[Phần 2] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 411420


trước sau

Chương 411: Viện trợ


Mẹ nói, phải làm một vị phu nhân có nhân phẩm tốt, phải chịu được những thứ mà người thường không chịu đựng được, cho dù bị người khác hiểu lầm hay không hiểu, cũng phải bình tĩnh, phải đặt mình vào vị trí của chồng để suy nghĩ, bao dung anh ấy, giúp đỡ anh ấy, hiểu cho anh ấy. Nhưng cô sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

Anh có thể thích người khác, dù sao cô cũng chỉ vì muốn báo đáp ân tình của ông nội, cũng chẳng thích anh bao nhiêu, nhưng cô rất ghét bị vu oan và cảnh cáo như vậy.

Tăng Kiến Nhân cười lạnh: "Thẹn quá hóa giận à?"

Lâm Uyển Như hít một hơi thật sâu, cụp mắt xuống, cúi đầu, duy trì dáng vẻ dịu dàng lễ độ, nhỏ nhẹ nói: "Em đi tìm ông nội."

Tăng Kiến Nhân lạnh lùng cong tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ rồi đi đến trước cửa sổ.

Ông cụ Tăng vừa vào cửa đã nhìn thấy bóng lưng của Tăng Kiến Nhân, ánh mắt thoáng khác thường, gọi: "Kiến Nhân."

Tăng Kiến Nhân xoay người lại, sau khi gật đầu chào hỏi ông cụ Tăng thì đứng thẳng người, không lạnh không nhạt nói: "Ông nội, lần này ông chơi có vui không?"

Ông cụ Tăng nhìn bộ dáng đến hỏi tội của Tăng Kiến Nhân, cũng biết mình không giấu được nữa bèn nói: "Ông chỉ muốn kiểm tra con bé thử thôi."

"Ông có hài lòng với kết quả kiểm tra không?" Tăng Kiến Nhân hỏi với giọng điệu quái gở.

"Nó thiếu phong thái, sự kiềm chế và sự quả quyết." Ông cụ Tăng nói thẳng.

"Cũng được." Tăng Kiến Nhân nhếch môi cười, trong mắt sâu thêm vài phần, "cháu luôn cảm thấy Tăng Thị không phải là phương hướng phát triển của mình, đó là thành tựu của ông. Cháu tin rằng mình có thể phát triển tốt Kiến trúc Tường Phi, hoàn thành hạng mục khu mở rộng Lục Ninh này, thì sẽ trở thành ngọn cờ mới trong lĩnh vực kiến trúc xây dựng của Lục Ninh, khai thác được mảnh đất đầu tiên trong khu mở rộng thì việc cạnh tranh về sau sẽ rất dễ dàng, cháu tin là Kiến trúc Tường Phi của cháu có thể được nâng lên một tầm cao mới."

Ông cụ Tăng có thể nghe ra được ý khác của Tăng Kiến Nhân. Anh không cần Tăng Thị nữa.

"Ông đã già rồi." Ông cụ Tăng thở dài nói.

"Người tài mới có thể chiếm được, ông nội có thể cân nhắc đến việc mời CEO chấp hành về quản lí, hoặc là chọn ra một người xuất chúng nhất trong những cổ đông kì cựu kia để có thể đưa Tăng Thị phát triển rực rỡ là được rồi." Tăng Kiến Nhân lí trí nói.

"Mấy đứa bay muốn ta tức chết phải không, bố cháu đã như thế rồi, đến cháu cũng như vậy nốt, biết thế lúc đó ta đã sinh thêm mấy đứa nữa rồi." Lúc nói đến câu này, ông cụ Tăng khựng lại. Ông nhớ lại lời Chu Gia Mẫn nói, sinh 5 đứa con, sau đó con lại sinh thêm nữa, đến khi cô làm bà nội thì đã có con đàn cháu đống rồi.

"Haiz." Ông cụ lại thở dài, thỏa hiệp, "cũng được, chuyện cháu với cô bé kia yêu nhau, ông không phản đối nữa, hai đứa cứ yêu đi, đợi đến khi cháu ngồi vững trên ghế Tổng giám đốc, khiến mấy kẻ dưới trướng phục cháu rồi thì cưới con bé về, để con bé sinh cho cháu mấy đứa con, ở nhà giúp chồng dạy dỗ con cái."

"Ông nội không phản đối nữa?" Tăng Kiến Nhân rất bất ngờ, sao tự dưng ông nội lại dễ tính như vậy.

Ông cụ Tăng gật đầu, "ông muốn nhận Uyển Như làm cháu gái nuôi, sau này con bé sẽ là em gái cháu, hứa với ông nội, phải chăm sóc con bé cho tốt."

"Cháu sẽ giúp cô ấy kiếm một người có gia cảnh tốt để cưới." Tăng Kiến Nhân lạnh nhạt nói.

Ông cụ Tăng phất tay rồi nói: "Cháu đi ra ngoài đi, ông muốn nghỉ ngơi một lát."

Tăng Kiến Nhân dìu ông nội lên giường, sau đó rời khỏi.

Nửa tiếng trước ở khách sạn

Viêm Cảnh Hi đã dậy từ lâu, chân vẫn còn đâu, cô vừa bôi thuốc lên chân thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Viêm Cảnh Hi nhảy lò cò đến cửa, cẩn thận nhìn ra ngoài bằng lỗ kính trên cửa, là một người đàn ông lạ mặt.

Viêm Cảnh Hi mở cửa ra.

Người đàn ông đó đẩy xe lăn lào, trên xe lăn đặt một hộp đựng thuốc.

Phản ứng đầu tiên của Viêm Cảnh Hi đó là người này là do Lục Mộc Kình kêu đến, cô lạnh giọng nói: "Xin lỗi, tôi không quen anh."

Viêm Cảnh Hi vừa định khóa cửa, người đàn ông đó đã vội vàng giữ cửa lại, cười nói với thái độ nho nhã: "Chào cô Viêm, tôi là bác sĩ khoa chỉnh hình, họ Trương, tôi đến để khám chân cho cô."

"Tự tôi có thể đến bệnh viện khám, không cần đâu." Viêm Cảnh Hi thẳng thừng từ chối.

"Một mình cô đến bệnh viện cũng bất tiện, hơn nữa bệnh viện phải lấy số xếp hàng cũng phải đợi rất lâu." Bác sĩ Trương nói xong, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Viêm Cảnh Hi, không hề có ý định muốn để cho anh khám chân.

Bác sĩ Trương thôi cười, trầm giọng nói: "Cô Viêm đừng làm khó tôi, tôi cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi, nếu không khám chân cho cô, thì sau này tôi cũng không cần đi làm nữa."

"Gọi điện thoại cho người đó." Viêm Cảnh Hi lạnh lùng ra lệnh.

Bác sĩ Trương cúi đầu lấy điện thoại ra, gọi cho người ở đầu bên kia.

"Alo, tôi là bác sĩ Trương, cô Viêm không chịu để tôi khám..." Bác sĩ Trương nói được một nửa, thấy Viêm Cảnh Hi vừa ngoắc tay vừa liếc nhìn điện thoại  của mình.

Bác sĩ Trương lễ phép đưa điện thoại qua.

Viêm Cảnh Hi cũng không nhìn xem hiển thị là ai, đã mắng thẳng: "Tôi nói này có phải hôm qua tai anh bị chó gặm rồi không hả, hay là hôm nay anh quên uống thuốc, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không cần sự giúp đỡ của anh, tôi có thể tự chăm sóc bản thân, tôi cũng có thể sống rất tốt, anh không phải là chúa cứu thế, càng không phải là chúa cứu thế của tôi..."

Tả Nỏ nghe tiếng mắng chửi dồn dập của Viêm Cảnh Hi trong điện thoại, không nói được câu nào, để điện thoại ra xa khỏi tai của mình, cẩn thận nhìn Tần Dật Hỏa.

Tần Dật Hỏa đang làm việc, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính. Có lẽ, Tần Dật Hỏa cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của Tả Nỏ, nhìn về gương mặt đỏ bừng của Tả Nỏ với con mắt tinh tường, hỏi: "Cô ấy chửi cậu à?"

Tả Nỏ gật đầu.

"Để cô ấy chửi tiếp đi." Tần Dật Hỏa nói, ánh mắt lại nhìn về máy tính, đột nhiên, như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ mặt nhăn mày nhó của Tả Nỏ, lại hỏi: "Cô ấy chửi cậu cái gì?"

Khóe mắt Tả Nỏ giật giật, nói: "Chửi em là tai bị chó gặm, còn chửi em chưa uống thuốc, nói em không phải là chúa cứu thế, đầu chỉ để trưng, khốn khiếp các thứ, đoạn sau em nghe không rõ."

"Đưa điện thoại cho tôi." Tần Dật Hỏa nói.

Tả Nỏ cung kính đưa điện thoại qua.

Thực ra sau khi Viêm Cảnh Hi nói xong thì không chửi nữa, cô nghe được tiếng bàn luận ở đầu bên kia, hình như không phải là Lục Mộc Kình. Cô ngờ vực nhìn sang tên hiển thị trên điện thoại, tên là lãnh đạo. Viêm Cảnh Hi chau mày lại.

"Alo, là tôi."

Là giọng của Tần Dật Hỏa.

Viêm Cảnh Hi khựng lại, dù sao cũng là do Lục Mộc Kình nhờ anh ta làm hộ cả.

"Nói với Lục Mộc Kình, tôi không cần sự giúp đỡ của anh ta." Viêm Cảnh Hi đi thẳng vào vấn đề.

"Cô bài xích sự giúp đỡ từ cậu ấy như vậy, chứng tỏ cô vẫn còn để ý đến cậu ấy không phải sao? Cô sợ trái tim lại rung động thêm lần nữa, nên không muốn nghe, không muốn nghĩ, không muốn nhận, không muốn cảm động. Tôi tin cô là một người có trách nhiệm với bản thân, gân cốt bị thương là chuyện cả đời người, cô cũng nên chịu trách nhiệm với sức khỏe của mình. Xe lăn và bác sĩ là tôi điều tới, nếu cô không nhận thì tôi sẽ cho họ về, có điều, người không hoàn thành được nhiệm vụ tôi giao, thì không còn giá trị để giữ lại nữa, cô tự mình quyết định đi." Tần Dật Hỏa nói xong liền cúp máy, không để cho Viêm Cảnh Hi có cơ hội nói lời nào.

Anh đưa lại điện thoại cho Tả Nỏ, mở cửa đi vào thư phòng.

Lục Mộc Kình cũng đang bận rộn trước máy tính.

"Xe lăn chú nhờ anh đưa đã đem qua rồi, anh cũng kêu bác sĩ Trương đến kiểm tra cho cô ấy, cũng nói như lời chú dặn là chủ ý của anh, Mộc Kình, nếu chú vẫn còn quan tâm đến cô ấy, vẫn còn yêu cô ấy thì đi tìm cô ấy đi, chú còn ở chỗ tôi làm gì?" Tần Dật Hỏa không hiểu.

Lục Mộc Kình ngẩng đầu, ánh mắt ảm đạm, anh nói: "Cô ấy không muốn gặp em. Không nói chuyện này nữa, có việc em muốn nhờ anh giúp."

Tần Dật Hỏa nhíu mày, mím môi, im lặng nhìn Lục Mộc Kình.

"Có lẽ cô ấy sẽ đến Bắc Kinh làm việc, tập đoàn Thành Kiến Bắc Kinh, hoặc là tập đoàn Kiến Công, tập đoàn Trú Tổng cũng được, anh quen ai thì đánh tiếng với họ, để cô ấy vào công ty bằng cách tuyển dụng như bình thương, đừng để cô ấy biết là em giúp đỡ ở sau." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.

"Chú đây là quyết định từ bỏ cô ấy à?" Tần Dật Hỏa chau mày hỏi.

"Không phải là em từ bỏ, làm như vậy thì ít ra cũng biết được cô ấy đang ở đâu, cũng có thể bảo vệ được an toàn cho cô ấy, lấy được sự nghiệp của cô ấy, hoàn thành ước mơ của cô ấy, có thể biết được tình hình gần đây của cô ấy như thế nào." Lục Mộc Kình bất lực nói.

"Nhưng chú đẩy cô ấy ra xa, lại không để cô ấy biết là chú, lỡ như cô ấy thích người khác thì sao? Anh đã từng nói chuyện với cô ấy, nếu cô ấy thích người khác rồi, e là chú chẳng còn cơ hội nào nữa đâu." Tần Dật Hỏa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Vấn đề là, với tính cách của cô ấy, nếu biết được là em, chắc chắn sẽ còn chạy đi xa hơn nữa!"

"Mộc Kình, anh không muốn chú đánh mất rồi mới hối hận, không có người phụ nữ nào hợp với chú hơn cô Viêm đâu, hơn nữa, cô ấy giống như một ánh sáng nhấp nháy vậy, rất dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác giới, đàn ông có điều kiện tốt ở Bắc Kinh nhiều vô kể, một khi cô ấy yêu lại, chỉ cần đối phương đối xử tốt với cô ấy, là cô ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với người khác nữa, chú suy nghĩ kĩ vào." Tần Dật Hỏa nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

Trong lòng có cảm giác bực bội khó hiểu, đến chính bản thân anh cũng không rõ đó là gì. Chỉ là, anh không thể chấp nhận nổi việc Viêm Cảnh Hi thích người đàn ông khác ngoài Lục Mộc Kình, nếu không phải là Lục Mộc Kình, vậy anh có phải anh có thể giành lấy không?

Tần Dật Hỏa nghĩ đến điểm này, lại càng thêm bực bội.

Tả Nỏ thấp thỏm đi theo sau Tần Dật Hỏa, phát hiện ra, vị sếp với tinh thần luôn vững vàng như núi Thái Sơn này, hôm nay tâm trạng lại không yên.

Lẽ nào đã thật sự thích ai rồi ư?

Kẻ ngồi không yên còn có Lục Mộc Kình. Sau khi nghe những lời Tần Dật Hỏa nói xong, anh cũng không thể làm việc tiếp được nữa. Chỉ cần nghĩ đến việc cô thích người đàn ông khác, là trong lòng đã quặn đau, tư duy cũng không thể vận hành như bình thường.

Anh đồng ý cho Viêm Cảnh Hi thôi việc, thả cô ra, nhưng bây giờ, anh hối hận rồi. Anh sợ cô sẽ thích người khác.

Nỗi sợ này giống như được đóng thẳng vào tim vậy, anh không tài nào hào phóng buông tay nổi nữa. Trái tim anh đã ở trên người cô rồi, bảo anh phải buông tay thế nào đây?

Không có cô cũng giống như không còn trái tim nữa. Một người không có trái tim, thì tồn tại trên đời này còn ý nghĩa gì nữa?

Lục Mộc Kình lấy điện thoại gọi cho Nam Nam.

Điện thoại kêu lên 5 tiếng tút tút, đã có người nghe.

"Ba à, có việc gấp hả? Giờ làm việc mà còn gọi điện tới, đây

đâu phải là tác phong của ba?" Nam Nam chế nhạo.

"Dạo này con có liên lạc gì với Hỏa Hỏa không?" Lục Mộc Kình hỏi.

"Hai người ở bên nhau, lúc đang yêu đương mặn nồng, con gọi cho dì ấy, không phải là tự tìm ngược à?" Nam Nam nói xong, trong đầu thoáng lóe lên, mắt trở nên ranh mãnh, hỏi: "Ba, có phải ba với Hỏa Hỏa xuất hiện khủng hoảng tình cảm, sau đó kêu con tới trợ giúp chứ gì?"

Lục Mộc Kình bất lực rồi. Trí thông minh của Nam Nam vượt qua cả người bình thường.

"Nghe giọng điệu này của con, có phải đang cười trên nỗi đau của người khác không hả?" Lục Mộc Kình hỏi.


-Hết chương 411-








Chương 412: Có thì sinh thôi


"Con biết ngay mà, lần trước ba đi tìm Ngải Lợi là Hỏa Hỏa đã giận rồi, ba à, không phải con nói gì ba đâu, nhưng ba đã lớn to đầu rồi sao lại không hiểu phụ nữ gì hết vậy, con gái đều rất nhỏ nhen, Trương Ngọc Tử thấy con nói một câu với đứa con gái khác thôi là đã giận rồi, huống hồ là người như ba, người ta lạc mất con có liên quan tí gì đến ba đâu chứ." Nam Nam nói với dáng vẻ giáo huấn.

"Trương Ngọc Tử?" Lục Mộc Kình chau mày.

"Haiz." Nam Nam lắc đầu.

"Vợ con đã trở thành mẹ con rồi, dù gì cũng phải phát triển nữa chứ, con nghĩ rồi, chuyện của Hỏa Hỏa đã cho con một bài học, cách biệt tuổi tác giữa con và Hỏa Hỏa quá lớn, con còn chưa lớn thì dì ấy đã chạy theo người khác rồi, nên con quyết định, phải nuôi vợ từ khi còn bé, Trương Ngọc Tử này theo đuổi con cật lực như vậy, nhưng con vẫn chưa đồng ý, con bé đó ngoài gương mặt xinh xắn ra, thì hình như chẳng còn ưu điểm gì, lại còn mắc bệnh "công chúa" nữa. Ba nói xem, con còn chưa đồng ý nữa, vẫn không phải là bạn trai của em ấy, con nói chuyện với người con gái khác thì em ấy giận cái gì chứ? Người như vậy con đã cho vào lãnh cung rồi." Nam Nam bá đạo nói.

Lục Mộc Kình: "..."

"Có mong Hỏa Hỏa làm mẹ con không?" Lục Mộc Kình nói lại vấn đề ban nãy.

"Con mong thì có tác dụng gì? Ba bắt nạt Hỏa Hỏa, con không thèm giúp ba đâu." Nam Nam bĩu môi, đòi lại công bằng cho Hỏa Hỏa, nghĩ một hồi, đôi con ngươi xoay một vòng, nở nụ cười ranh mãnh, cố ý kích động Lục Mộc Kình: "Dù sao thì, nếu ba không lấy được dì ấy làm vợ, con có thể nhận cô ấy làm mẹ nuôi, đều có mẹ yêu thương, hê hê."

Mặt Lục Mộc Kình xuất hiện ba vạch đen. Thằng nhóc này bình tĩnh thật đấy.

Lục Mộc Kình trầm giọng nói: "Vậy con có tin, ba mà không cưới được dì ấy thì sẽ đưa con về Mỹ không?"

Nam Nam nghe nói muốn đưa mình về Mỹ liền nổi giận, "vậy con vẫn nên đi nương nhờ bố nuôi vậy, ba đi thong thả."

"Bố nuôi con chỉ có quyền đưa ra lời khuyên, không nắm quyền khống chế, ba nói con về thì con phải về." Lục Mộc Kình bá đạo nói.

"Ba đây là gài con trai mình, không có nhân quyền." Nam  Nam nói xong thì cúp luôn điện thoại, giận đùng đùng ngồi xuống chiếc ghế tựa nhỏ của mình.

"Lục Khắc Nam, con sao thế?" Lộ Bảo ngồi bên cạnh thấy thế liền hỏi.

Nam Nam nhíu chặt mày, mím môi, đôi con ngươi đen láy khẽ chuyển động.

Được rồi, giận thì giận nhưng cậu vẫn hi vọng Hỏa Hỏa gả cho bố của mình. Nam Nam nắm chặt tay lại.

"Sao thế Lục Khắc Nam?" Cô Ân hỏi. (lâu không dịch nên không nhớ là cô hay thầy luôn =))).

"Cô Ân, em bị đau bụng, lại phải đi vệ sinh rồi." Nam Nam báo cáo.

Cô Ân mỉm cười gật đầu, nhìn Nam Nam đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nói với các bạn: "Các em nên học hỏi bạn Lục Khắc Nam, không khỏe trong người nhưng vẫn đi học, lại còn dũng cảm phát biểu nữa, bản thân độc lập giải quyết vấn đề một mình."

Lộ Bảo cúi đầu xuống vẽ hình tròn, cậu có thể nói rằng, Lục Khắc Nam đi vệ sinh là để chơi điện thoại không?

Sau khi Nam Nam đi đến nhà vệ sinh, gọi điện cho Viêm Cảnh Hi.

Viêm Cảnh Hi đang ngồi trên ghế sô pha với dáng vẻ bất lực, hờ hững nhìn bác sĩ Trương mát-xa chân cho mình.

Điện thoại reo lên, thấy là cuộc gọi đến của Nam Nam, ánh mắt Viêm Cảnh Hi hơi ảm đạm, nghe máy.

"Hỏa Hỏa, khi nào dì về vậy?" Giọng nói thanh thoát của Nam Nam truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

Viêm Cảnh Hi nhớ lại lời Lục Mộc Kình, sẽ đưa Nam Nam quay về Mỹ, trong lòng bỗng như có cơn mưa nhỏ. Hơn nữa, sau này cô sẽ đến Bắc Kinh làm việc, e là sau này rất khó có cơ hội nhìn thấy Nam Nam.

"Không biết nữa." Viêm Cảnh Hi dịu dàng nói.

"Cháu nhớ dì lắm á, nhớ đến tim cũng đau luôn nè, khi nào dì về thì nhớ gọi báo cho cháu nha, cháu đi đón dì." Nam Nam cười hì hì nói.

"Ừ." Viêm Cảnh Hi đáp lời.

"Đúng rồi, Hỏa Hỏa, cháu còn có quà muốn tặng cho dì, chắc chắn dì sẽ thích." Nam Nam vui vẻ nói.

"Là gì vậy?" Viêm Cảnh Hi cong môi, hơi chút xót xa.

Mỗi một câu Nam Nam nói ra, Viêm Cảnh Hi lại cảm thấy không đành lòng hơn một phần. Tâm trạng cũng càng lúc càng muộn phiền. Còn chưa chia xa, mà đã bắt đầu nhung nhớ rồi.

"Bây giờ không nói được, nói rồi sẽ không còn bất ngờ nữa, nếu muốn nhìn thấy thì phải về sớm nha." Nam Nam nói.

"Dì về rồi sẽ liên lạc với con." Viêm Cảnh Hi nói.

"Moazz." Nam Nam nhiệt tình thơm một cái rồi cúp điện thoại.

Viêm Cảnh Hi nắm chặt điện thoại, như có nỗi niềm gì đó.

Bác sĩ Trương nghe loáng thoáng được giọng trẻ con, bèn tán gẫu: "Đó là con của cô Viêm à?"

Mắt Viêm Cảnh Hi tối đi, không trả lời thẳng mà hỏi: "Anh sắp xong chưa?"

Bác sĩ Trương chê cười nói: "Sắp xong rồi, nhưng mà chân cô bị thương khá nặng, tôi khuyên cô nên bó thạch cao, nhanh lắm."

"Anh bó đi." Viêm Cảnh Hi nói với giọng phiền phức.

Cô biết, nếu cô không bó thạch, Lục Mộc Kình ở bên kia sẽ không để yên.

Nhìn thời gian cũng đã 9 giờ, cũng không biết Chu Gia Mẫn ở bên kia thế nào rồi. Viêm Cảnh Hi gọi điện thoại qua.

Chu Gia Mẫn vừa gọi điện với Lương Đống Vũ xong. Cô vốn muốn hỏi xem Lương Đống Vũ đã tới chưa, ai ngờ, thằng nhóc đó chưa hề tới. Lí do là, thẻ căn cước bị thu rồi, không mua vé được, đúng là loại ngu ngốc không đáng tin, cho pass luôn đi. Sau này có muốn theo đuổi Viêm Cảnh Hi, cô cũng sẽ để cậu ta biến!

Chu Gia Mẫn bị tức đến mức đau cả bụng, cô xoa bụng mình, xoa dịu cơn đau như bị rút gân đó. Vừa hay, Viêm Cảnh Hi gọi điện tới, Chu Gia Mẫn nghe máy.

"Alo, Cảnh Hi." Chu Gia Mẫn mở lời trước.

Viêm Cảnh Hi nghe giọng điệu không được tốt của Chu Gia Mẫn, lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy?"

"'Bà dì' của tớ hoặc là không tới, hoặc là đang dời sống lấp biển, hơi đau một tẹo, tớ ra ngoài mua băng để thăm hỏi bà dì đã. Nói chuyện sau nha." Chu Gia Mẫn nói xong liền cúp máy.

Đi được mấy bước, bụng càng lúc càng đau, hơn nữa còn có cảm giác như sắp rơi xuống vậy. Chu Gia Mẫn nhíu chặt mày, mặt mày trắng bệch, chịu đựng đi về phía phòng bảo vệ, bỗng nhiên, bụng dưới co rút lại, trước mắt tối sầm, té xỉu.

Cũng không biết qua bao lâu, Chu Gia Mẫn mở mắt ra là đã nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, cô ngồi dậy, nhìn xung quanh, mờ mịt hỏi: "Sao tớ lại ở bệnh viện vậy?"

Viêm Cảnh Hi chau mày lo lắng, đau lòng nhìn Chu Gia Mẫn, nói: "Gia Mẫn, cậu mang thai mà không có cảm giác gì sao?"

"Hả, ai, ai mang thai cơ?" Chu Gia Mẫn cười khờ khạo, đẩy vai Viêm Cảnh Hi với vẻ không thể tin nổi, nói đùa: "Hôm nay có phải là ngày Cá tháng tư đâu, cậu đừng có dọa tớ."

Nói rồi, cô nhìn thấy gương mặt vẫn ảm đạm của Viêm Cảnh Hi, chẳng giống với vẻ cười đùa gì cả, bị dọa thật rồi, bèn nhỏ giọng nói: "Trước đó tớ đã thử rồi mà, không có."

"Có thể trước đó vẫn còn sớm, nên không thử ra được." Viêm Cảnh Hi giải thích, ánh mắt liếc qua bụng Chu Gia Mẫn, hỏi: "Đứa bé này là của Tăng Kiến Nhân à?"

Chu Gia Mẫn biết những gì Viêm Cảnh Hi nói là thật rồi, cô mở to đôi mắt hoảng loạn, sống lưng lạnh toát, nhỏ giọng nói: "Tớ với Tăng Kiến Nhân làm chuyện đó chưa lâu, nếu có bầu thì cũng không nhanh như vậy được, có lẽ là..."

"Là của người đàn ông ở khách sạn lần trước ư?" Viêm Cảnh Hi tiếp lời.

Chu Gia Mẫn ngại ngùng gật đầu.

"Rõ ràng là người đó có dùng bao mà, sao lại, có thai được chứ?" Chu Gia Mẫn gãi đầu, ảo não nói.

Viêm Cảnh Hi nhìn dáng vẻ mù mờ của Chu Gia Mẫn, vừa đau lòng, vừa bực mình, lại rất bất lực, thận trọng nói: "Bác sĩ nói t.ử cung của cậu quá mỏng, nếu phá đi có thể cả đời sẽ không mang thai được nữa, có giữ lại đứa bé hay không, cậu phải nghĩ cho kĩ."

Chu Gia Mẫn sững sờ, đôi mắt đỏ ửng nhìn Viêm Cảnh Hi. Nếu chuyện mang thai này là đả kích với cô, thì chuyện cả đời không thể có thai  giống như sấm sét giữ trời quang với cô vậy.

Viêm Cảnh Hi biết Chu Gia Mẫn rất thích trẻ con, từ việc cô ấy yêu thích Nam Nam là có thể nhìn ra được, bây giờ bắt cô ấy phải lựa chọn giữa tình yêu và tình thân, chắc chắn rất khó khăn.

Viêm Cảnh Hi bước lên ôm lấy Chu Gia Mẫn, an ủi: "Cho dù lựa chọn của cậu là gì, tớ đều sẽ ở bên cậu."

"Chuyện này Tăng Kiến Nhân có biết không?" Giọng nói rầu rĩ của Chu Gia Mẫn truyền ra.

"Lúc cậu té xỉu, có người đưa cậu đến bệnh viện, tớ là người


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện