Edit: JaneJane
Viêm Cảnh Hi liếc dấu hôn trên cổ anh một cái, không hiểu sao lại càng cảm thấy tủi thân, tức giận nói: "Anh, anh thật không biết xấu hổ, dám làm thì dám nhận đi chứ, nếu không muốn người khác biết thì anh làm ơn che chắn dấu vết trên cổ anh cho kỹ vào, bộ anh sợ người ta không biết hai người tối qua kịch liệt cỡ nào à?"
Lục Mộc Kình nhìn chằm chằm đôi mắt đã đỏ lên của cô, không tức giân chút nào, tà nịnh cười nói: "Em nói ai không biết xấu hổ? Để lại cái dấu vết kia trên người tôi? Trên người tôi ngoài cổ ra cái đó còn có rất nhiều, chẳng phải so với tôi, cô ấy càng không biết xấu hổ hay sao, ngoại trừ trên bả vai, cô ấy còn giúp tôi cắn cái chỗ kia nữa cơ."
Viêm Cảnh Hi liều mạng trợn mắt nhìn anh, ánh mắt sóng sánh.
Anh ta đang thị uy với mình ư?
Vì mình cự tuyệt anh ta!
Cho nên mới đi tìm người đàn bà khác, nói cho cô biết, trên phương diện đó, hai người họ hòa hợp biết bao.
"Các người không muốn giữ mặt mũi nữa hay sao!" Viêm Cảnh Hi vừa nói vừa rũ mắt, nắm chặt tay, kìm nén sự phiền muộn đang dấy lên trong lòng.
Mà sao cô phải phiền muộn cơ chứ!
Lục Mộc Kình nhất định là có không ít phụ nữ, cô đã sớm cảnh báo với lòng mình như thế!
Lục Mộc Kình cười yếu ớt, ngón cái vuốt ve đôi môi đỏ thắm của cô, dịu dàng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, sủng nịnh nói: "Đừng nói vậy, trai gái làm bất cứ chuyện gì trên giường đều là dựa vào bản năng sinh lý. Chỉ cần tôi thích thì đó đâu phải là chuyện mất mặt."
"Gì cơ?" Viêm Cảnh Hi nhất lời không hiểu những lời này của anh.
Anh đang cười nhạo cô vì cô vô duyên vô cớ gây sự, hay là đang nói đỡ cho người đàn bà kia, hay là đang muốn châm chọc ám chỉ cô sau này cũng sẽ cùng đàn ông làm loại chuyện kia.
Viêm Cảnh Hi càng thêm bực mình, một luồng lửa giận ngùn ngụt bốc lên đầu, đẩy cánh tay đang ôm ngang eo cô ra, nói: "Vậy Lục tiên sinh cứ làm cùng cô ta cho thật thỏa thích đi, mắc mớ gì đi ôm tôi? Bản năng sinh lý của anh đã tố cáo anh giữa ban ngày ban mặt toàn bộ chỉ số thông minh của anh chỉ tập trung từ bụng trở xuống, không phân tình huống, không phân đối tượng, không phân thời gian à?"
Lục Mộc Kình: "..."
"Em đang giả vờ giả vịt cái gì đấy? Đường núi 18 khúc quanh quẹo vào trong cống ngầm sao?" Lục Mộc Kình bất đắc dĩ nói.
Viêm Cảnh Hi nghe thấy anh thốt ra câu chửi thề kia liền lập tức nổi đóa, tăng cao âm lượng mắng lại: "Lục Mộc Kình, anh đừng có ăn hiếp người ta quá đáng, anh mới quẹo vào trong cống ngầm, anh mới chết ở trong cống ngầm, cả nhà anh đều chết ở trong cống ngầm!"
Lục Mộc Kình thấy cô nắm chặt bàn bay dẩu miệng hét lên, đôi mắt sóng gợn lăn tăn, đầm nước mênh mông, đúng là vừa ngốc nghếch vừa dễ thương.
Chỉ số thông minh mà cô vẫn luôn tự hào đã đi đâu mất rồi?
Lục Mộc Kình cảm thấy vẫn nên dùng hành động trực tiếp một chút, nâng cằm cô lên, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ hồng hào run rẩy của cô.
Viêm Cảnh Hi ngây ngẩn một chút, nghĩ tới chuyện tối qua anh ta cũng hôn người phụ nữ kia như thế, nhất thời cảm thấy chán ghét, không chút do dự cắn lên đầu lưỡi anh.
Lục Mộc Kình giống như đã biết trước, ánh mắt sắc bén, kịp thời rút lui ra ngoài, trán kề trán, hơi thở dồn dập phả trên mặt cô, khàn giọng nói: "Tôi chỉ chết bên trong cống ngầm của em mà thôi."
Tim Viêm Cảnh Hi bất giác đập nhanh, vốn là một câu nói hạ lưu, ai nói ra cũng sẽ cảm thấy low, nhưng lời đó bật ra từ miệng anh lại trở nên kiều diễm yêu muội, khiến cho người ta như bị đầu độc.
Viêm Cảnh Hi bức rức, chậm rãi phục hồi tâm trạng, hôm qua lúc anh ta ở bên người phụ nữ kia có phải cũng nói mấy câu này hay không, trong long càng thêm khó chịu, châm chọc vạch trần anh: "Hôm qua lúc anh làm chuyện đó, sao không nghĩ tới những lời này?"
Lục Mộc Kình lùi lại 10cm, thâm u nhìn cô, gương mặt tuấn mỹ nứt ra một nụ cười nhẹ, hỏi: "Em đang trách tôi tối qua đã không muốn em sao?"
Viêm Cảnh Hi càng lúc càng cảm thấy cô với anh nói chuyện với nhau có gì đó không khớp, trầm mặt xuống, dứt khoát chọc thủng tờ giấy kia, thẳng thắn nói: "Xin anh đấy, anh đã qua lại với Ninh Khả Hân thì đừng có mà đi trêu hoa chọc cỏ, tôi không phải là mấy loại hoa hoa cỏ cỏ kia, cũng không nguyện ý làm mấy loại hoa hoa cỏ cỏ của anh, giả sử tôi có là hoa hoa cỏ cỏ thì cũng là loại hoa hoa cỏ cỏ có cốt khí, tuyệt đối không làm một cành cây nhỏ trong cánh rừng của anh."
Lục Mộc Kình đã hiểu, đôi mắt đăm đắm nhìn Viêm Cảnh Hi.
Bây giờ cô giống như là một chú mèo bị chọc giận, cho nên mới giơ nanh giơ vuốt ra với anh, vành mắt ửng đỏ, cực kỳ ủy khuất, nhưng vẫn lạnh lùng và quật cường.
Anh đưa tay điểm lên đầu mũi cô, ánh mắt mang theo ý cười.
Viêm Cảnh Hi thật sự tức giận đến sắp phát điên, dứt khoát không thèm giãy dụa nữa, cắn chặt quai hàm nén giận, căm tức nhìn anh, nhẫn nhịn đến mức không thở nổi, mở miệng ra, mắng: "Lục Mộc Kình, anh ăn hiếp người ta vừa vừa phải phải thôi, anh không sợ cô tình nhân bé nhỏ của anh nhìn thấy sao?"
Lục Mộc Kình buông tay ra, sủng nịnh nhìn cô, lại vuốt ve đầu mũi cô, nói: "Em ghen mà cũng dễ thương như vậy."
Viêm Cảnh Hi gạt tay anh ra.
"Ai ghen cơ, trên đời này thứ mà tôi ghét ăn nhất chính là dấm, tôi việc gì phải ghen, giấm mà có bỏ thêm đường tôi cũng không thèm ăn nữa là!" Viêm Cảnh Hi trừng mắt nhìn về phía Lục Mộc Kình hét lớn.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại hét lên như vậy!
Chuông reo báo vào tiết mới, Viêm Cảnh Hi không muốn đôi co với Lục Mộc Kình nữa, xoay người định quay lại phòng học.
Lục Mộc Kình giữ chặt tay Viêm Cảnh Hi, bất đắc dĩ nói: "Tiết này em không cần lên lớp, để tôi giúp em nói một tiếng với giảng viên, em đi với tôi."
Viêm Cảnh Hi vung tay lên, chính nghĩa nói: "Sao tôi phải đi cùng anh, Lục tổng, xin anh bỏ tay tôi ra."
"Tối qua bị em dày vò một đêm, tới giờ vẫn chưa ngủ, có thể cho tôi một chút thời gian để nói rõ cùng em được không?" Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
"Ai dày vò anh?" Viêm Cảnh Hi giễu cợt: "Lục tổng muốn bắt thủ phạm thì cũng nên tìm cho đúng người đi chứ."
Viêm Cảnh Hi liếc nhìn cổ anh cái nữa, cắn răng, quyết tuyệt quay mặt đi chỗ khác.
Lục Mộc Kình nén cười, đưa tay kéo cái đầu nhỏ của cô cưỡng ép đối mặt với mình, nhìn cô lăm lăm, ra lệnh: "Cởi cổ áo tôi ra, kiểm tra một chút xem có phải là dấu răng do em lưu lại hay không."
"Cái gì?" Viêm Cảnh Hi đần người ra, không hiểu nhìn Lục Mộc Kình, đầu óc trống rỗng.
Lục Mộc Kình thâm trầm nhìn cô: "Quên rồi ư? Quần áo của tôi cũng là do em cởi giúp."
Viêm Cảnh Hi nhíu mày.
Có không?
Lục Mộc Kình nắm tay cô, đặt lên yết hầu nhô ra trên cổ áo, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, nắm tay cô chuyển qua bả vai, sau đó chuyển tới khuôn ngực, sau đó từ từ tuột xuống, đặt ở phía dưới bụng.
Nơi đó tỉnh lại trong nháy mắt, nóng bỏng như tàn thuốc, cứng rắn như sắt thép.
Viêm Cảnh Hi vội vàng giằng tay ra, nói: "Lục tổng, anh đang đùa cái gì vậy?"
Cô rất muốn dùng ngữ khí chỉ trích, nhưng lời ra khỏi miệng mới phát hiện giọng nói của mình run run rẩy rẩy.
"Mỗi một chỗ mà em vừa mới chạm qua, đều là chỗ mà hôm qua em đã cắn." Lục Mộc Kình trầm giọng nói, gương mặt đỏ bừng của cô in trong mắt anh.
"Sao...sao...sao lại có thể như vậy?" Cô lắp bắp nói, Viêm Cảnh Hi tự cảm thấy tức giận vì mình nói lắp, nhíu chặt mày, nói: "Hôm qua anh bị chụp hình với Ninh Khả Hân cơ mà."
"Nếu như không phải là tôi cố ý, em thấy truyền thông có năng lực chụp được hay sao?" Lục Mộc Kình cười yếu ớt, ung dung nói.
"Ơ?" Viêm Cảnh Hi chớp mắt một cái, tim đập nhanh hơn, câu trả lời thoáng qua trong trí não.
Chẳng lẽ, dấu vết trên người anh thật sự là do cô gây ra?
"Hôm qua em bị người ta bỏ thuốc, có tin nhắn gửi tới thông báo cho tôi biết, còn gửi cho cả Lục Hữu Nhiễm, lúc ấy em cùng tôi ở trong phòng, tình thế nước sôi lửa bỏng, Lục Hữu Nhiễm cùng đám phóng viên ở bên ngoài, để giữ gìn sự trong sạch của em tôi mới tìm người tới chụp những hình này, nếu như không tin em có thể hỏi người phục vụ tên Vương Quế Phương, hôm qua nếu không có cô ấy thì chúng ta cũng không thể thuận lợi thoát hiểm." Lục Mộc Kình thuật lại mọi chuyện, thản nhiên, trầm ổn, hoàn toàn không giống là đang nói dối.
Viêm Cảnh Hi biết anh đang nói sự thật, đột nhiên trong lòng cảm thấy bức rức, bàn tay chà sát lên đùi, rũ mắt xuống.
Mới vừa rồi cô đã chửi chính mình phải không?
Cô nói tối qua hai người rất kịch liệt.
Chết ở trong cống ngầm...
Mặt Viêm Cảnh Hi đỏ bừng, nhẹ giọng la lối: "Tôi
Cô cắn môi một cái, đầu óc trống rỗng.
Thôi bỏ đi, dám làm thì phải dám chịu.
Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, nói: "Xin lỗi anh, lúc nãy tôi đã trách nhầm anh."
"Còn gì nữa không?" Lục Mộc Kình liếc bả vai mình một cái, "Dựa theo tính cách có ân báo ân, có oán trả oán của em, chuyện này, em tính giải quyết thế nào?"
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, suy tính qua loa, nhẹ giọng nói: "Cho anh cắn lại nhé?"
Lục Mộc Kình tà nịnh cười khẽ, đôi mắt sáng rỡ nhìn cô, đồng ý: "Được."
Viêm Cảnh Hi: "..."
Anh nói nơi đó của anh cô cũng đã cắn qua.
Anh sẽ cắn lại thế nào?
"Hay là để tôi mời anh ăn cơm đi." Viêm Cảnh Hi sửa lại lời nói.
"Tôi không có chút hứng thú nào với chuyện cơm nước cả." Lục Mộc Kình trả lời.
Viêm Cảnh Hi mở to đôi mắt sáng ngời hồ nghi liếc nhìn anh, như có điều suy nghĩ.
Chẳng phải anh vẫn luôn có hứng thú với thân thể của cô ư?
Hôm qua cô hoàn toàn mất hết lý trí, sao anh lại không muốn cô chứ?
"Vậy anh muốn thế nào?" Viêm Cảnh Hi rũ mắt nhẹ giọng nói.
Trên mặt đất, bóng họ rúc vào với nhau.
Tim cô đập nhanh một cái.
"Em mới gọi tôi là gì?" Lục Mộc Kình cúi người, đặt tầm mắt mình ngang tầm mắt cô, như có điều suy nghĩ hỏi.
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, "Thầy, Lục tổng, Lục Mộc Kình?"
"A, đừng chỉ khi nóng giân mới gọi tôi là Lục Mộc Kình, bình thường cũng gọi vậy đi, tôi cảm thấy như thế thân thiết một chút." Lục Mộc Kình trực tiếp nói.
Viêm Cảnh Hi rũ mắt, mím môi không nói gì.
"Tối nay tôi phải đến một buổi tụ họp, người khác cũng mang bạn gái theo, em giúp tôi nhé." Lục Mộc Kình liếc nhìn cô ôn nhu nói.
"Không đi." Viêm Cảnh Hi không chút suy nghĩ trả lời.
"Vậy em thích tôi cắn lại em có phải không?" Lục Mộc Kình tà nịnh hỏi, sóng mắt lộ vẻ cười.
Viêm Cảnh Hi đỏ mặt, sửa lại lời nói: "Tôi đi."
Cô nói xong liền thấy Lục Mộc Kình ung dung cười, biết mình lại rơi vào bẫy của anh, thanh minh một câu, "Tôi chỉ giả vờ làm bạn gái anh thôi, không phải là bạn gái thật."
Lục Mộc Kình nhíu mày, lăm lăm nhìn cô, cũng không đồng ý những lời này.
"Còn nữa, đã có kế hoạch chính thức cho cuộc thi thiết kế chưa?" Viêm Cảnh Hi hồ nghi nói.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau