với Nam Nam, cần dùng tư duy của người lớn.
"KFC chị mua, chị muốn đóng gói, chị thích, đại gia em ăn của chị rồi còn không cho phép chị đóng gói, em là đồ cường đạo!" Viêm Cảnh Hi đặt KFC đã đóng gói vào trong túi.
Nam Nam thấy Viêm Cảnh Hi ngang nhiên như vậy, đôi mắt tròn vo tủi thân, mím môi nói: "Ba em mà biết em ăn KFC sẽ đánh em."
Viêm Cảnh Hi ôm bờ vai nho nhỏ của Nam Nam, kéo cậu bé vào trong lòng, một tay nâng cằm
Nam Nam sáng tỏ, nở nụ cười sáng lạn, lộ hàm răng chỉnh tề giống như sứ trắng, nói: "Hỏa Hỏa, chị thật tốt, thật không uổng công mặt trắng em thích chị."
"Đi thôi, đi gặp người nhà của em." Viêm Cảnh Hi và Nam Nam cùng đi ra khỏi KFC.
Cô đi xe buýt đi đến Quốc tế Kim Đức bên kia.
Giờ cao điểm tan học, trên xe có rất nhiều học sinh.
Nam Nam chưa từng đi xe buýt ở Trung Quốc, Viêm Cảnh Hi sợ Nam Nam bị giẫm, bế Nam Nam lên.
Mặt Nam Nam đỏ lên, nhăn nhó muốn xuống.
Viêm Cảnh Hi cảm giác được Nam Nam không muốn, liền thả cậu bé xuống, để cậu bé đứng trước người của mình.
Nam Nam thấy Viêm Cảnh Hi đứng vất vả, nam tử hán đại trượng phu, phải bảo vệ người phụ nữ của mình.
Nam Nam đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên, giọng trẻ con bập bẹ nói: "Chú ơi vị trí của chú có thể để cho mẹ cháu ngồi không? Trong bụng của mẹ mang thai em trai cháu."
Viêm Cảnh Hi mặt thoáng đỏ lên.
Người đàn ông trung niên đứng lên, tất cả mọi người cũng không ngồi xuống, nhìn Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi chỉ có thể ở trước mắt bao người, ngồi xuống ghế cho người già yếu và phụ nữ có thai.
Phía trước bà lão quay đầu lại, liếc mắt nhìn Nam Nam, nói: "Cô gái thật có phúc khí, đứa nhỏ hiểu chuyện như thế, cháu có thai mấy tháng rồi, chắc vẫn chưa được 3 tháng nhỉ, bộ dáng vẫn nhìn không ra."
Viêm Cảnh Hi nở một nụ cười tươi đẹp, trong mắt chột dạ, lúng túng, một lời khó nói hết, cô ý tứ sâu xa nhìn về phía Nam Nam.
Nam Nam lập tức nhận được tín hiệu cầu cứu, nói: "Bà ơi, mẹ cháu mang thai một tháng."
Nam Nam sợ nói không chân thực, còn thêm một câu, "Chúng cháu bây giờ đi đón em gái tan học ạ."
Bà cụ vuốt đầu Nam Nam, yêu thương nói: "Cháu nhanh như vậy đã có em trai em gái à, thật cừ."
"Là ba cháu rất có khả năng."
Viêm Cảnh Hi không biết những lời này của Nam Nam rốt cuộc là có ý gì?
Nhưng cô hiểu sai, mặt nghẹn đỏ bừng.
Lời của cậu bé khiến cho trong lòng một vài người lớn gần đó mỉm cười hiểu rõ không cần nói ra.
Thật vất vả mới đến trạm Quốc tế Kim Đức, Viêm Cảnh Hi kéo Nam Nam xuống xe, đi đến cửa rạp chiếu phim.