Cô biết hắn giận. Dĩ nhiên biết hắn giận, nhưng mà tại sao hắn giận?
Cô sợ tự nhiên biến mất làm hắn lo lắng mới nói lời từ biệt, còn ân cần dặn hắn coi chừng tam giới. Hắn bỗng nổi điên lên.
Hắn lúc nào cũng bá vai bá cổ nói cô là huynh đệ tốt nhất của hắn, nhưng lúc tức giận không phải cũng nói cô chỉ là cây cỏ nhỏ bé bậc thấp thôi sao. Cô đã không chấp tính cách hắn rồi.
Di Giai lật lật tấm thẻ đen:"Nè, ngươi còn hoạt động không?"
"55555. Cuối cùng ngươi cũng tìm được ta. Mấy năm nay ngươi không biết ta sống khổ sở thế nào đâu..." Thẻ đen uể oải trả lời. Lần đầu tiên nó lộ ra cảm xúc.
Chẳng lẽ ở thế giới linh khí trùng trùng này, thẻ đen cũng thành tinh rồi?
"Về thôi về thôi. Đáng sợ quá." Thẻ đen vẫn chưa thôi sợ hãi
"Được." Ngắt lời liền một trận rung động, thẻ đen như không thể chịu đựng nổi nữa, tốc độ nhanh nhất trở về.
Trở lại không gian hệ thống, Di Giai hít một hơi. Lâu quá lâu quá rồi.
Haaaa....
'Rắc'
Uể?
Di Giai ngơ ngác nhìn thẻ đen bị nứt vỡ một khoảng, hoảng hốt:"Ngươi không sao chứ?"
Thẻ đen mệt mỏi:"Lần trước đang truyền tống thì không gian, thời gian bị sức ép giữa trận chiến Ma Thần và Tam giới làm nứt vỡ, không may đúng lúc ngươi đi qua đoạn đó, trong một tích tắc thôi nhưng ngươi cũng bị hút vào. Thật xui xẻo. Sớm một khắc muộn một khắc thôi ngươi cũng thoát được lỗ hổng đó rồi."
"..." nghe có vẻ cô đặc biệt đen đủi.
"Gửi ta đi bảo hành đi. Tạm thời cô không thể làm nhiệm vụ, nhưng vẫn có thể lên mạng chat chit bằng hệ thống dự phòng, chơi một thời gian chờ ta sửa xong lại tiếp tục."
"Được."
Trong không gian vốn có một nơi đặt thẻ vào để bảo hành, Di Giai vừa đặt nó vào đã biến mất.
Cô thở hắt ra, không biết tên ngốc nghếch kia sau khi không thấy cô đâu có lục tung tam giới tìm không nữa.
À, không phải hắn về sau này là đồng nghiệp hiện tại của cô sao? Hỏi hắn không phải được rồi?
Nhưng có vẻ hắn hiện tại khang khác lúc đó... mà thôi mệt quá. Di Giai lắc lắc đầu không nghĩ nữa, leo lên giường trùm kín chăn ngủ một giấc.
Tuy nói là ngày mai tới, nhưng nửa ngày sau Ma Thần đã nguôi giận, hắn nhớ lại lời mình nói chỉ hận không thể tự nhéo tai cho tỉnh lại, chắc giờ Tiểu Di đang giận lắm, hắn cầm một đĩa nho mà thường ngày Di Giai thích nhất, nhẹ nhàng giải kết giới.
Đang định đẩy cửa bước vào hắn liền nhớ lại cô luôn nói hắn không được tùy tiện vào phòng cô, hắn bèn gõ cửa. Nhưng gõ mãi không thấy đáp lại, hắn đẩy cửa vào.
Trên giường trống trơn.
Ma Thần bình tĩnh đi tới gần, hắn thấy trên giường là một ngọn cỏ xanh mơn mởn đầy sức sống, nhíu nhíu mày.
Hắn khẽ cần nhánh cỏ lên trở về phòng, mặt hắn tối tăm không rõ biểu cảm.
Đặt nhánh cỏ vào chậu đất, hắn khẽ gọi:"Tiểu Di?"
Nhánh cỏ đúng là nguyên thân của Tiểu Di, nhưng khí tức của cô hắn không còn cảm nhận được.
"Tiểu Di?"
"..."
"Tiểu Di. Đừng đùa bỡn nữa." Hắn không phát hiện ra hiện tại giọng hắn bỗng run rẩy, tay hắn nắm chặt cũng không ngừng run. Hắn không rõ là vì tức giận hay vì sợ hãi.
Sợ ư? Ma Thần và sợ hãi có ngày lại đặt trên một dòng để tả hắn sao?
Tang Thanh dùng móng tay phải cứa đứt cổ tay trái hắn, máu không ồ ạt chảy ra mà từ từ chảy xuống nhánh cây thấm xuống đất.
Không có phản ứng.
Hắn nhíu mày, sao lại không có phản ứng?
Máu tràn khỏi chậu hoa, trên bàn đã đầy máu. Lúc này hắn mới như sực tỉnh, ngơ ngác nhìn nhánh cỏ kia.
Đi thật rồi sao?
Câu cuối cùng hắn nói với Tiểu Di là gì nhỉ?
A... chắc Tiểu Di sẽ giận hắn lắm. Nên mới bỏ đi lập tức như vậy.
Không đúng, Tiêu Di sẽ chẳng thèm giận hắn, ở với nhau lâu vậy rồi, dĩ nhiên sẽ không chấp nhặt hắn.
Không... từ đầu cô đã không chấp hắn. Ngay từ đầu. Hắn bỗng nghĩ thông suốt gì đó.
Hắn biết cô không thể nào chỉ là một nhánh cỏ, nhánh cỏ nào gan to bằng đó.
Từ đầu cô đã biết tên hắn.
Cô nói về sau còn có thể gặp lại.
Tang Thanh không biết là tự hắn đang an ủi mình hay thật sự đang ngẫm nghĩ lại từng cử chỉ lời nói của cô. Hắn cứ ngồi đó.
Tam giới đều biết
Ma Thần đã chẳng còn quan
Loại cỏ nào à? Là cái loại mà đâu đâu cũng mọc, tùy tiện nắm bên đường được cả trăm cây ấy.
Tam giới đều biết
Bên cạnh Ma Thần vốn luôn có một người đột nhiên biến mất, Ma Thần lại trở về cô độc
Tam giới rộng lớn như vậy, nhưng chẳng một ai nói chuyện với Ma Thần, cũng chẳng có ai đi chơi cùng hắn.
"Bẩm Ma Thần đại nhân. Cây cỏ trong phòng người có động tĩnh"
Tang Thanh đang đọc sách nghe vậy sững sờ, hắn vội vã ném sách đứng dậy trở về phòng, vội đến mức còn vấp phải cửa thư phòng.
Chậu cây vỡ nát, Tang Thanh nhìn bóng hình đang quay lưng về phía mình.
Suốt 100 năm nay hắn luôn dùng máu tưới cây này. Tiểu Di cảm động về thăm hắn rồi sao?
Bóng hình kia xoay người lại, đúng là gương mặt quen thuộc kia. Tang Thanh hơi mỉm cười.
"Chủ...chủ nhân..." người kia nhìn Tang Thanh, vừa chạm vào mắt hắn đã run rẩy, chân mềm nhũn như muốn quỳ xuống.
Ma Thần đứng lặng người ở đó, hắn lầm bầm:"Không phải Tiểu Di..."
Mất quá nhiều máu, tóc hắn đã trở nên đen tuyền, mắt cũng không còn đỏ. Trông hắn giống một thư sinh bình thường. Hắn hít sâu một hơi.
Được thôi, Tiểu Di. Ngươi giận lời nói cuối cùng của ta như vậy sao? Vậy ta sẽ dùng mọi cách tìm ngươi. Lời đầu tiên sau khi tìm thấy ngươi sẽ nói xin lỗi ngươi.
Ta sẽ không ăn nói hồ đồ nữa.
Cũng sẽ không xưng bổn tọa với ngươi..
Sẽ gõ cửa phòng ngươi trước khi vào...
Sẽ không để ngươi rời khỏi ta thêm lần nào. Huynh đệ.