Viêm Cảnh Hi dừng động tác cắn tay lại, khóe miệng mang theo vết máu, chậm rãi nhìn về phía Tinh Lãng, tròng mắt lóe lên, tâm tư lơ lửng.
Bởi vì khóc quá nhiều, mắt đã sưng vù.
Viêm Cảnh Hi khịt khịt mũi, mang theo âm mũi, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cái này là anh ấy bảo anh nói với tôi sao?"
Tinh Lãng nhìn đôi mắt mờ nhạt tối sâu của Viêm Cảnh Hi, không biết ý những lời Viêm Cảnh Hi hỏi, cũng không thể đoán được suy nghĩ của cô, nói thật nói: "Không phải, cho dù lí do cậu ấy chia tay cô là gì thì cậu ấy cũng không muốn tôi nói với cô, nhưng tôi cảm thấy một mình cậu ấy gánh chịu quá nhiều, cậu ấy rất đau khổ."
Lí do cũng không nói cho cô!
Viêm Cảnh Hi có chút tức giận cùng đau lòng quay mặt đi, trong mắt lại lần nữa ẩm ướt, cô khịt khịt mũi, hơi hất cằm lên, nắm tay nắm chặt, không cho nước mắt chảy ra.
Nhưng bên trong đôi mắt chịu đựng đặc biệt đắng chát, Viêm Cảnh Hi cúi đầu, nhắm hai mắt lại, giọt nước mắt như hạt đậu chảy ra, lại ngẩng đầu lên, tâm trạng đột nhiên ổn định.
Có chút lạnh, có chút nhạt, tròng mắt trong suốt, lại quyết tuyệt.
"Có mấy câu phiền anh chuyển đến anh ấy." Viêm Cảnh Hi nói, nhắm thẳng vào trong con ngươi lo lắng của Tinh Lãng.
"Cô nói đi." Tinh Lãng chờ mong cô có thể cho anh một đáp án hi vọng.
"Mong anh ta yên tâm, tôi sẽ không cam chịu thêm nữa, cũng sẽ không làm hại chính mình thêm nữa, tôi sẽ quên anh ta, nghiêm túc sống, nghiêm túc yêu đương lần nữa, tìm được một người đàn ông yêu tôi và tôi yêu, kết hôn sinh con với anh ấy, trải qua cuộc sống hạnh phúc, cảm ơn anh Lục đã cho tôi một kỉ niệm đẹp, cũng hi vọng anh Lục có thể có được một cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn." Viêm Cảnh Hi quyết tuyệt nói, từng câu từng chữ, âm vang mạnh mẽ.
Đáp án này của cô khiến Tinh Lãng có chút tức giận cùng không hiểu, bật thốt lên: "Viêm Cảnh Hi, cô không cảm thấy cô làm như vậy rất tàn nhẫn với cậu ấy sao?"
"Thế nào mới không tàn nhẫn, ở bên anh ta sao? Anh ta muốn tôi ở bên anh ta sao? Không hề, không hề!" Sau một câu không hề, Viêm Cảnh Hi có chút kích động, cơ hồ là hét lên.
Mắt trái của cô chảy ra một giọt nước mắt, quay mặt đi, mạnh mẽ lau, ổn định lại cảm xúc đang sắp sụp đổ lần nữa, hít sâu một hơi, chuyển mắt nhìn về phía Tinh Lãng, mắt vẫn đỏ, đã trở nên rõ ràng.
"Tôi chỉ là làm theo cuộc sống mà anh ta muốn, đây chính là đáp án, nói cho anh ta biết, không cần đau khổ, đau khổ là yêu mà không thể ở bên nhau, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không yêu nữa. Tôi sẽ vui vẻ trải qua cuộc sống hàng ngày, anh ta có thể điều chỉnh thì điều chỉnh, điều chỉnh không được, cũng là chuyện của anh ta." Viêm Cảnh Hi càng thêm lạnh lùng nói.
"Viêm Cảnh Hi, không ngờ trái tim của cô lại cứng như thế." Tinh Lãng không thể tưởng tượng nổi nói, tim của anh cũng vì Lục Mộc Kình mà cảm thấy đau đớn.
Cằm Viêm Cảnh Hi nâng lên, lạnh lùng cao ngạo.
Cô chưa bao giờ sợ bị gièm pha, bị oan uổng, bị không hiểu, chỉ là nở nụ cười, trả lời nói: "Không có không ngờ, loại người như tôi cho tới bây giờ cũng không có tim thì lấy đâu ra cứng mềm đây. Không gặp, anh Tinh."
Viêm Cảnh Hi lấy tây trang của anh xuống, trả lại cho anh, xoay người, đi nhanh về phía trước.
Di động của Tinh Lãng vang lên, anh thấy là của Lục Mộc Kình, trả lời.
"Đưa cô ấy." Lục Mộc Kình đơn giản nói ba chữ, lời ít mà ý nhiều.
Tinh Lãng bất bình giùm Lục Mộc Kình, không bình tĩnh nói: "Cậu có biết cô ta nói cái gì không?"
Lục Mộc Kình trầm mặc, sâu thẳm nhìn bóng lưng quật cường của Viêm Cảnh Hi.
"Cô ta nói, sẽ không cam chịu thêm nữa, sẽ không làm hại chính mình thêm nữa, sẽ quên cậu, cái gì mà nghiêm túc sống, nghiêm túc yêu đương, tìm một người yêu, kết hôn sinh con. Mộc Kình, cậu yêu lầm người." Tinh Lãng nhíu mày nói, câu nói sau cùng, giọng lên rất cao.
Thế nên Viêm Cảnh Hi còn chưa bắt taxi cũng nghe thấy.
Cô đưa lưng về phía Tinh Lãng, bình tĩnh đứng lại, tròng mắt ngẩn ngơ, nhếch khóe miệng cay đắng.
Yêu lầm người!
Đúng vậy!
Đau như hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua tim.
Cô, thực sự, thực sự nghiêm túc yêu đương, thực sự, thực sự thể hiện ra mặt tốt nhất của bản thân, nỗ lực hết sức, để Lục Mộc Kình vào trong tim.
Cuối cùng, là anh yêu nhầm người!
Ha ha
Vai Viêm Cảnh Hi run rẩy, cười khanh khách!
Chỉ là cảm thấy buồn cười mà thôi, Viêm Cảnh Hi đơn thuần, ngã vào tình yêu, quả thực rất buồn cười.
Một chiếc taxi đi qua trước mặt, Viêm Cảnh Hi cũng không thấy.
Lục Mộc Kình nhìn Viêm Cảnh Hi đứng phía trước, trái tim như bị dao cứa, tay nắm thật chặt điện thoại di động, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, móng tay trở nên trắng bệch.
"Tinh Lãng, đưa cô ấy!" Lục Mộc Kình cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt sáng rực nhìn bóng lưng Viêm Cảnh Hi, trong mắt tràn ngập sưng mù, phản chiếu ánh đèn đường, đặc biệt sáng.
"Không đưa, cô ta cũng như vậy đối với cậu!" Tinh Lãng kiên cường trả lời.
"Muốn tôi cầu xin cậu sao?" Những lời này của Lục Mộc Kình không có ý cầu xin, hoàn toàn mệnh lệnh, tiêu lạnh, đau khổ, không thể bình phục.
"Cậu thật điên rồi." Tinh Lãng nghiến răng nghiến lợi nói câu này, cúp điện thoại, xoay người chạy về phía Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi cười xong, dường như đã mất hết sức lực, ngồi xổm trên mặt đất, nghỉ ngơi.
Đầu rất đau, rất nặng, rất nặng.
Mí mắt căn bản không thể mở lên, cúi đầu, hai tay vòng trên đầu gối, cằm tì trên cánh tay, rốt cuộc nhắm hai mắt lại.
"Tôi đưa cô về." Tinh Lãng đứng phía sau Viêm Cảnh Hi nói.
Viêm Cảnh Hi quay đầu, mắt mơ hồ buồn ngủ, mắt vẫn sưng vù, bình tĩnh, hoặc là không có sức lực, nhẹ giọng hỏi: "Là anh ta bảo anh đưa tôi?"
"Cậu ấy hết lòng quan tâm giúp đỡ cô, Viêm Cảnh Hi, cô không nên phụ lòng cậu ấy." Tinh Lãng đứng trên lập trường của Lục Mộc Kình nói.
Viêm Cảnh Hi cũng không giải thích, cũng không nhiều lời.
Mỗi người đều có cố chấp của chính mình, giải thích, thật ra chỉ đem mâu thuẫn trở nên gay gắt, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Cô không nói gì, đứng lên, phủi phủi mông, rất lạnh nhạt nói: "Đi thôi, tôi cũng nên về nhà."
Tinh Lãng vẫy một chiếc taxi, sau khi mở cửa xe ra.
Viêm Cảnh Hi đi lên, dựa vào lưng ghế, liền nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ.
Tinh Lãng ngồi lên vị trí phó lái.
Taxi lái về hướng nhà trọ Tây Lâm.
Taxi dừng lại
Tinh Lãng xuống xe, thấy Viêm Cảnh Hi vẫn ngủ, nói: "Tỉnh tỉnh."
Viêm Cảnh Hi vẫn ngủ như trước, căn bản không thể nghe thấy giọng của anh.
Tinh Lãng chọt chọt cánh tay Viêm Cảnh Hi, có chút bực bội nói: "Đến rồi."
Viêm Cảnh Hi vẫn không tỉnh.
Anh bất đắc dĩ, vừa định bế Viêm Cảnh Hi ra, cơ thể bị người khác kéo ra, đợi anh lấy lại tinh thần, Lục Mộc Kình đã bế Viêm Cảnh Hi từ trong xe ra, trầm giọng nói: "Chìa khóa ở trong túi của cô ấy, mở cửa."
Tinh Lãng thở dài một hơi, trả tiền cho tài xế, xách túi Viêm Cảnh Hi, mở cửa.
Lục Mộc Kình bế Viêm Cảnh Hi vào phòng của cô, đặt xuống giường, mở điều hòa, sau khi đắp chăn lên cho Viêm Cảnh Hi, quay người đi vào toilet.
Anh mở một ít nước nóng, nước lạnh vào trong chậu, thử nước ấm, sau đó đặt khăn mặt ở trong chậu đi ra.
Tinh Lãng nhìn Lục Mộc Kình bận rộn thật lâu, bộ dáng anh như vậy, khiến Tinh Lãng nhìn thấy bóng dáng Lục Mộc Kình 10 năm trước.
10 năm trước, Lục Mộc Kình chỉ mới 21 tuổi, một chàng trai sức lực dồi dào.
Cuồng vọng, ngang ngạnh, cương quyết, tự tin, duy ngã độc tôn không coi ai ra gì.
"Đi ra." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
"Mộc Kình, cô ta không đáng để cậu yêu, trái tim của cô ta còn cứng hơn đá, cô gái này, vô tình vô nghĩa." Tinh Lãng trầm giọng nói.
Ánh mắt Lục Mộc Kình sắc bén quét về phía Tinh Lãng, nhìn thấy lo lắng, cùng với quan tâm của anh ấy, sắc nhọn lại từ từ chìm vào trong mắt đen như mực của anh, lợi hại tan mất, trở nên thâm trầm, nói: "Lời như thế đừng nên nói nữa, đi ra ngoài đi, tôi tự có phán đoán."
"Cậu thật hết thuốc chữa." Tinh Lãng bất đắc dĩ nói, đóng cửa lại.
Lục Mộc Kình nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe môi, vết bẩn trên mặt Viêm Cảnh Hi.
Một giọt nước mắt từ trong mắt trái Viêm Cảnh Hi chảy ra.
Giọng nước mắt này, vẫn chảy tiếp về phía đáy lòng của anh, rơi ở phía trên, như tích thành một cái động trong tim, ngoại trừ cô ra, ai cũng không thể nhét vào được.
Ngón tay Lục Mộc Kình gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt Viêm Cảnh Hi, chân mày nhăn càng sâu, trong mắt cũng càng thêm đau khổ.
Đợi Lục Mộc Kình làm xong, ra cửa, Tinh Lãng vẫn đang đứng ở cửa, hút rất nhiều thuốc.
Anh nhả ra làn khói nồng đậm, gãy gãy khói bụi, thương cảm nói với Lục Mộc Kình: "Biết tôi vào Tiểu Vũ làm sao chia tay không?"
Lục Mộc Kình nặng nề nhìn Tinh Lãng, cả người tiêu điều, trầm mặc.
"Lúc
"Nhẫn của hai cậu đã làm xong rồi, ngày mai tôi kêu người đưa đến phòng làm việc của cậu, tôi vì anh em nên cho cậu một lời khuyên cuối cùng, đừng để điều cậu tự cho là đúng trở thành thiếu sót mà cậu muốn xóa sạch nhất trong tương lai." Tinh Lãng nói xong, vỗ vỗ vai Lục Mộc Kình, đi ra khỏi nhà trọ.
Lục Mộc Kình ngoái đầu nhìn lại cửa phòng Viêm Cảnh Hi thật lâu, muôn vàn tâm tư thoáng qua đáy mắt, cuối cùng rũ mắt, xoay người rời đi.
...
Viêm Cảnh Hi bị tiếng di động đánh thức, đầu đau như muốn nứt ra, đứng dậy, nhìn thấy thuốc giải rượu và một ly nước sôi đã nguội lạnh trên bàn.
Rũ mắt xuống, quay đầu, đứng lên.
Cô lấy di động ra khỏi túi trước, thấy là số điện thoại của dì Trương, trả lời.
"Tiểu Hi, khi nào chúng ta đến Cục dân chính?" Dì Trương gấp gáp hỏi.
Viêm Cảnh Hi liếc mắt nhìn thời gian, đã 8 giờ rưỡi, nói: "Dạ, lát nữa con ra cửa, đi đón dì trước, rồi đi Cục dân chính với dì."
"Ừ." Trương di trả lời.
Viêm Cảnh Hi thu điện thoại, lạnh nhạt nhìn ly nước và thuốc giải rượu trên bàn, lông mi thật dài che khuất tất cả màu sắc bên trong.
Viêm Cảnh Hi ném thuốc giải rượu vào thùng rác, cầm ly nước đi vào toilet đổ hết, nhìn thấy bản thân trong gương.