"Mày điếm lắm." Phùng Kiều Kiều tức giận tát một cái, cái tát này nặng hơn trước, móng tay cào rách một lớp da trên mặt Viêm Nhị.
"Da mặt tao có dày như thế nào, cũng sẽ không đi cướp bạn trai của chị em mình!" Phùng Kiều Kiều run rẩy quát.
Viêm Nhị sờ qua mặt, nhìn thấy trong lòng bàn tay có vết máu, triệt để nổi điên, đẩy Phùng Kiều Kiều, quát: "Tao cướp người đàn ông của mày thì sao? Mày cảm thấy mày vẫn xứng với Hàn Vĩ sao? Nhà mày đã nghèo rớt mồng tơi rồi, tao cho mày biết, tao không chỉ hôn Hàn Vĩ mà tao còn ngủ với Hàn Vĩ, anh ấy còn khen tao nhiệt tình hơn mày, làm anh ấy thoải mái hơn mày!"
"Viêm Nhị, mày đê tiện." Phùng Kiều Kiều lên cơn quát.
Viêm Nhị vung một cái tát qua, đánh vào mặt Phùng Kiều Kiều, mắng: "Phùng Kiều Kiều, tao nhịn mày lâu rồi, mày cho là mày là ai hả mà bắt tao vẫn phải theo mày, bây giờ ba mày cũng đã hạ cương rồi, mày còn tưởng rằng mày là ai!"
"A!" Phùng Kiều Kiều hét lớn một tiếng, gào khóc xông đến phía Viêm Nhị, kéo tóc Viêm Nhị.
Viêm Nhị bị dựt tóc, cũng không tỏ ra yếu kém kéo lại tóc Phùng Kiều Kiều.
Lúc này, đại chiến kéo tóc đến giai đoạn ác liệt, không kẻ nào nhường kẻ nào.
Phùng Kiều Kiều khóc, nước mắt đã sớm làm tầm mắt mơ hồ, nước mũi chảy xuống, cũng không lau.
Mấy ngày nay, ba hạ cương, Hàn Vĩ lờ đi, Viêm Nhị phản bội, khiến cô ta triệt để sụp đổ, trong giọng nói nghẹn ngào pha lẫn hung ác: "Mày thả tay ra."
Viêm Nhị cũng rất tức giận, bị đánh ba bạt tai, trên mặt còn bị cào bị thương, càng mấu chốt là, cô ta thực sự nhịn Phùng Kiều Kiều đã lâu rồi.
Bây giờ trong nhà Phùng Kiều Kiều yếu thế, cô ta cũng không cần nhịn nữa, rất ngang ngược nói: "Tao không thả, mày thả trước."
"Mày thả trước."
"Mày thả trước."
"..."
Chu Gia Mẫn nhìn chó cắn chó, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, nhìn về phía Viêm Cảnh Hi.
Cô biếng nhác tựa trên sô pha, trong tay chậm rãi xoay tròn ly chân dài, thân ảnh ẩn nấp lúc sáng lúc tối, bình tĩnh, nhàn nhạt, tròng mắt màu hổ phách mờ ảo linh hoạt.
Chu Gia Mẫn hiểu rõ Viêm Cảnh Hi, biết lúc cô có loại này tư thái này là lúc trong lòng rất lạnh.
Viêm Cảnh Hi nhàn nhạt nhấp một miếng rượu đỏ, nhìn về phía Chu Gia Mẫn.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Gia Mẫn giơ một ngón tay cái với cô.
Chiêu này của Cảnh Hi cao tay, tuyệt đối là cao.
Ác khí hôm nay cuối cùng cũng ra rồi.
Viêm Nhị bị Phùng Kiều Kiều kéo tóc, vừa vặn cúi thấp đầu, vừa vặn nhìn thấy Chu Gia Mẫn giơ ngón tay cái ra, trong đầu lóe sáng.
Cô ta biết hôm nay vô duyên vô cớ đã đi vào cái bẫy của Viêm Cảnh Hi.
Cô ta thả tóc Phùng Kiều Kiều ra.
Phùng Kiều Kiều gào khóc, nằm bò ở trên bàn mặt, tiếng khóc vang vọng toàn bộ căn phòng.
Mắt Viêm Nhị đỏ tươi trừng Viêm Cảnh Hi, tóc lộn xộn như tổ chim, đối diện với sự biếng nhác của Viêm Cảnh Hi, ánh mắt tiêu điều lạnh lẽo, bước đến trước xe đẩy, bưng bánh sinh nhật lên.
Khi mọi người cảm thấy cô ta sẽ ném về phía Phùng Kiều Kiều, cô ta ném về phía mặt Viêm Cảnh Hi, không khống chế được mắng: "Con đ* tâm cơ này."
Chu Gia Mẫn mắt thấy Viêm Cảnh Hi bị đập, mặc dù bánh ngọt mềm mại, nhưng đều là kem, mặt Viêm Cảnh Hi lập tức biến trắng.
Chu Gia Mẫn vội vàng cầm lấy giấy ăn lau mặt cho Viêm Cảnh Hi, hùng hùng hổ hổ nói: "Thật là chẳng biết xấu hổ, sao loại này được coi là người."
"Mày mắng ai đó? Con đ* trà xanh(Green tea bitch)!" Viêm Nhị giờ khắc này giống như một con chó điên, trừng bóng lưng Chu Gia Mẫn, gặp ai cũng cắn.
"Tôi mắng ai..." Ai! Chu Gia Mẫn đang muốn đánh nhau với Viêm Nhị, Viêm Cảnh Hi ung dung cầm tay Chu Gia Mẫn, ra hiệu cô không nên kích động.
"Mày nói cái gì, mày dám mắng khách hàng, gọi ông chủ của mày đến đây." Viêm Nhị hùng hùng hổ hổ nói, nổi trận lôi đình đá bàn một cái.
"Viêm Nhị." Viêm Cảnh Hi hô, ánh mắt tiêu điều lạnh lẽo đảo qua cô ta, trầm giọng nói: "Dùng não đi."
"Tao đương nhiên không có đầu óc như mày, mày là con đ* tâm cơ mà, phụ nữ sau lưng chính là loại tiểu nhân như mày, mày còn có cái gì muốn gài bẫy tao thì tiếp tục đi, tao nói cho mày biết, Viêm Cảnh Hi, tao không sợ mày đâu." Viêm Nhị chỉ vào Viêm Cảnh Hi, oán hận mắng.
Chu Gia Mẫn nắm nắm tay, thực sự hận không thể đến kéo gương mặt kiêu căng kia của Viêm Nhị xuống.
Tương phản với sự tức giận của cô, Viêm Cảnh Hi trái lại cong miệng cười, nụ cười này rõ ràng không đạt đến đáy mắt, cao ngạo nâng cằm lên tròng mắt xinh đẹp ma mị dấp dính, chậm rãi nói: "Cảm ơn đã khen, nhưng mà Viêm Nhị, nếu như tôi là con đ* tâm cơ, vậy cô chính là loại phụ nữ dâm đãng cặn bã của cặn bã, còn có, đâm sau lưng cô? Thật xin lỗi, tôi là đâm ngay trước mặt cô!"
Viêm Nhị xông lại, quát: "Tao xé nát miệng của mày!"
Khi cô ta vẫn chưa đến gần Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi vung một cái tát xuống mặt Viêm Nhị, dùng lực rất mạnh, Viêm Nhị bị tát đến ngã xuống đất, che mặt, căm hận nhìn Viêm Cảnh Hi, ánh mắt đỏ tươi.
Mắt Viêm Cảnh Hi lạnh lẽo nhìn cô ta, ánh mắt đó, khi đạm mạc giống như gió lạnh vách đá, lại tỏa ra một sự lạnh lẽo chết chóc.
"Viêm Nhị, đừng tưởng rằng một tát này là có thể triệt tiêu chuyện tai nạn xe cộ, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy đâu." Viêm Cảnh Hi lạnh giọng nói.
Viêm Nhị thấy ánh mắt Viêm Cảnh Hi như vậy, chột dạ, mắt đảo qua những người ở bên trong, thấy những người ở bên trong đều dùng một loại ánh mắt khinh bỉ quái dị nhìn cô ta.
Viêm Nhị biết hôm nay không đấu lại Viêm Cảnh Hi, cắn răng, đứng lên, kéo cửa ra liền rời đi.
"Hỏa Hỏa, tai nạn xe cộ gì vậy?" Lương Đống Vũ tò mò hỏi, thấy trên người Viêm Cảnh Hi vẫn có rất nhiều bánh ngọt, cơi áo của mình ra, đưa cho Viêm Cảnh Hi nói: "Hỏa Hỏa, chị thay áo này trước đi."
Viêm Cảnh Hi liếc qua cậu ta, cánh tay cậu ta vươn ra, trắng trắng mịn mịn.
Nhưng không muốn mặc đồ của cậu ta, hỏi: "Lương thiếu gia, có thể giải tán chưa?"
"À à, mọi người giải tán đi." Lương Đống Vũ nói với những người khác, suy nghĩ một chút, nói với Chu Gia Mẫn: "Cô đưa Hỏa Hỏa đến nhà vệ sinh rửa một chút đi, tôi đi mua đồ cho Hỏa Hỏa."
"Không cần." Viêm Cảnh Hi nói.
Ngay sau đó Chu Gia Mẫn ở phía sau Viêm Cảnh Hi nói: "Tôi có đồ, có thể cho Cảnh Hi mặc."
"À." Lương Đống Vũ có chút mất mát đáp một tiếng, nhìn Viêm Cảnh Hi đi đến bên ngoài, nói xin lỗi phía sau cô: "Tiểu Hi, xin lỗi, tôi không biết Viêm Nhị và Phùng Kiều Kiều là loại người như vậy, sớm biết đã không mời bọn họ."
"Ừ." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng, liếc về phía Lương Đống Vũ, nói: "Hợp đồng đó?"
Lương Đống Vũ muốn bù đắp khó chịu của hôm nay, nói: "Ngày mai tôi kí rồi đưa cho chị."
Viêm Cảnh Hi cũng không có tâm trạng để ý đến cậu ta, đi đến nhà vệ sinh.
Chu Gia Mẫn giúp Viêm Cảnh Hi lau kem trên người, hỏi: "Con nhỏ có vóc dáng nho nhỏ ở giữa là ai vậy? Tớ thấy sao cô ta cũng nhằm vào cậu vậy?"
Viêm Cảnh Hi đem giấy ăn thấm một ít nước, lau kem trên mặt, bất đắc dĩ nói: "Lúc tớ còn đang là vợ chưa cưới của Lục Hựu Nhiễm, cô ta là một trong số những bạn gái của Lục Hựu Nhiễm, cô vẫn cho là tớ đoạt Lục Hựu Nhiễm đi, cho nên hận tớ thấu xương."
"Chẳng trách. Đúng rồi, thứ hai là sinh nhật của cậu, cậu nói xem giáo sư Lục sẽ chuẩn bị quà sinh nhật gì cho cậu đây?" Tay Chu Gia Mẫn đặt lên vai Viêm Cảnh Hi, nhìn mặt Viêm Cảnh Hi như hoa như ngọc trong gương nói.
Ánh mắt Viêm Cảnh Hi ảm đạm lau tay, nói: "Có lẽ là không đâu, quên đi, đó giờ tớ cũng không ăn sinh nhật."
Chu Gia Mẫn nhìn thấy trong mắt Viêm Cảnh Hi chợt lóe lên thương cảm, nói: "Tại sao có thể ăn chưa? Ngày mai tớ mời cậu ra ngoài chơi."
"Ngày mai tớ muốn đưa Nam Nam đi xem phim. Giọng nói, bản lĩnh và năng lực động thủ của nó rất tôt, cũng không biết nên dạy gì cho nó. Ngày mai quan sát kĩ một chút." Viêm Cảnh Hi nói.
"ừ, được rồi." Chu Gia Mẫn vuốt tóc Viêm Cảnh Hi, toàn bộ đã lau xong.
Khi Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn chuẩn bị đi, có hai người đàn ông trung niên tiến vào, vừa nói vừa cười.
Một người đàn ông đầu trọc trong đó nói: "Lục tổng của Lục thi này thật đúng là làm cho người ta rất thích, nhã nhặn thanh cao lại sảng khoái, lúc giơ tay nhấc chân rất có phong thái của đại tướng, tôi rất thưởng thức cậu ta."
Một người đàn
"Cái đó, hình như cậu ta cũng là tổng tài của tập đoàn Á Thái thì phải, nghe nói Lục thị là của ba cậu ta, cậu ta trở về quản lí giúp." Người đàn ông hói đầu đi vào nhà vệ sinh nam.
"Ừ, từ chai rượu nhìn nhân phẩm, dường như Lục tổng uống rất nhiều, nhưng vẫn nho nhã như trước, người này, đáng giá kết giao." Người đàn ông mặc Âu phục cũng đi vào nhà vệ sinh nam.
Chu Gia Mẫn ló đầu liếc mắt nhìn, đẩy Viêm Cảnh Hi một cái, hỏi: "Người bọn họ nói là giáo sư sao? Hóa ra giáo sư còn là tổng tài tập đoàn Á Thái hả? Tớ nghe nói trường học của chúng ta cũng đã bị tập đoàn Á Thái mua lại rồi."
Tâm tư Viêm Cảnh Hi bây giờ đều đặt trên người Lục Mộc Kình uống rất nhiều.
Ngày nào anh cũng say, thân thể làm sao chịu được.
"Gia Mẫn, cậu có thể giúp tớ tra xem anh ấy phòng bao nào không?" Viêm Cảnh Hi sốt ruột nói.
"Được, không có vấn đề." Chu Gia Mẫn nói.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy trợ lí Tần từ phòng bao Tam Quốc đi ra, tròng mắt u ám, trầm giọng nói: "Không cần nữa."
"Hả?" Chu Gia Mẫn theo ánh mắt sâu thẳm của Viêm Cảnh Hi nhìn thấy trợ lí Tần, cô biết trợ lí Tần là người bên cạnh Lục Mộc Kình, cũng hiểu, hạ giọng nói với Viêm Cảnh Hi: "Cậu trò chuyện với anh ta đi, tớ đi giải quyết hậu quả đã."
Chu Gia Mẫn biết điều rời đi.
Trợ lí Tần nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, cung kính gật đầu, "Cô Viêm."
Viêm Cảnh Hi đi đến trước mặttrợ lí Tần, vành mắt không hiểu có chút ửng đỏ, nhẹ giọng hỏi: "Anh ấy uống say à?"
"Vâng, không biết Lục tổng bị sao, uống rất nhiều rượu, trước đây anh ấy cũng sẽ không như vậy, lần này còn nôn." Trợ lí Tầnthở dài một hơi, lo lắng nói.
Trong lòng Viêm Cảnh Hi càng chua xót, vì anh mà đau lòng, tay nắm chặt dây túi, nhẹ nhàng hỏi: "Hiện giờ anh ấy ở đây?"
"Đã ở phòng khách của Tướng Quân Lệnh, cô Viêm có thể giúp tôi chăm sóc Lục tổng một chút được không, tôi đi ra ngoài mua thuốc giải rượu cho anh ấy." Trợ lí Tầnthỉnh cầu nói.
"Thuốc giải rượu?" Viêm Cảnh Hi nhớ đến sáng sớm Lục Mộc Kình giúp cô mua, vẫn để ở trong túi, nói: "Trong túi tôi có thuốc giải rượu, anh ấy ở phòng bao nhiêu, tôi đi xem anh ấy."
Trợ lí Tần nở nụ cười, "Vậy thì tốt quá, vốn bên này vẫn phải xã giao với thư kí Lý thư và thị ủy Vương, tôi đi không được, vậy Lục tổng nhờ cô rồi."
Trợ lí Tần từ trong túi quần đưa thẻ phòng ra.