[Phần 2] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 351360


trước sau







Chương 351: Ơ, không cởi sao tắm.


Hôm nay Chu Gia Mẫn đi xem mắt, tổng cộng có tám người, năm nam, ba nữa, vì nam nhiều nữ ít nên con gái được nâng niu.

Vậy mà cô cũng có người bắt chuyện.

Anh chàng IT đeo mắt kính đối diện tỏ ra hứng thú với cô, hỏi cô thích ăn gì, thích nghe nhạc gì, thích đọc sách gì, thích thể thao gì.

Chu Gia Mẫn không biết vì sao luôn không tập trung, trả lời rất qua loa: "Cái gì cũng thích ăn, nhạc gì cũng thích nghe, sách gì cũng đọc, trò thể thao nào cũng chơi."

"Cô Châu đúng là người dễ nuôi, có vẻ tính cách rất tốt." Chàng trai IT đeo mắt kính nói.

Thực ra cô cũng tự thấy mình rất dễ nuôi.

Cô đúng là cái gì cũng thích ăn, chưa bao giờ kén chọn, cũng bằng lòng chiều theo người khác, cùng lắm thì bản thân làm việc kiếm tiền, cũng không gánh vác cho người khác. 

Trong đầu bỗng hiện lên Tằng Kiến Nhân, lòng chùng xuống.

Tâm tình lại không yên rồi.

Ăn cơm xong, nhiều người, không biết ai giật dây, có một người mới đi du học về tên Đỗ Hải Bác mời đi hát.

Đỗ Hải Bác có hứng thú với Diệp Thanh Ưu nên cũng sẵn lòng vung tiền qua cửa sổ.

Diệp Thanh Ưu là đồng nghiệp của cô, cô nghĩ Cảnh Hi không ở nhà, cô về sớm như vậy cũng không có việc gì làm, lại còn sẽ nghĩ lung tung, chi bằng đi hát cùng bọn họ, náo nhiệt, cũng khiến bản thân có thể nghĩ ít đi.

Kết quả, không cẩn thận một cái, là bản thân đã uống nhiều.

Chu Gia Mẫn có một thói quen xấu, đó là chỉ cần uống say thì sẽ mắc vệ sinh, mà đi vệ sinh là phải vào nhà vệ sinh nam.

Lần này, nhà vệ sinh nam không có người, cô đánh đâu thắng đó, sung sướng làm chuyện mình muốn.

Ngồi xổm xuống rồi lại đứng lên, lúc đi ra, trong mắt thoáng mờ mịt.

Cô ngồi xổm làm gì?

Chu Gia Mẫn đi ra khỏi nhà vệ sinh, đâm phải một người đàn ông.

Người đàn ông nhìn thấy Chu Gia Mẫn đi ra khỏi nhà vệ sinh nam, giật mình, còn tưởng mình nhìn lộn, cố ý nhìn lại bảng biểu trên nhà vệ sinh một lần nữa, xác định cô gái đó vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, mới dám đi vào.

Sau khi Chu Gia Mẫn đi ra, tìm thấy phòng bao, túi xách của cô nằm lẻ loi trên ghế sa-lon, những người khác đều không thấy đâu.

Cô đoán có lẽ bọn họ có hoạt động khác nên đã đi, cô cũng không buồn, chỉ là đầu choáng váng, đi đến xách túi lên, cũng lười liên lạc với Diệp Thanh Ưu, loạng chà loạng choạng đi ra đường bắt taxi.

Xe ở cửa KTV vẫn khá nhiều.

Rất nhanh đã có một chiếc taxi dừng trước mặt Chu Gia Mẫn, Chu Gia Mẫn mở cửa sau xe ra, lên xe, nằm xuống ghế sau xe như một đống bùn nhão.

"Người đẹp, đi đâu vậy?" Tài xế taxi hỏi.

Đầu óc Chu Gia Mẫn mơ hồ, bỗng hiện lên câu nói của Tằng Kiến Nhân: Em nhận ra lỗi lầm rồi hẵng đến tìm anh, nếu không, chúng ta cứ như vậy mà quên đi, sau này anh tuyệt không dây dưa với em.

Cô lóe sáng, giơ một ngón tay lên, nói với tài xế: "Đến tầng bốn tòa 26 Tân Thành Kim Thế Kỉ, tôi đi tìm người, để anh ấy nói cho tôi biết lỗi lầm."

Tài xe nghe thấy đầu lưỡi của Chu Gia Mẫn đã lớn rồi, nói năng cũng không rõ ràng, chắc đã say rồi, cũng không nói nhiều, một mực lái xe đến Tân Thành Kim Thế Kỉ.

Chu Gia Mẫn đến tòa 26 Tân Thành Kim Thế Kỉ liền loạng chà loạng choạng chạy thẳng lên tầng bốn.

Cô loạng choạng đứng trước cửa nhà Tằng Kiến Nhân, gõ nhẹ cửa một cái.

Đáp lại cô là một khoảng không yên tĩnh.

Cô thấy hơi mệt, dùng trán chống lên cửa, nhắm mắt lại, đầu nặng trĩu, suýt chút nữa là ngã, nhớ đến Tằng Kiến Nhân vẫn chưa mở cửa cho cô, trong nháy mắt liền nổi nóng, dường như xem cánh cửa trước mắt thành mặt của Tằng Kiện Nhân.

Dùng hai tay đập đùng đùng đùng đùng liên tiếp mấy cái, càng gõ càng đã, cuối cùng, lúc nhấc chân đạp về phía cửa, cánh cửa bỗng được mở ra.

Chân Chu Gia Mẫn đạp vào không khí, cả người mất trọng tâm liền lao về phía trước, sau đó ngã xuống, lúc sắp vồ ếch, có một bàn tay tráng kiện cầm lấy cánh tay của cô.

Chu Gia Mẫn chỉ cảm thấy có sức mạnh, cô liền mềm oặt nghiêng qua theo sức mạnh đó, đụng vào một vòm ngực cường tráng.

Ánh mắt Tằng Kiến Nhân ác liệt nhìn Chu Gia Mẫn, cằm bạnh ra.

Anh nói ai lại gan to đến chỗ anh quấy nhiễu như thế, còn khí thế thề không bỏ qua, hóa ra là cô, ăn phải gan hùm rồi.

Tính khí Tằng Kiến Nhân lúc mới ngủ dậy rất tệ, đặc biệt là vừa ngủ được nửa giấc đã bị người ta đánh thức, rất đáng sợ, giống như sử tư đang say giấc bị đánh thức vậy.

Còn nhớ có một lần, lúc anh vẫn đang học đại học, thuê một căn hộ ở bên ngoài, có một người bạn học đến gọi anh, đánh thức anh dậy liền bị anh đá thẳng ra khỏi phòng, phải nhập viện.

Dựa theo tính cách lúc bình thường của anh, kiểu tình huống như Chu Gia Mẫn này, bị vứt thẳng ra ngoài còn coi như khách sáo.

Nhưng cứ đối mặt với Chu Gia Mẫn thiếu máu lên não này, Tằng Kiến Nhân lại mang theo chút thương tiếc, mất kiên nhẫn hỏi: "Xong chưa, còn để người khác ngủ không hả?"

Chu Gia Mẫn mơ màng nhìn Tằng Kiến Nhân, nghiêng đầu qua, tay trái nắm chặt lấy áo ngủ của anh, ngón tay phải đề giữa đầu lông mày của anh.

Tằng Kiến Nhân thấy dáng vẻ như sắp ngã của cô, tay phải theo bản năng vòng qua thắt lưng của cô, trụ cho cô đứng vững.

Cơ thể thơm tho mềm mại ở trong lòng bàn tay anh, xúc cảm rất tốt.

Anh còn có thể cảm nhận được hơi thở mang theo hương rượu vang đỏ của cô đang phả trên mặt mình.

Đặc biệt là, trong đôi mắt hơi nheo lại của cô lúc này chỉ có anh, con ngươi xinh đẹp dịu dàng như có thể tràn nước ra, phản chiếu ánh đèn trên đỉnh đầu, sự say mê lóe lên, còn để lộ ra không hề che giấu.

Trong lòng Tằng Kiến Nhân run lên, bị ánh mắt của cô mê hoặc, xóa sạch lớp sương mù trong lòng, hưởng thụ cảm giác mê luyến trong mắt cô.

Ánh mắt anh càng thêm sâu, yết hầu chuyển động, trong mắt mơ hồ bao phủ một tầng huyền ảo của đàn ông nhìn phụ nữ.

Chu Gia Mẫn vốn chẳng chú ý đến dáng vẻ khác lạ của Tằng Kiến Nhân, trầm lặng trong tâm tư của bản thân.

Ngón tay cô dời từ đầu mày của anh xuống thẳng yết hầu gợi cảm của anh, cảm giác nhô lên cùng làn da nóng bỏng của anh.

Hơi mê mẩn, hơi kinh ngạc, cũng hơi mờ mịt, trong mắt thoáng ngờ vực cùng ngạc nhiên.

Tằng Kiến Nhân nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng của cô, ngốc nghếch y như con thỏ trắng mềm mại với bộ lông mượt mà, ôm rất dễ chịu.

Trong mắt anh lóe lên tia huyền ảo khác thường, cầm lấy bàn tay lỗ mãng của cô, giọng khàn đi hỏi: "Em biết sai ở đâu rồi?"

Mắt Chu Gia Mẫn khựng lại, nhìn trân trân vào Tằng Kiên Nhân.

Sai là cô không có yết hầu sao?

Không đúng.

Chu Gia Mẫn lắc đầu, con ngươi run rợ nhìn tư thế hiên ngang của anh, trong lòng không hiểu sao lại đau thương, trong mắt chảy qua tia thương cảm, hỏi: "Tổng giám đốc Tằng, có phải anh cảm thấy em rất dễ bắt nạt không?"

Tằng Kiến Nhân nhíu mày lại, "Em nửa đêm uống say chạy qua đây, chỉ để nói cái này với anh?"

"Dáng người em không đẹp, mặt mày không đẹp, IQ không cao, em đã làm phiền anh rồi sao? Tại sao lại muốn tổn thương em?" Chu Gia Mẫn hùng hổ nói ra.

Nói đến vấn đề này, Tằng Kiến Nhân liền phiền lòng, xem ra, nửa đêm cô đến đánh thức anh chỉ vì báo thù anh mà thôi.

Anh thật sự không có kiên nhẫn đi lí luận với một cô nàng say rượu.

Anh đẩy Chu Gia Mẫn ra khỏi cửa, vừa đẩy ra, Chu Gia Mẫn đã lảo đảo mấy bước, dựa vào tường đối diện cửa.

Đôi mắt sâu tối của Tằng Kiến Nhân lóe lên tia quan tâm, đang muốn kéo cô về, lại đối diện với ánh mắt không chịu khuất phục của cô, liền nổi cáu, buột miệng nói: "Đi đi."

Đóng cửa một cái bịch.

Chu Gia Mẫn mím môi, gục đầu xuống, trong lòng vẫn cảm thấy mất mát, đầu càng nặng hơn, cô lắc một cái, cụp mắt đi về phía thang máy.

Tằng Kiến Nhân nhớ lại lần trước cô uống say, một màn tóc suýt chút nữa kẹp vào thang máy, trong mắt thoáng lo lắng, cắn răng, lại mở cửa ra, bước nhanh về phía Chu Gia Mẫn.

Chu Gia Mẫn quay đầu lại, nhìn thấy Tằng Kiến Nhân chạy qua, theo bản năng liền chạy đi.

Tằng Kiến Nhân đi lên mấy bước, kéo tay cô lại, cáu kỉnh nói: "Em chạy làm gì?"

"Vậy anh đuổi làm gì?" Chu Gia Mẫn hỏi.

Tằng Kiến Nhân: "..."

Sau này ấy, ngàn vạn lần không nên lí luận với con gái say rượu, vì không thể nói lí lẽ được.

Anh cạn lời rồi, kéo tay cô đi về phía nhà mình.

Chu Gia Mẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của anh, mí mắt cũng sắp sụp xuống rồi, nhưng cảm giác mất mát trong lòng vừa cứ như vậy mà tan biến mất.

Thực ra, trong tiềm thức cô vẫn mong được qua lại với Tằng Kiến Nhân.

Chu Gia Mẫn liếm bờ môi khô khốc của mình.

Cô hạ quyết tâm rồi.

Hôm nay cô nhất định phải thể hiện thật tốt, không để anh nổi giận, ngày mai sẽ tốt lại thôi.

Tằng Kiến Nhân đi vào căn hộ, đóng cửa lại, Chu Gia Mẫn ngoan ngoãn đứng đó.

"Đi tắm trước đi." Tằng Kiến Nhân cúi nhìn dáng vẻ sụp mi thuận mắt của cô.

"Hở?" Chu Gia Mẫn nhướng mày.

Tằng Kiến Nhân thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, nói thêm một câu: "Hôm nay em ngủ giường anh, anh ngủ sô pha."

"Ừ." Chu Gia Mẫn gật đầu, đi về phía trước.

Cô mơ mơ màng mang đi đường cũng không mở mắt, suýt chút đã đụng phải tủ bát.

Tim Tằng Kiện Nhân thót lên. 

Cô rất thông minh, dừng lại, không bị đụng.

Tằng Kiến Nhân lại thở phào.

Chu Gia Mẫn như nhớ đến cái gì, xoay người lại hỏi Tằng Kiến Nhân: "Tổng giám đốc Tằng, phòng tắm nhà anh ở đâu?"

Tằng Kiến Nhân: "..."

Anh thực

sự không thể nhìn nổi nữa rồi, còn không biết cô có biết xả nước nữa hay không, đến lúc đó có khi nằm ngủ luôn trong bồn tắm cũng nên.

Chuyện kiểu này, anh nghĩ, Chu Gia Mẫn có thể làm được.

Anh đi lên trước, kéo tay cô đi về phía phòng tắm, đẩy cửa ra đi vào, xả nước vào bồn, dặn dò Chu Gia Mẫn: "Lát nữa tắm nhanh lên, trong nửa tiếng mà không ra, anh sẽ vào đấy."

"Ồ." Chu Gia Mẫn nghe lời, nhanh chóng cởi áo cánh dơi của mình xuống, vứt sang một bên.

Tằng Kiến Nhân thảng thốt nhìn cô, cô mặc áo bra màu hồng đậm, bụng nhỏ nhô ra, núng nính thịt, rất đáng yêu, khiến người ta nhịn không được muốn đi đến vuốt ve chiếc bụng tròn vo ấy.

Tằng Kiến Nhân nhận ra suy nghĩ xấu xa của mình, hắng giọng, nói: "Ai cho em tùy tiện cởi đồ?"

Chu Gia Mẫn khó hiểu, nghiêng đầu, hỏi: "Không cởi đồ thì sao tắm được? Tổng giám đốc Tằng này, anh tắm không cởi đồ à?"

Uống say rồi còn rất mồm mép mà.

Tằng Kiến Nhân cạn lời, bực bội, nhíu mày lại nói: "Một khi em say rượu là sẽ cởi đồ ngay trước mặt đàn ông sao? Anh là đàn ông bình thường. Em không sợ sao? Hay là em cố ý?"

"Em cũng là đàn ông mà, Tổng giám đốc Tằng, anh sợ em à? Hê hê." Chu Gia Mẫn cười ngây ngốc, cả gương mặt vui vẻ, tiếp tục cởi quần jeans, bra, quần chip.

Tằng Kiến Nhân hóa đá trong chớp mắt.

Có điều, càng khiến anh kinh hoàng hơn việc mắt trần nhìn thẳng cảnh đẹp đó là, quần nhỏ của cô lại sạch sẽ, không hề mang theo 'đôi cánh thiên sứ'.


-Hết chương 351-











Chương 352: Người phụ nữ của anh.


Anh nhớ hôm qua cô vừa đến, lẽ nào mới một ngày đã hết rồi?

"Cái đó của em hết rồi?" Tằng Kiến Nhân kinh ngạc hỏi.

"Cái nào hết?" Chu Gia Mẫn không hiểu hỏi, tùy tiện đứng đó, không hề cảm thấy mình có gì không thỏa đáng trước mặt Tằng Kiến Nhân.

Trên mặt Tằng Kiến Nhân hiện lên tia kinh ngạc, nói: "Bà dì."

Chu Gia Mẫn nghe thấy từ này, bặm môi, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, vừa cười vừa nói: "Tổng giám đốc Tằng, anh buồn cười ghê, em là nam mà, sao 'bà dì' có thể đến được?"

Trong mắt Tằng Kiến Nhân thoáng sắc nhọn.

Cũng chính là, lúc trên núi hôm qua, 'bà dì' của cô vốn chưa từng đến, chỉ là không muốn làm với anh nên mới lừa anh?

Lừa gạt à!

"Vậy hôm qua là sao?" Giọng điệu Tằng Kiến Nhân không vui, nhíu mày lại, áp suất thấp hỏi.

"Hôm qua?" Đầu Chu Gia Mẫn bị chập mạch, nghiêng cổ qua, hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô chẳng thể nhớ ra nổi.  

Tằng Kiến Nhân cảm thấy mình nói với cô như đàn gảy tai trâu, hai tay giữa lấy vai của Chu Gia Mẫn, nghiêm túc nói: "Chu Gia Mẫn, em nghe cho rõ đây, em là nữ, em không phải nam."

"Em là nam mà." Chu Gia Mẫn khẳng định.

Tằng Kiến Nhân chau mày lại, không thể nói rõ với cô, cầm tay cô đè lên phần bụng của anh, trầm giọng nói: "Nếu em là nam, vậy em có cái này không?"

Chu Gia Mẫn sờ soạn, mặt mày ngơ ngác hỏi: "Tại sao em không cái này chứ? Có phải anh nhân lúc em uống say đã lén trộm đi rồi không?"

Tằng Kiến Nhân: "..."

Anh cạn lời thật rồi, anh căn bản không thể nói rõ với Chu Gia Mẫn, quan trọng hơn là, cô vừa sờ vào là anh đã có cảm giác rồi.

Một luồng nhiệt đang dần dần bốc lên, hết cách nói: "Lúc sinh ra đã có rồi."

"Ặc... Vậy có thể cho em mượn mấy ngày được không? Em thích nó." Chu Gia Mẫn mím môi, mắt sáng long lanh, cũng nghiêm túc hỏi.

Cô không biết lúc mình nói ra câu này đã kích tình đến nhường nào, câu nói này như có thể khiến nhiệt tình của người ta được dấy lên toàn thân, máu bị thiêu đốt trong nháy mắt.

Trong mắt Tằng Kiến Nhân thoáng kinh ngạc, không biết có phải đã bị chọc giận rồi không, trong đôi mắt lạnh lùng nhuộm thêm ba phần tà nịnh, bốn phần bá đạo, nói: "Anh không cho em mượn, nhưng có thể cho em dùng, có muốn không?"

"Muốn." Chu Gia Mẫn không hề do dự nói, sợ anh hối hận liền gật mạnh đầu.

Máu Tằng Kiến Nhân chảy thẳng lên đầu.

Cúi người hôn lên môi cô, tay phải đè gáy của cô lại, làm cô đón nhận nụ hôn của anh.

Chu Gia Mẫn khựng lại, trong miệng có mùi vị quen thuộc, cô cũng chẳng bài xích nó, chỉ cảm thấy hơi nóng, cơn nóng khiến cô không còn suy xét được gì nữa, nhưng có bản năng muốn dựa vào, dần dần, bắt đầu trúc trắc đáp lại anh.

Vì cô không mặc đồ nên Tằng Kiến Nhân dễ dàng cầm nắm được tất cả, trong đầu vang lên cách Uy Sâm dạy anh lúc trước, chậm rãi dẫn dắt.

Chuyển từ làn môi cô sang vành tai, từ vành tai chuyển xuống cổ, ngay sau đó liền xuống dưới.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện