[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Mặt dày vô sỉ đến tầm cao mới.


trước sau

Edit: JaneJane + DSJM



"À, được, cháu nói đi." Lục Diệu Miểu bất đắc dĩ nói, thu thập lại quân cờ đen.


Viêm Cảnh Hi nhẹ nhàng cười một tiếng, ngồi ngay ngắn người lại chuẩn bị một chút.


Lục Hữu Nhiễm là cháu trai của ông, chắc chắn ông không thích người khác bêu xấu cháu mình, cho nên Viêm Cảnh Hi uyển chuyển nói: "Ông ơi, thực ra cháu và Lục Hữu Nhiễm không hợp nhau lắm, nhưng anh ấy không muốn để ông thất vọng nên mới qua lại với cháu, nếu được, cháu hi vọng anh ấy có thể tự do tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình."


Lục Diệu Miểu dừng một chút, sau khi hiểu lời Viêm Cảnh Hi liền hỏi lại: "Cháu ở chung với nó không vui sao? Nó ăn hiếp cháu? Chờ nó về ta sẽ mắng nó một trận."


"Không ạ, anh ấy rất tốt, nhưng cháu với anh ấy không hợp nhau." Viêm Cảnh Hi nói.


"Có hợp hay không bây giờ nói quá sớm, hai đứa quen nhau chưa lâu, cháu của ta ta biết, nó là một đứa trong nóng ngoài lạnh, một ngày nào đó nó sẽ nhận ra điểm tốt của cháu, chắc chắn sẽ yêu cháu, nếu đã yêu rồi thì nó sẽ một lòng một dạ đối tốt với cháu, nhìn vậy thôi chứ Hữu Nhiễm si tình lắm, ta đảm bảo đấy." Lục Diệu Miểu nheo mắt lại cười nói, tiếp tục thu thập quân cờ đen.


Viêm Cảnh Hi biết Lục Diệu Miểu đang xuống nước, nếu cô nói gì quá đáng, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.


"Ông ơi..."


"Không nói nữa, không nói nữa." Lục Diệu Miểu ném hết mấy quân cờ trong tay lên bàn cờ, thu hồi vẻ mặt vui vẻ, cũng không tỏ ra không vui nhưng lại nhíu mày, hơi nghiêm khắc nói: "Cháu dọn bàn cờ đi."


Viêm Cảnh Hi sốt ruột, nhưng không muốn bỏ qua cơ hội này, dứt khoác nói rõ: "Ông, cháu biết Lục Hữu Nhiễm lấy cháu là vì ông đã hứa hẹn gì đó với anh ấy, nhưng mà, cháu cảm thấy hôn nhân vì lợi ích sẽ không có hạnh phúc, cháu hi vọng ông thu hồi lại điều kiện mà ông đã hứa hẹn với anh ấy, đừng ép buộc anh ấy qua lại với cháu."


Lục Diệu Miểu nhíu mày, nhìn Viêm Cảnh Hi vẻ mặt nghiêm túc, rũ mắt: "Ta biết cháu không thích nó, nhưng ta thực sự rất muốn cháu trở thành cháu dâu ta, ta tin sau này hai đứa sẽ yêu thương nhau."


"Ông ơi." Viêm Cảnh Hi biết Lục Diệu Miểu nói không lại nên chỉ có thể lấy tương lai của họ ra đánh cuộc, nói: "Ông nội đã hứa với cháu rồi cơ mà. Nếu cháu thắng ông, ông sẽ đáp ứng yêu cầu của cháu."


"Chuyện đó..." Lục Diệu Miểu lúng túng, mím môi một cái, nói: "Ta đã hứa với cháu, nếu như nuốt lời thì ta chính là cún con, đúng không?"


"Dạ." Viêm Cảnh Hi tràn đầy hy vọng gật đầu.


"Gâu gâu, ẳng ẳng, gâu gâu gâu. Ta là một chú cún con, được chưa?" Lục Diệu Miểu ăn vạ.


Viêm Cảnh Hi: "..."


Lục Diệu Miểu ẳng xong liền đỏ mặt, tay chắp sau lưng, khẽ nhìn Viêm Cảnh Hi vẫn còn đang kinh ngạc, đôi mắt lóe lên, nói ra mấy chữ: "Chuẩn bị ăn cơm thôi."


"Gâu gâu, ẳng ẳng, gâu gâu gâu, ta là một chú cún con."


Lục Diệu Miểu nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên, đưa mắt về phía phát ra tiếng động.


Lục Mộc Kình cầm điện thoại di động trong tay, nhàn hạ dựa vào ghế, ấn nút phát lần nữa.


"Gâu gâu, ẳng ẳng, gâu gâu gâu, ta là một chú cún con."


"Tiểu tử thối, thu âm lại làm gì?" Lục Diệu Miểu tức giận nhìn Lục Mộc Kình.


Lục Mộc Kình ưu nhã cười một tiếng, ánh mắt sâu tối, "Con thấy đặt cái này làm nhạc chuông rất thú vị, nhất định mẹ con cũng sẽ rất thích."


Lục Diệu Miểu: "..."


Lục Diệu Miểu giận đến mức nghiến răng, chỉ Lục Mộc Kình, nói: "Anh thật là, thượng bất chính hạ tắc loạn, bụng một bồ dao găm."


"Trên phương diện chơi xấu và mặt dày, con vẫn phải học tập ba nhiều, trình độ của ba đã đạt đến mức thượng thừa, có thể chẳng biết xấu hổ mà lật mặt cãi vã với hậu bối như vậy, thật là lợi hại. Lát nữa con sẽ gửi cái này cho mẹ, để bà có thể học hỏi chút đỉnh." Lục Mộc Kình vừa cười vừa cất cất điện thoại di động.


"Anh dám." Lục Diệu Miểu hơi khủng hoảng, nhìn Lục Mộc Kình đang nhởn nhơ biếng nhác, hít sâu một hơi, nói: "Tiểu Kình Kình, dù gì tôi cũng là ba anh, anh không thể bêu xấu ba anh với mẹ anh được, không nên, dù sao cũng là người mình, việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài."


"A a." Lục Mộc Kình bưng ly nước lên không nhanh không chậm uống một hớp, ánh mắt quét qua Viêm Cảnh Hi, rơi lên mặt Lục Diệu Miểu, bình thản nói: "Ba tôi không thích cãi vã."


"Ta không có cãi vã." Lục Diệu Miểu lập tức bảo đảm.


"Mỗi lời của ba tôi đều đáng giá ngàn vàng." Lục Mộc Kình nhàn nhạt nhìn Lục Diệu Miểu.


"Đúng đúng, mỗi lời của ta đều đáng giá ngàn vàng." Lục Diệu Miểu nở một nụ cười, mắt híp lại thành một đường chỉ.


"Vậy..." Lục Mộc Kình nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, "Cô ấy..."


Viêm Cảnh Hi đứng lên, thừa cơ nói: "Hi vọng ông đáp ứng thỉnh cầu của cháu."


Lục Diệu Miểu hướng về phía Viêm Cảnh Hi mím môi một cái, ánh mắt ảm đạm, bất đắc dĩ khoát tay một cái, "Chuyện của lũ trẻ các cháu, ta không nhúng tay vào nữa."


"Cảm ơn ông ạ." Viêm Cảnh Hi phấn khích nhìn về phía Lục Mộc Kình, đối diện với đôi mắt đẹp đẽ nhu hòa của anh, mặt hơi ửng đỏ.


Lục Diệu Miểu hồ nghi nhìn về phía Lục Mộc Kình, tròng mắt đảo một cái, cả giận nói với anh: "Anh đi theo tôi."


Nói xong Lục Diệu Miểu chắp tay sau lưng, mở cửa đi ra ngoài.


Lục Mộc Kình gãi gãi chân mày, đặt ly nước xuống, dáng người rất thẳng, một tay cắm ở trong túi quần, đi theo Lục Diệu Miểu ra ngoài.


Đến hoa viên, Lục Diệu Miểu nhìn Lục Mộc Kình, nhíu mày, hồ nghi hỏi: "Không phải là con đang có ý nghĩ không an phận với Tiểu Hi đấy chứ?"


"Ba nói không an phận là ý gì?" Lục Mộc Kình rỗi rãnh tựa vào lan can.


"Chính là... Chính là... muốn có được cô bé đó!" Lục Diệu Miểu băn khoăn một chút rồi nói trắng ra.


"A, đúng vậy. Tới tận bây giờ ba mới nhìn ra sao? Con tưởng lần trước lúc cô ấy ngồi trên người con, ba đã biết rồi." Lục Mộc Kình không thèm dấu diếm, ngay thẳng trả lời.


Lục Diệu Miểu dùng tay chém lên cánh tay anh, hạ thấp giọng rít lên: "Con... nhưng cô bé ấy là cháu dâu của con đấy."


Lục Mộc Kình không sợ đau, nhíu mày hỏi ngược lại: "Cô ấy là cháu dâu của con khi nào, sao con không biết? Cô ấy với Hữu Nhiễm đã đăng kí giấy kết hôn rồi à?"


Lục Diệu Miểu lại liên tiếp đánh ba chưởng vào cánh tay của Lục Mộc Kình, "Con đó, tặc tính không đổi, con phải khiến ta tức chết mới vừa lòng phải không?"


Lục Mộc Kình nhìn xuống Lục Diệu Miểu, bị đánh mà vẫn tỉnh bơ không nhúc nhích, không né tránh, không đánh trả, chờ Lục Diệu Miểu đánh xong mới lười biếng nói: "Chẳng phải là học tập theo ba hay sao? Cướp con dâu tương lai của chính mình, ba còn xuất sắc hơn con nhiều."


Lục Diệu Miểu ngừng một lát.


"Con đừng nghe bà già đó nói bậy, làm gì có chuyện đó." Sắc mặt Lục Diệu Miểu một hồi đỏ, một hồi trắng, một hồi xanh, năm màu luân phiên thay đổi, hận đến mức nghiến răng.


"A, chuyện của ba con không có hứng thú muốn biết, dù sao thì con cũng đã chấm cô ấy rồi, ba tự mình cân nhắc đi." Lục Mộc Kình nói xong, không cho Lục Diệu Miểu cơ hội hồi đáp đã cắm tay vào túi quần, xoay người quay về biệt thự.


Lục Diệu Miểu gãi đầu một cái, nhìn bóng lưng bướng bỉnh của Lục Mộc Kình, đứa con trai này của ông chính là yêu nghiệt, nấp dưới vẻ ngoài dịu dàng đó là sự vô sỉ, hèn hạ, phúc hắc không kém ai, ông không có cách gì chế trụ nổi anh, có lẽ anh chính là khắc tinh mà ông trời đặc biệt phái xuống để đòi nợ ông.


Lục Diệu Miểu bất thình lình nghĩ tới điều gì, hốt hoảng sờ tìm chuỗi phật châu trên cổ, phát hiện sáng giờ không có đeo.


Gương mặt bất đắc dĩ biến thành chữ 囧, chẳng trách hôm nay thất thế nhiều như vậy.


Tâm trạng Viêm Cảnh Hi vui vẻ từ thư phòng đi ra ngoài, thấy Lục Hựu Nhiễm phong trần mệt mỏi gấp gáp quay về.


Anh ta nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, ánh mắt lạnh lùng chớp động, âm thanh không lạnh không nhạt hỏi: "Sao em lại đến đây?"


Viêm Cảnh Hi tâm trạng tốt, không để ý đến giọng điệu của anh ta, hai tay chắp sau lưng, ngay cả bước đi cũng có vài phần vui sướng, đi đến trước mặt anh ta, nghiêng đầu, vừa cười vừa nói: "Tôi có ba chuyện muốn thông báo với anh."


Lục Hựu Nhiễm nhìn ánh mắt sáng rực của cô, có loại cảm giác không tốt, nhíu mi nói: "Cái gì?"


"Thứ nhất, ông nội đã hủy bỏ chỗ tốt cho anh rồi, cũng chính là, bây giờ anh cười tôi, đối với anh mà nói một chút lợi ích cũng không có." Viêm

Cảnh Hi nói, đôi mắt sáng trong.


Chân mày Lục Hựu Nhiễm càng nhíu chặt, ánh mắt giá rét nhìn chằm chằm Viêm Cảnh Hi, toàn thân lạnh lẽo: "Chuyện thứ hai là gì?"


"Tôi từ chối lời cầu hôn của anh, tôi không muốn giả cho anh." Viêm Cảnh Hi xác định nói.


Đáy mắt Lục Hựu Nhiễm càng thêm sắc lạnh, nghiến răng, âm thanh rặn ra từ trong hàm răng: "Chuyện thứ ba là gì?"


"Haha." Viêm Cảnh Hi cười ra tiếng, sau đó chỉ lên trời, "Lấy hai chuyện trên kết hợp lại, nhấn mạnh một lần nữa."


Lục Hựu Nhiễm cầm cánh tay của cô, quăng xuống ghế salon.


Viêm Cảnh Hi bổ nhào một cái, tránh khỏi Lục Hựu Nhiễm, lật người qua bên kia ghế salon, tay đè lên ghế salon, phòng bị quan sát Lục Hựu Nhiễm, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Thực ra, chuyện này đối với Lục thiếu gia mà nói, là một chuyện tốt, nếu không, xem như anh cưới tôi thì cũng sẽ căm thù đến tận xương tủy, biết trước sẽ không làm, hận trời hận đất hận ông nội."


Lục Mộc Kình từ của sau đi vào, nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm, trong con ngươi hiện một tia thâm trầm sắc lạnh, "Bên Thượng Hải đấu thầu, cháu không đi sao?"


"Để giám đốc Lý đi rồi." Lục Hựu Nhiễm trả lời một câu, tâm tư đều đặt trên người Viêm Cảnh Hi, xuất kì bất ý công kích*, cầm cánh tay Viêm Cảnh Hi, lạnh giọng nói: "Ra đây, tôi có chuyện nói với em."

*Xuất kì bất ý công kích: Hành động thì người khác chưa kịp phòng bị.


"Hả?" Viêm Cảnh Hi phất tay Lục Hựu Nhiễm, xác định nói: "Chuyện của Lục đại thiếu gia, tôi thật sự không có hứng thú để biết."


"Viêm Cảnh Hi." Lục Hựu Nhiễm cảnh cáo hô một tiếng, ánh mắt mười phần áp bách khóa lấy Viêm Cảnh Hi, dường như cô chỉ cần không đồng ý, anh ta sẽ lăng trì cô.


Viêm Cảnh Hi cũng sợ Lục Hựu Nhiễm sẽ dùng chiêu hèn hạ, cũng không dám quá đắc ý, khi đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, lại nghe được giọng nói trầm ổn của Lục Mộc Kình vang lên từ phía sau.


"Hựu Nhiễm, cháu trở về thật đúng lúc, chú có chuyện rất quan trọng muốn nói với cháu." Lục Mộc Kình nói.


Lục Diệu Miểu cũng đẩy cửa đi vào, nhìn Lục Hữu Nhiễm và Lục Mộc Kình một cái, cuối cùng ánh mắt đặt trên người Viêm Cảnh Hi, sắc mặt có chút quái dị, nói với cô: "Chúng ta làm một ván nữa nhé, đi theo ông."


Lục Diệu Miểu đi ngang qua người Lục Mộc Kình, bỡn cợt dùng ngón tay chỉ vào anh, "Lần này ta muốn thi đấu công bằng với Tiểu Hi, đừng có tới quấy rầy."


Lục Mộc Kình ưu nhã nhắm mắt một cái, ý bảo biết rồi.


"Hừ." Lục Diệu Miểu vào thư phòng, chờ Viêm Cảnh Hi vào xong liền khóa cửa thư phòng lại, nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, suy nghĩ một chút, ý vị thâm trường hỏi: "Tiểu Hi, nếu như đàn ông trên thế giới này đều chết hết, chỉ còn lại Hữu Nhiễm cùng thằng con trai ngỗ nghịch kia của ông, cháu sẽ chọn ai?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện