[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Ngay trước mặt trưởng bối ôm ấp yêu thương.


trước sau

Viêm Cảnh Hi liếc Lục Mộc Kình một cái, hình như anh thật sự có chuyện, dù sao kết thúc ván này cô cũng không thắng được, nhiều nhất là hòa.


Viêm Cảnh Hi cười nói với ông nội: "Nếu không ván này chúng ta tính thế hòa, ông nội bận thì đi trước đi ạ, cháu ở chỗ này chờ sau khi ông trở lại lại đấu tiếp một ván nữa."


Lục Diệu Miểu khóa ván cờ, chính là ở bên trong, ra không được, lắc đầu, xác định nói: "Ông nhất định có thể đủ thắng, đi nước cờ nào rồi?"


Lục Mộc Kình nhìn bộ dáng trăm mối ngờ không giải được của ông ấy, nhíu mày nói: "Còn bao lâu? Ba sẽ không đi một Trân Lung kì trận* sau đó liền không ra được chứ, chết đói là nhỏ, nếu bị thua, tay cờ đệ nhất thiên hạ của ba cũng bị người ta cười chết, con cũng không thể ở mộ của ba viết lí do chết, người này thua cờ mà chết? Cho nên có thể hòa thì hòa đi!"

*Trân Lung kì trận: Nguyên tác: 珍珑棋局. Là  một thế cờ vây trong tiểu thuyêt võ hiệp Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung.


Lục Diệu Miểu bị Lục Mộc Kình từ trên bàn cờ kéo ra ngoài, quay đầu lại trừng Lục Mộc Kình một cái, "Con có thể thắng, con tới đi! Con còn không chắc có thể thế hòa."


Lục Mộc Kình bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn sang đôi mắt lấp lánh của Viêm Cảnh Hi, ánh mắt thâm thúy tôi đen mấy phần, anh đi sang ngồi, bỏ văn kiện trong tay lên trên bàn.


"Nhìn con khoe khoang kìa!" Lục Diệu Miểu ghét bỏ nói, tự nhiên dịch mông sang bên cạnh.


Lục Mộc Kình ngồi xuống, đối diện với hai mắt Viêm Cảnh Hi, ý vị thâm trường nhìn cô, hỏi: "Cô muốn thua hay muốn thắng?"


Viêm Cảnh Hi nghe giọng điệu ngông cuồng như vậy, dường như thắng hay thua toàn bộ ở trong khống chế của anh.


Cô cũng không chịu phục , "Chỉ sợ anh muốn thắng cũng không thắng được!"


Trong đôi mắt yên ổn của Lục Mộc Kình tựa hồ ẩn chứa một vũ trụ, sâu không lường được, khóe miệng nhếch lên, như cười như không, thế nhưng Viêm Cảnh Hi cảm thấy hình như anh ý mang theo châm chọc.


Anh cũng quá ngông cuồng rồi.


"Đến phiên anh." Viêm Cảnh Hi thúc giục.


Lục Diệu Miểu là cờ đỏ, cách bố trí của thế cờ là, Soái của ông ở chính giữa, Tượng ở trên đầu, anh đưa Tượng xuống trước, đến bên cạnh Soái.


"Ay da, cái này không được." Lục Diệu Miểu gấp đến mức vỗ đùi hô: "Một bước cờ này của con đi chính là vô dụng, một chút tác dụng cũng không có, con không phải cố ý muốn ta thua à, đi mau đi mau, đừng quấy rối, để ta."


Lục Diệu Miểu thúc Lục Mộc Kình, anh vẫn không nhúc nhích, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.


Viêm Cảnh Hi ngay từ đầu cũng cho rằng Lục Mộc Kình là cố ý muốn thua, bởi vì chỉ cần cô dời quân Xe vào hướng giữa, Soái đi phía trái, đối diện với Soái của cô, liền thua, hướng phải chính là một quân Xe khác, cũng thua.


Thế nhưng, Viêm Cảnh Hi lại phát hiện, quân Xe của cô ở vị trí giữa không đi được, bởi vì có Mã của anh ở đó, cô chỉ có thể hướng phía trước một ô.


Lục Diệu Miểu nhìn Viêm Cảnh Hi vừa đi một bước liền thắng, sốt ruột nói: "Nước cờ này không tính."


Ông đem quân cờ lui về hai bước, đến trước khi Lục Mộc Kình chưa đi, cười hì hì với Viêm Cảnh Hi, nói: "Quân cờ không nói chân quân tử, nó đụng đến cờ của ông, sao có thể tính chứ?"


Viêm Cảnh Hi thấy lập tức có thể thắng, mục đích của cô sắp thành, khẳng định cũng sẽ không nhường, cười nói: "Không phải ông nội để anh ấy đánh sao? Kia thì không thể không tính."


Viêm Cảnh Hi dựa theo cách trước, rồi đi hai bước.


Lục Diệu Miểu vẻ mặt cầu xin, chỉ vào Lục Mộc Kình nói: "Tiểu tử ngươi rắp tâm bất lương, cố ý quấy rối, ngươi là gian tế, ta cư nhiên nhận tay sai làm con trai."


Lục Mộc Kình bất đắc dĩ liếc mắt một cái nhìn Lục Diệu Miểu, cũng ghét bỏ nói: "Ba, thấy rõ thế cục rồi nói, không muộn."


Lục Mộc Kình đi Mã liền đến gần quân của Viêm Cảnh Hi.


Soái của Viêm Cảnh Hi ở bên cạnh, đi lên, chính là nhắm ngay  vào quân Xe của Lục Mộc Kình, phía phải chính là ở giữa, đối diện với Soái của Lục Mộc Kình.


Anh cư nhiên dùng chiêu dụ địch thâm nhập, cô chỉ biết tiến công, thua!


Lục Diệu Miểu nhìn bàn cờ, thắng, trong mắt một tia sáng sáng chói, đổi giọng còn nhanh hơn lật sách, khen Lục Mộc Kình nói: "Tiểu tử con, thật có một tay, cư nhiên thắng."


Viêm Cảnh Hi nhăn mày, ánh mắt lấp lánh liếc về phía Lục Diệu Miểu, nhíu mày, một tia giảo hoạt, dùng lời nói lúc trước Lục Diệu Miểu, ngăn nói: "Ông nội không phải nói không tính sao?"


"Ai nói không tính!" Lục Diệu Miểu chỉ vào bàn cờ, trong mắt đặc biệt đắc ý, ngón tay cái vung lên, đắc ý nói: "Chưa từng nghe nói lên ra trận cha con không rời sao?"


VIêm Cảnh Hi rũ mắt, nghĩ đến lời Lục Diệu Miểu vừa rồi, nhận tay sai làm con, nheo mắt nhíu nhíu mày, nhẹ giọng reo lên: " Ra trận cha con không rời, đâm một đao là một đao!"


Âm thanh của cii rất thấp, cho nên Lục Diệu Miểu không nghe được, nheo mắt lại nhìn Viêm Cảnh Hi, vui tươi hớn hở nói: "Tiểu Hi, ông thắng, con nói chuyện cần phải chắc chắn, cái kia, con nói chỗ câu cá kia là ở đâu?"


Cô cứ như vậy thua dễ như trở bàn tay, hôm nay không phải phí công sao?


Đô mắt Viêm Cảnh Hi có chút tối xuống, lập tức lại cong mắt lên, nở ra một nụ cười nhu thuận, khen Lục Diệu Miểu: "Kỳ thực vừa rồi ông nội đều chơi tốt, đáng tiếc không được ông nội thu nhận, cho nên có một loại cảm giác không được thoải mái, thật muốn vui vẻ cùng ông nội chơi lại một ván.


Lục Mộc Kình liếc mắt nhìn bộ dáng chưa thỏa mãn của Viêm Cảnh Hi bộ dáng, ánh mắt phóng ra giống như những vì sao sáng chói óng ánh, khóe miệng lại treo một nụ cười, thực sự là cực kỳ giống hồ ly tu luyện ngàn năm, tùy thời có thể mê hồn người.


Viêm Cảnh Hi cảm giác được một tia sáng, liếc mắt sang Lục Mộc Kình, bốn mắt nhìn nhau, cô sợ Lục Mộc Kình nhìn ra của quỷ kế cô, rất chột dạ liếc sang chỗ khác.


Lục Diệu Miểu được khen thoải mái, nhưng thấy được tài đánh cờ của Viêm Cảnh Hi, cũng không dám phớt lờ, nói: "Vậy cháu chờ ông một chút, ông và Mộc Kình làm việc trước, sau khi cơm nước xong, chúng ta đổi sang chơi cờ vây."


Viêm Cảnh Hi trong mắt xẹt qua một tia sáng chói, so với cờ tướng mà nói, cô chơi cờ vây tốt hơn, rất có nhiều phần thắng.


Viêm Cảnh Hi nở nụ cười, rất ngoan khéo nói: "Dạ, cháu chơi cờ vây không tốt lắm, trình độ của ông nội chắc chắn rất cao rất cao, vẫn hi vọng ông nội nhường cháu."


"Ha ha ha, được, được, được." Lục Diệu Miểu được Viêm Cảnh Hi khen rất thoải mái, hài lòng cười nói.


Viêm Cảnh Hi thực hiện được mới đứng dậy, nhưng bởi vì ngồi xổm quá lâu, chân tê dại, cô lại đứng lên quá nhanh, nhất thời đứng không vững, thẳng tắp ngồi trong lòng Lục Mộc Kình.


Dưới mông là cơ đùi lực lưỡng của anh, cách một lớp quần truyền lượng nhiệt cho cô.


Mặt Viêm Cảnh Hi sợ hãi đỏ lên.


Lục Mộc Kình thuận thế ôm hông của cô, đem cô khóa vào trong ngực, nụ cười ý vị thâm thường nâng lên.


Khóe miệng của anh chỉ là hơi nâng lên, cho nên Viêm Cảnh Hi không cảm giác được nụ cười của anh, đang muốn đứng lên, nghe anh ở bên tai cô trêu chọc nói: "Viêm tiểu thư, cô đây là ngay trước mặt trưởng bối ôm ấp yêu thương à?"


Viêm Cảnh Hi không ngờ anh lại không e dè nói ngay trước mặt ông nội như vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, lại không thể trực tiếp nổi giận, không chiếm được chỗ tốt, cho nên, tính tình nhẫn nại, giải thích nói: "Tôi không có, vừa ngồi xổm đã đị tê, lúc đứng dậy không được."


"Cô có thể ngã xuống đất, ngã trên người tôi làm gì." Lục Mộc Kình nheo mắt hỏi, nhìn như vô tội, thế nhưng có một loại xấu xa, làm cho người ta có ảo giác chống đỡ không được.


"Tiểu Hi, cháu như vậy." Lục Diệu Miểu không có hoài nghi cái khác, cho rằng chỉ là một hiểu lầm vô ý, ông dùng ngón tay trỏ chấm nước bọt rồi chấm ở trên mũi, quan tâm nói: "Cháu làm như vậy chân sẽ không tê nữa."


Viêm Cảnh Hi hình như có xem qua trong phim truyền hình Hàn Quốc, nhưng cho tới nay đều không có tác dụng.


Cô 'ồ' một tiếng, vừa định dính nước bọt chấm trên cái mũi của mình, trên mũi liền bị  ngón tay Lục Mộc Kình chạm qua, có chút cảm giác ấm áp ẩm ướt.


Anh sẽ không dính chính nước bọt của mình chấm trên mũi của cô chứ?


Viêm Cảnh Hi kinh ngạc trừng anh.


Lục Mộc Kình nhăn chân mày, không chút rung động nào hỏi: "Tôi giúp cô thoa, xong chưa?"


Viêm Cảnh Hi vô thức lau mũi.


Lục Mộc Kình trong con ngươi nhanh chòng thoáng qua một đường không vui khiến người ta bắt không kịp, ghét bỏ nói: "Cùng không hết tê

à, cô lại không đứng dậy, tôi sẽ bị cô ngồi đến tê chân."


"À à." Viêm Cảnh Hi lập tức đứng dậy, còn đang lúc lúng túng, đã thấy anh dường như lờ đi chuyện này, cũng lờ đi cô, cầm phần văn kiện trên bàn lên, đưa cho Lục Diệu Miểu, thu lại ồn ào vừa rồi, trở nên nghiêm túc, có loại chuyên chú, nói: "Phía phần trăm tiền trên này có vấn đề, có phải ba nên tìm người thẩm tra đối chiếu một chút không."


"Không thể nào, để ta xem xem." Lục Diệu Miểu nhận lấy văn kiện, chăm chú nhìn.


Viêm Cảnh Hi nhìn hai người có chuyện quan trọng muốn nói, liền theo cửa đi ra.


Lục Diệu Miểu thấy bút đỏ gạch ra ba mươi mấy chỗ, nếu không phải là Lục Mộc Kình điểm đến, liếc mắt qua một cái thật không có vấn đề gì, thế nhưng chỗ anh cố ý gạch ra, ông cũng cảm thấy báo cáo tài vụ này không bình thường, đối với Lục Mộc Kình khẽ cau chân mày nói: "Mua đồ cho công ty vẫn là Tình Uy phụ trách, nó và Tiểu Thanh mang theo đứa nhỏ chơi ở trong vườn hoa, chốc nữa ta sẽ tìm nó qua đây hỏi một chút?"


"Hay là trước đừng rút dây động rừng đã, dù sao phạm sai lầm ở đâu cũng chưa biết rõ, bọn họ bây giờ ở hoa viên đúng không, con qua đó chào hỏi họ một chút." Lục Mộc Kình thu hồi văn kiện nói.


*


Viêm Cảnh Hi một mình ở phòng khách, trong phòng khách một người cũng không có, cô ngồi đó như một con ngốc, không được tự nhiên.


Lý tẩu đề xuất nói cô ra hoa viên đi dạo, Viêm Cảnh Hi liền đi đến hoa viên.


Hoa viên trong biệt thự Lục gia rất lớn, hồ nước, hồ nhỏ, hoa sen, còn có các loại hoa cỏ cây cối, thực vật cỡ lớn ở trong vườn hoa này cũng có.


Cô tùy tiện đi ngắm nhìn một chút, nghe thấy phía trước có chút tiếng cãi vã, theo bản năng nhìn sang.


"Tình Uy, anh nói cho em, một khoản tiền lớn như thế rốt cuộc anh đã đem đi nơi nào?" Một dáng người hơi phúc hậu, da trắng muốt, người phụ nữ ăn mặc ưu nhã cao quý sốt ruột nói.


"Tiểu Thanh, em nghe anh giải thích, trước đó anh đem tiền lấy ra đi đầu tư, bởi vì bên phía nước ngoài xảy ra một chút vấn đề, tiền vốn còn đông lại ở nơi đó. Anh không có cách nào lấy lại tiền." Lý Tình Uy giải thích nói.


Viêm Cảnh Hi nhìn người đàn ông kia vẻ mặt đăm chiêu ủ dột, tay còn cầm tay của người phụ nữ, thế nhưng người phụ nữ gạt ra, bực bội quát: "Lần này ông nội để chú nhỏ để ý tới việc trong công ty, chú ấy chắc chắn muốn kiểm toán, chú nhỏ của em người đó vô cùng vô cùng khôn khéo, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra. Khỏn này anh phải lập tức san bằng ra, nếu không chắc chắn phải ra cái sọt lớn* kia."

*Theo mình nghĩ thì chắc là phải ra tòa hoặc đi tù.


Chú nhỏ?


Viêm Cảnh Hi nhíu nhíu mày, nheo mắt lại.


Chẳng lẽ bọn họ nói chú nhỏ là Lục Mộc Kình, công ty là Lục thị?


Vậy, này người đàn ông và người phụ nữ kia hẳn là người thân của Lục Mộc Kình đi!





Mấy chương bữa nay méo có thính mấy T.T



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện