Giáo sư Dương tự cho là giỏi đoán ý người nói: "Trong nhóm sinh viên này, Viêm Cảnh Hi nhất định sẽ báo danh, cô ấy có thể phải đi ra ngoài 4 ngày, Mộc Kình cậu bên này sẽ không có người qua đây, tôi có phải sắp xếp cho sinh viên khác qua đây không?"
Lục Mộc Kình hiểu rõ nhếch khóe miệng, trong con ngươi thoáng qua tia sâu xa, lại thu vào trong trong đôi mắt thâm thúy của anh, trả lời: "Không cần, mấy ngày kế tiếp tôi sẽ ở trong công ty xử lý công chuyện, bên này tạm thời không cần qua, cái kia trước như vậy đã, tôi đang bận."
"Được, được, được, tôi nhất định sẽ giải quyết thích đáng." Giáo sư Dương thái độ rất tốt nói.
*
Viêm Cảnh Hi ngủ mơ mơ màng màng, tỉnh lại, mở mắt ra, trời tối đen , rất khát nước.
Cô ngồi dậy, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiều vào nhìn thấy ly nước trên bàn, cầm ly nước lên uống ùng ục ùng ục.
Đem ly nước đặt xuống, nhìn chằm chằm ly nước sứ Thanh Hoa, đôi mắt chớp hai cái, ly nước này hình như là của Lục Mộc Kình?
Sau khi tỉnh rượu, tư duy của cô dần dần rõ ràng.
Một hình ảnh đột nhiên hiện lên trong đầu óc của cô.
Cô, hình như chủ động hôn Lục Mộc Kình!
Viêm Cảnh Hi hai tay gãi mái tóc rối tung, không dám tin nhíu mày, đầm nước dịu dàng trong con ngươi lóe ra.
Thảm rồi, đều nói uống rượu làm hỏng việc, quả nhiên, đầu óc sứt mẻ, đem môi của anh thành thức ăn ngon miệng.
Lục Mộc Kình sẽ nhìn cô thế nào đây, sẽ cảm thấy cô lại là cố ý ôm ấp yêu thương sao?
Bụng truyền đến âm thanh ùng ục ùng ục, rất tốt chặt đứt của suy nghĩ lung tung của cô.
Viêm Cảnh Hi sờ sờ bụng, từ trên giường đi xuống, cô nhìn thấy túi của mình ở trên bàn, lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn về phía thời gian, mới 8 giờ.
Hiện tại đến căng tin hẳn là có cơm ăn.
Từ phòng cô đi ra, bên ngoài đèn toàn bộ đều được mở lên, cô nhìn hướng phòng khách dưới lầu, nhìn xung quanh một vòng, không thấy được thân ảnh Lục Mộc Kình, Viêm Cảnh Hi đi xuống dưới lầu, nghe thấy chuông điện thoại di động từ trong phòng bếp truyền tới.
Cô vô thức đi về hướng phòng bếp, cầm nắm cửa, đầu thò vô, nhìn thấy Lục Mộc Kình đưa lưng về phía cô, đứng thẳng.
Viêm Cảnh Hi hết cách lại nghĩ tới cái hôn kia của cô, mặt hơi ửng hồng, khịt khịt mũi, thơm quá.
Cô kiễng đầu ngón chân, đưa cổ dài vô, nhìn về phía bếp ga đang nấu là cái gì.
Lục Mộc Kình nấu cháo, ở bên cạnh bếp ga lại còn có thịt bò nấu chín và cà rốt thái sợi.
Viêm Cảnh Hi nhíu nhíu đôi mắt sáng trong, liếm liếm môi, không ngờ Lục Mộc Kình còn có thể làm cái này, anh trước sau như một kiêu ngạo tao nhã không hợp, nhưng là lại khiến cô cảm thấy trong lòng ấm áp nhè nhẹ.
Cô đang chuẩn bị đi qua, nhìn thấy Lục Mộc Kình đem lửa giảm xuống, sau đó từ trong túi lấy điện thoại di động ra, trả lời điện thoại.
"Bảo bối, làm sao vậy?" Giọng nói Lục Mộc Kình êm dịu dị thường.
Viêm Cảnh Hi ngừng lại, trong lòng bỗng nhiên chùng xuống, không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng lưng Lục Mộc Kình.
Bảo bối, là đối với phụ nữ sao?
Đầu óc của cô còn chưa hoạt động lại, trái tim, trong nháy mắt như bị đông cứng lại, máu từ bên trong chảy ra cũng lạnh ngắt, xuyên thấu toàn thân.
Viêm Cảnh Hi vốn muốn bước chân thu trở về, tựa vào phía tường bên ngoài phòng bếp, đôi mắt đẹp liếc về hướng phòng bếp, bên trong có chút sương mù lượn lờ.
"Ngoan, nghe lời, chờ bên này anh không bận sẽ qua thăm em." Lục Mộc Kình đảo một chút cháo, kiểm tra độ mềm nát, cười khẽ, âm thanh càng thêm dịu dàng nói: "Đương nhiên yêu em, không yêu em thì yêu ai, yêu nhất chính là bảo bối."
"..."
Lục Mộc Kình tắt bếp, bất đắc dĩ cười nói: "Đầu nhỏ của em suy nghĩ cái gì vậy, nào có nhiều hồ ly tinh như vậy, nghĩ nhiều rồi."
"..."
"Được, anh bảo đảm, rảnh rỗi liền trở về thăm em, nhất định sẽ nhớ em, mỗi ngày đều nhớ em, được rồi." Lục Mộc Kình dụ dỗ nói: "Ngoan, vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi, ngủ đủ rồi mới có sức cùng anh lăn qua lăn lại, ừ, được, bái bái."
**Chắc các chế đọc truyện nhiều nên cũng biết bên TQ chỉ xưng là 我-你/您 thôi nhỉ, nên chị nhà đã hiểu lầm anh nhà có người yêu ròi, nên mình sẽ edit theo suy nghĩ chủa chĩ nhé.=)))))
Lục Mộc Kình cúp điện thoại.
Viêm Cảnh Hi đứng ở cửa không nhúc nhích, nghe thanh âm dịu dàng mà có từ tính của Lục Mộc Kình, cùng với cuộc đối thoại của anh không tự chủ được toát ra ý cười và sự cưng chiều.
Trong đầu không biết bị thứ gì đánh thẳng vào, có một hơi thở bị nén ở nơi cổ họng, không thể hô hấp, cho nên cảm thấykhông khí xung quanh loãng dần khiến cô thấy nghẹt thở.
Có vài người, anh rất tốt, thậm chí là hoàn mỹ đến không có cách nào để xoi mói, nhưng sự tốt đẹp của anh, không phải chỉ nhằm vào một người, cũng không phải từ tình yêu.
Nếu như sai lầm đem sự tốt đẹp của anh như lời yêu, như vậy sau này có đau lòng cũng chẳng thể trách người khác.
Cô hẳn là vẫn chưa nỗ lực trước khi kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, mới không bị thương quá nặng.
Ít nhất, xưng hô 'bảo bối' từ trong miệng anh, một câu đương nhiên yêu em, đã chặt đứt toàn bộ niệm tưởng của cô.
Viêm Cảnh Hi hoảng hốt xoay người trở về phòng, cũng không cảm thấy đói bụng, nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, đôi mắt đẹp dịu dàng, trống rỗng, trong đầu vẫn xoay quanh mấy câu nói vừa rồi của Lục Mộc Kình với người khác.
"Bảo bối... Chờ anh bên này không bận sẽ tới thăm em... Đương nhiên yêu em!"
Viêm Cảnh Hi chớp chớp đã thấm đẫm nước mắt.
Mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng, trong lòng cô như bị một khối đá thật lớn đè nặng, vừa chua xót lại đắng chát, rất khó chịu.
Vừa ý thứ này, không ai có thể giúp mình, cũng không có người nào có thể thay thế mình, chỉ có thể dựa vào chính mình không ngừng điều chỉnh, đi qua đau đớn, từ từ trở nên tê dại, mới có thể đánh đâu thắng đó.
Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, hướng về phía trước nâng mắt, khiến nước mắt thu trở lại, không ngừng nhắc nhở chính mình:
Viêm Cảnh Hi, khóc cũng vô dụng!
Người đàn ông như Lục Mộc Kình, đã sớm đã trải qua rất nhiều chuyện, gặp qua vô số phụ nữ, anh không phải là của riêng ai.
Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, nước mắt vẫn theo hốc mắt chảy ra, cô không thích bản thân mềm yếu như vậy.
Cô từ trên giường đứng lên, mở đèn, khóa cửa, cầm quần áo cần giặt, đi vào phòng tắm.
Mở vòi nước, đứng ở dưới nước, nhắm mắt lại, nước mắt cùng nước ấm hòa quyện vào nhau, đợi khi mở mắt lại lần nữa, trở nên trấn tĩnh.
*
Dưới lầu
Lục Mộc Kình cúp điện thoại, nhìn cuộc gọi đến từ Las Vegas.
Tiểu tử kia mới 6 giờ sáng đã tỉnh lại rồi phát giận, cũng không biết giống ai? Tính tình rất ngang bướng, lại quỷ linh tinh quái, chủ ý đặc biệt nhiều, ai cũng không quản được nó, nếu như không phải dỗ được nó rồi, nói không chừng, ngày mai tiểu tử có thể trốn nhà đi chơi, khiến bảo mẫu ở Las Vegas bên kia bận đến sứt đầu mẻ trán.
Lục Mộc Kình bất đắc dĩ thở dài một hơi, cất di động, con ngươi thoáng qua một tia suy tư cùng do dự, có lẽ, anh hẳn là đem tiểu tử từ Las Vegas trở về, đi học bên này.
Lục Mộc Kình đi ra, nhìn thấy đèn phòng Viêm Cảnh Hi đang mở, giương lên nụ cười, gọi điện thoại cho Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi nghe thấy chuông điện thoại di động, vây khăn tắm đi ra trước, nhìn thấy là cuộc gọi đến của Lục Mộc Kình, đôi mắt dừng một chút, cầm di động, trượt qua nút trả lời.
"Tỉnh rồi?" Lục Mộc Kình mang tiếng cười ôn nhuận truyền vào lỗ tai của cô.
Nghe thấy tiếng của anh, Viêm Cảnh Hi lại nghĩ tới anh đối với người đầu bên kia điện thoại gọi một tiếng bảo bối, trong lòng vẫn có chút chua chát, tùy ý đáp một tiếng, "Ừm."
"Cháo?" Viêm Cảnh Hi không muốn ăn đồ anh nấu, cố ý xa cách nói: "Món đó ăn không đủ no, tôi muốn ăn cơm, chốc nữa tôi đi căng tin xem, không cần Lục tổng phí tâm."
"Lục tổng?" Lục Mộc Kình nhắc lại xưng hô này của cô, khẽ nhướn mày, trong mắt ý vị thâm trường, thanh âm đặc biệt dịu dàng, hỏi: "Xấu hổ rồi?"
Viêm Cảnh Hi căng thẳng trong lòng, nghĩ đến nụ hôn lúc nãy, nhướn mày.
Cô kỳ thực có lúc phân không rõ, Lục Mộc Kình với cô là loại tình cảm gì, rõ ràng đã có bảo bối, còn đáp lại như tình yêu nam nữ, lại không giống.
Anh như là một cái nam châm đầy từ tính, bất kể là trước mặt, sau lưng, hoặc tự bản thân đã mị lực, cũng có khả năng hấp dẫn tất cả mọi thứ chỉ cần đó là đồ vật bằng sắt.
Cô không muốn trở thành mảnh sắt vì làm việc nghĩa không được chùn bước, giả ngây giả dại, xa cách nói: "Xấu hổ gì? Chẳng lẽ tôi ói trên người của anh? Xin lỗi nha. Tôi uống say, có thể coi anh thành thùng rác, cũng không biết mình đã làm cái gì rồi!"
Lục Mộc Kình "..."
Trong mắt anh xẹt qua một tia hàn phong, lại biến mất trong đôi mắt rộng mênh mông như vũ trụ kia, biến thành màu đen đậm, nhíu nhíu mày, tiếng nói trầm thấp hỏi: "Đừng nói với anh, em không biết là em đã hôn anh?"
"Hôn anh?" Viêm Cảnh Hi đê-xi-ben nâng cao, cảm giác đặc biệt không thể tưởng tượng nổi, sau đó, trong thanh âm sắc bén mang theo tự giễu nói: "Xin lỗi, Lục tổng, tôi thực sự uống say, nếu không có cho tôi mười lá gan cũng không dám làm bẩn bờ môi tự phụ của anh, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tôi sau này sẽ không còn."
"Cái gì gọi sau này sẽ không còn?" Trong mắt Lục Mộc Kình sắc nhọn tái hiện, sau đó lắng đọng, trái lại càng thêm sáng ngời.
Anh đứng ở cửa phòng Viêm Cảnh Hi, trầm giọng ra lệnh: "Mở cửa."
Viêm Cảnh Hi đưa mắt nhìn cửa phòng, trong con ngươi thoáng qua một tia kiên định.
Trốn tránh không phải biện pháp, cô cũng không muốn làm người nhu nhược.
Lại nói, làm chuyện trái lương tâm không phải cô, cô là người đàng hoàng, trừ việc phải bảo vệ tốt trái tim của mình, không sợ hãi.
"Chờ chút, tôi thay đồ." Viêm Cảnh Hi thay một cái áo sơ mi và một chiếc quần jeans màu xanh sẫm, sau đó cố ý để anh ở cửa đợi một hồi lâu, mới mở cửa.
Lục Mộc Kình đứng ở cửa, cằm căng thẳng, cầm trên tay một phần thức ăn nhanh ngon mắt, ánh mắt thâm trầm khóa Viêm Cảnh Hi.
Ánh mắt của anh giống như mang theo tia X quang, sẽ chụp lại tâm hồn người khác.
Viêm Cảnh Hi không ngờ anh còn mang theo thức ăn nhanh, không muốn để anh nhìn ra tâm tư của cô, mặt không biết sắc, nhếch khóe miệng, nhìn như cười hì hì nhận lấy thức ăn nhanh trên tay anh, nói: "Cho tôi sao? Cảm ơn nha."
Nhận lấy thức ăn nhanh xong, cô liền xoay người, đem thức ăn nhanh đặt lên bàn, tách đôi đũa, một tay chống trên đầu gối, một tay cầm đũa, không coi ai ra gì rất nhanh ăn, rất có phong thái của nữ hiệp.
Lục Mộc Kình thấy cô cố ý phớt lờ anh, hướng phía cô đi qua, hai tay chống ở trên bàn, cúi đầu, khóa lấy đôi mắt lóe sáng của cô, giống như thú săn, mặc dù ẩn nấp ở trong bóng tối, cũng làm cho không một ai dám phớt lờ.
Viêm Cảnh Hi nhai cơm, chậm rãi ngước mắt, đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, sâu như vậy, mênh mông vô bờ.
"Làm sao vậy?" Viêm Cảnh Hi cẩn thận từng li từng tí hỏi, có chút chột dạ, cho nên lông mi khẽ run.
Chị gái ăn giấm chua rồiiiiiiii, lại ăn nhầm giấm chua của con mình mới ghê chứ =)))))