Chương 391: Chiếc bụng ba tháng tuổi.
Sau này cô phải sống với cái người chỉ tay năm ngón này ư? Đến bây giờ Chu Gia Mẫn vẫn cảm thấy không thể tin nổi, giống như đang nằm mơ vậy. Tăng Kiến Nhân dường như cảm nhận được chùm sáng chói lóa từ phía Chu Gia Mẫn, bèn nhìn sang cô, ánh mắt khựng lại, lại thâm sâu hơn. Chu Gia Mẫn thấy Tăng Kiến Nhân đang nhìn cô.
Lúc cô bị anh bắt tại trận, cô cũng không trốn tránh mà nở nụ cười, khen ngợi: "Hèn Hèn, lúc anh không nói chyện đẹp thật đó."
Tăng Kiến Nhân: "..."
Chả nhẽ lúc anh nói chuyện thì không đẹp nữa à.
"Lúc em không nói chuyện càng đẹp hơn đó." Tăng Kiến Nhân xấu tính đáp lại một câu.
Ơ... Sao Chu Gia Mẫn cứ cảm thấy câu này không phải là lời tốt đẹp gì hết vậy? Được rồi, cô lai bị ghét bỏ nữa rồi.
Chu Gia Mẫn mím môi, không thèm nhìn anh nữa mà nhìn về bức tranh treo trên tường. Là bức họa chiến trường kim qua thiết mã, khó lửa mịt mù mà Tăng Kiến Nhân thích. Có vẻ như Tăng Kiến Nhân rất đam mê phong cách tranh này. Bỗng dưng trước mắt tối đen.
Chu Gia Mẫn ngẩng đầu nhìn Tăng Kiến Nhân, nghiêng đầu nhìn bức tranh, không thèm để ý đến anh, nói: "Anh đẹp trai, anh đang cản tầm nhìn của em đấy."
"Em nhìn thấy gì trong bức tranh đó?" Tăng Kiến Nhân hỏi.
"Em chỉ nhìn thử xem ai đẹp hơn ai thôi" Chu Gia Mẫn thành thật nói.
Tăng Kiến Nhân cạn lời, cúi nhìn cô rồi nói: "Em có tin là, em thấy người nào đẹp là anh sẽ vẽ bậy bạ lên mặt người đó ngay không?"
"Hả?" Chu Gia Mẫn thu tầm mắt về nhìn sang Tăng Kiến Nhân, nheo mắt lại, chắp hai tay trước ngực, vừa cười vừa khen: "Nhìn tới nhìn lui, vẫn là Hèn Hèn đẹp trai nhất."
"Trừ anh ra." Tăng Kiến Nhân bổ sung thêm một câu.
"Ồ." Chu Gia Mẫn đáp một tiếng.
Cứ ngồi mãi như vậy cũng rất chán.
"Lát nữa gặp ông nội anh, em cố gắn đừng nói gì cả." Tăng Kiến Nhân dặn dò.
Chu Gia Mẫn nổi cáu, lúc cô nói chuyện xấu đến cỡ nào mà để anh phải dặn đi dặn lại chứ.
"Chó còn biết sủa hai tiếng để thể hiện sự tồn tại của mình đấy." Chu Gia Mẫn phản bác.
Tăng Kiến Nhân chủ yếu là lo cô nói nhiều sai nhiều, ông nội sẽ không vừa ý cô, đến lúc đó anh và cô đều gặp phiền phức, anh thấy cô không nghe lời cũng hơi cáu, bèn đáp lời: "Ừ, đến lúc đó em kêu hai tiếng là được."
"Anh coi em là chó thật á?" Chu Gia Mẫn chu môi, không vui hỏi.
"Không phải đó là sự lựa chọn của em à?" Tăng Kiến Nhân hỏi ngược lại.
"Hừ." Chu Gia Mẫn híp mắt, cười giả lả: "Nếu em là chó, vậy anh là gì ta?"
Tăng Kiến Nhân: "..."
Nói về tài ăn nói anh tốt hơn cô, nói về suy nghĩ sai lệch, anh còn thua xa.
Tăng Kiến Nhân bất lực, dịu đi nói: "Đừng quậy nữa, nói đàng hoàng với em đó."
Cô không đang hoàng lúc nào? Chu Gia Mẫn không thèm để ý đến anh nữa, cụp mắt xuống, để mặc cho thợ trang điểm xem mặt cô làm bảng màu tô vẽ.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng xong xuôi. Thợ làm tóc đã quấn xong tóc của cô, để lại hai búi hai bên mặt cô một cách tự nhiên. Chu Gia Mẫn lấy đồ đi vào phòng ngủ thay.
Cô nhìn mình trong gương. Oa, đây vẫn là cô ư?
Đôi mắt to tròn long lanh, hàng mi cong dài như cánh quạt để lại vệt cắt dưới mí mắt, chiếc mũi thon cao, đôi môi đầy đặn đỏ mọng, quan trọng là gương mặt tròn của cô sao lại nhỏ như vậy, sao lại sắc xảo như vậy, đây đúng là mặt V-line này. Kĩ thuật trang điểm này đúng là khiến cô thấy xấu hổ thay trình độ trang điểm của mình. Đẹp quá đi mất! Chu Gia Mẫn cảm giác như đã yêu bản thân, vôi vã lấy điện thoại ra chụp 5 6 tấm, đăng lên QQ, Weibo, Wechat.
Cô đưa mắt nhìn bộ đồ Tăng Kiến Nhân đã chuẩn bị giúp cô. Đôi giày cao 15 phân, đúng là hận trời cao quá mà, quan trọng là đôi giày cao như vậy nhưng khi đi vào rồi lại thoải mái giống như giày đế bằng vậy. Quần cũng rất dài, vừa khéo che đi đế giày cao gót, chỉ để lộ ra khoảng 2 phân.
Chu Gia Mẫn bỗng nghĩ đến một câu: Ngực không to đã có áo độn, dáng không cao đã có giày cao gót. Đúng là không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ lười mà thôi.
Chu Gia Mẫn lại nhìn mình trong gương thêm lần nữa, phong cách trước kia của cô là kiểu xinh xắn đáng yêu, trông giống như con gái cưng. Nhưng khi mặc bộ đồ Tăng Kiến Nhân chọn, liền trở nên cao quý tao nhã, mang vẻ quyến rũ trưởng thành, vừa giữ được dáng vẻ của cô gái 24 tuổi, vừa toát ra được nội hàm, học thức của người phụ nữ 30, một động tác nhỏ thôi cũng quyến rũ mê người. Thảo nào lại có câu, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Chu Gia Mẫn quá thích bản thân lúc này, lại chụp thêm mấy tấm nữa đăng lên QQ.
Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên.
Chu Gia Mẫn mở cửa nhìn thấy Tăng Kiến Nhân đang đứng trước cửa, đôi mắt sâu thẳm đánh giá cô một lượt.
Chu Gia Mẫn mong ngóng lời khen của anh, đắc ý xoay một vòng rồi nghiêng đầu hỏi: "Đẹp chứ hả?"
Trong mắt Tăng Kiến Nhân chập chờn khác thường, vẫn tỏ ra lạnh lùng, dặn dò: "Đi gặp ông nội nên không cần làm mấy hành động ngốc nghếch, đứng là đứng, ngồi là ngồi, tốt nhất là đừng nói chuyện."
Hừ! Lúc Chu Gia Mẫn cảm thấy hào hứng phẩn khởi thì lại bị dội một gáo nước lạnh. Mắt cô tối đi, trách móc: "Anh khen em một câu thôi là chết à.". Nói rồi đẩy Tăng Kiến Nhân ra một bên, đi ra ngoài.
Tăng Kiến Nhân thấy cô cúi gằm đầu xuống, trong lòng không nỡ bèn nói: "Đẹp lắm."
Vì Tăng Kiến Nhân hiếm khi khen người khác, nên biểu cảm trên mặt cứng ngắc kì quặc.
Chu Gia Mẫn không phải là một người khó tính, vừa nghe Tăng Kiến Nhân khen mình, cô đã vui vẻ trở lạnh, quay người lại, nở nụ cười xinh đẹp ôm lấy thắt lưng Tăng Kiến Nhân, rồi nói: "Chỉ có Hèn Hèn có mắt nhìn thôi, chọn đồ, chọn người trang điểm đều tốt hết."
Tăng Kiến Nhân rất thoải mái khi được cô khen, nhìn gương mặt tinh xảo của cô, đôi mắt chớp chớp, trông hôn nhiên như tinh linh trong rừng sâu, nhưng với anh lại gợi cảm vô cùng. Tăng Kiến Nhân không muốn quá nhiều người nhìn thấy vẻ đẹp này của cô, trầm giọng nói một câu: "Trang điểm không tốt cho da, sau này không có trường hợp nào đặc biệt thì bớt trang điểm lại."
"Dạ dạ, Hèn Hèn, chúng ta đi ăn vịt quay đi, em đói rồi." Chu Gia Mẫn vừa nói vừa xoa chiếc bụng xẹp lép của mình.
Tăng Kiến Nhân không nuốt lời, đưa Chu Gia Mẫn đến nhà hàng vịt quay Toàn Tụ Đức. Anh đã sắp xếp xong xuôi từ lâu, bữa sang đã chuẩn bị cháo vịt, bánh cuốn thịt vịt, bánh bao thịt vịt, canh thịt vịt, vịt quay, vịt xào đậu Hà Lan, cơm chiên thịt thăn. Mùi vịt thơm ngon vô cùng. Chu Gia Mẫn ăn no quá, lười biếng tựa vào lưng ghế, xoa chiếc bụng căng tròn, hài lòng nhìn Tăng Kiến Nhân.
Anh chỉ ăn một chút theo thói quen, thấy cô ăn không nổi nữa cũng đặt đũa xuống, hỏi: "Ăn no rồi à?"
"Dạ, no lắm, không đi nổi nữa rồi." Chu Gia Mẫn thành thật nói.
Tăng Kiến Nhân đưa kẹo xylitol trong túi ra cho Chu Gia Mẫn. Chu Gia Mẫn nhận lấy kẹo trong tay anh, nhìn sang ánh mắt đang liếc về phía bụng mình của anh, bỗng dưng nhớ ra một chuyện bèn cúi đầu xuống nhìn về bụng của mình, đã nhô lên thành một đống rồi.
Toi rồi, cô quên mất là mình mặc áo bó. Chu Gia Mẫn vô thức hóp bụng lại, nhưng ăn quá no nên khi hóp lại bụng phát đau, cô đành từ bỏ, khẩn thiết nhìn Tăng Kiến Nhân nói: "Chúng ta có thể quay về đổi sang một chiếc áo rộng hơn không, nhìn thấy bụng mất rồi."
"Ừ, đây là hiệu quả anh đang cần, nhân lúc còn có bụng thì đi gặp ông nội, vừa hay." Tăng Kiến Nhân đặt 500 tệ lên bàn.
Chu Gia Mẫn đã hiểu, bảo sao anh lại tốt tính như vậy, mặc kệ cô ăn bao nhiêu cũng không cản, hôm qua cô khó khăn lắm mới vượt qua được 'bài tập thể dục' và cơn đói, chiếc bụng xẹp lép nay lại nhô ra rồi. Tăng Kiến Nhân đúng là gian thương, hết chủ ý xấu này đến chủ ý xấu khác. Haiz, cô thua rồi.
"Hèn Hèn, nếu ông nội anh hỏi bụng em mấy tháng rồi thì em phải nói sao?" Chu Gia Mẫn bất lực hỏi.
"2 tháng."
"Ồ."
"Khoan đã." Tăng Kiến Nhân liếc qua bụng cô, nói lại: "3 tháng."
"Ơ." Chu Gia Mẫn gượng gạo nhìn xuống bụng mình, to thế á?
Sau khi ăn xong, Tăng Kiến Nhân đưa cô đến bệnh biện, trên đường đi đã mu một bó hoa cẩm chướng và một giỏ trái cây. Chu Gia Mẫn cầm hoa, còn Tăng Kiến Nhân xách giỏ trái cây. Lúc trên xe Chu Gia Mẫn vẫn thấy bình thường, nhưng khi đến bệnh viện, không hiểu sao cô lại trở nên căng thẳng. Không biết con tinh tinh trong vườn thú đi làm ngày đầu tiên có căng thẳng không nhỉ?
Chu Gia Mẫn nắm lấy tay Tăng Kiến Nhân theo bản năng. Anh cầm tay cô, bóp tay cô trong lòng bàn tay của mình. Chu Gia Mẫn phát hiện, lòng bàn tay của anh ướt đẫm mồ hôi. Chả nhẽ Tăng Kiến Nhân còn căng thẳng hơn cô sao?
Cô nhìn sang gương mặt lạnh lùng của Tăng Kiến Nhân, trông anh vẫn bình tĩnh như thường, đôi mắt đen thẳm kiên định, nhưng bàn tay đã bán đứng nội tâm của anh. Trong mắt Chu Gia Mẫn hơi chấn động, hỏi anh: "Hèn Hèn, anh lo người nhà của anh không thích em à?"
Tăng Kiến Nhân đưa mắt nhìn Chu Gia Mẫn với vẻ khẳng định, nói: "Họ có thích hay không không quan trọng, anh thích là được rồi, nếu thích thì để họ tiếp tục thích, nếu không thích thì để họ mau chóng chấp nhận sự thật này."
Trong lòng Chu Gia Mẫn ấm áp hẳn lên. Thực ra thời gian cô và Tăng Kiến Nhân quen nhau cũng không dài, cho đến bây giờ cô cũng không biết rõ lắm tại sao Tăng Kiến Nhân lại thích cô. Nhưng cô là một người rất dễ động lòng, cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Tăng Kiến Nhân, giơ nắm đấm lên với Tăng Kiến Nhân, tự cổ vũ bản thân, nói chắc nịch: "Tăng Kiến Nhân, you jump, I jump, em sẽ cố gắng."
Tăng Kiến Nhân bao trọn lấy quả đấm nhỏ của cô, kéo xuống rồi nói: "Cố hết sức có thể là được rồi."
"Dạ." Chu Gia Mẫn đáp một tiếng, nhìn anh nắm tay của cô, cô mở tay ra đan 10 ngón tay cùng anh, đi gặp ông nội.
Tăng Kiến Nhân đi đến trước cửa phòng bệnh VIP, buông tay Chu Gia Mẫn ra, tao nhã gõ cửa. Chu Gia Mẫn hít sâu một hơi, đứng thẳng lưng, hóp bụng lại, nở nụ cười mỉm.
Người mở cửa là một người phụ nữ mặc quân phục, để mái tóc ngắn gọn gàng, vóc người hơi gầy, tư thế hiên ngang, nhưng khi ánh mắt nhìn qua lại ngập tràn ấm áp nở nụ cười mỉm với Chu Gia Mẫn.
"Mẹ." Tăng Kiến Nhân cất tiến, rồi nhìn sang Tằng Sĩ Cường bên cạnh Lý Trại Nam chào một tiếng: "Bố." Cuối cùng đưa mắt về phía giường, chào một tiếng: "Ông nội."
Chu Gia Mẫn cũng cất tiếng chào theo sau Tăng Kiến Nhân: "Bác trai, bác gái, ông nội."
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên người cô gái nho nhã đang ngồi cạnh giường bệnh. Cô gái này để mái tóc dài đến gần eo, mặc một chiếc váy dài cổ tim màu trắng, thắt đai lưng con bướm màu đen lộ rõ eo, còn có thể nhìn thấy đường cong vòng một, làn da trắng ngần, đôi mắt to tròn, cằm nhọn.
-Hết chương 391-
Chương 392: Chấp nhận hay không chấp nhận đây?
Nếu Cảnh Hi là cô gái đẹp nhất cô từng gặp, thì cô gái này cũng không hề thua kém gì với Cảnh Hi. Cảnh Hi đẹp theo kiểu yêu mị, mờ ảo, khiến đàn ông không thể nào nắm giữ được. Còn cô ấy đẹp theo kiểu dịu dàng, tao
Ánh mắt ông lão Tằng dời từ mặt Chu Gia Mẫn xuống bụng của cô, hỏi: "Mấy tháng rồi?"
"3 tháng rồi ạ." Tăng Kiến Nhân trả lời ông nội.
Ông nội vẫn bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh nhìn lên mặt của Chu Gia Mẫn, dùng phong thái của bề trên nói với Chu Gia Mẫn: "3 tháng rồi còn trang điểm đậm như vậy, không tốt cho em bé, mĩ phẩm có tốt đến đâu cũng sẽ chứa chì và các kim loại nặng khác."
Lý Trại Nam nhìn qua sắc mặt của Tăng Kiến Nhân, giải vây cho anh: "Bố, bây giờ có rất nhiều mĩ phẩm không thêm gì cả, cũng không có kim loại nặng."
Ông lão Tằng lờ đi lời nói của Lý Trại Nam, lại hỏi Chu Gia Mẫn: "Cô và Tăng Kiến Nhân nhà chúng tôi yêu nhau, cha mẹ cô có biết không?"
Tăng Kiến Nhân nắm lấy tay Chu Gia Mẫn, nói thay cô: "Đợi đi gặp ông xong rồi cháu mới chuẩn bị tới thăm hỏi riêng ạ."
Ông Tằng nhìn Tăng Kiến Nhân với vẻ không vui, nghiêm nghị nói: "Để nó nói."
Chu Gia Mẫn thấy ông nội đã nổi giận với Tăng Kiến Nhân, kéo tay Tăng Kiến Nhân lại, nói: "Để em nói cho."
"Biết tiếng Pháp không?" Ông Tằng hỏi Chu Gia Mẫn.
Chu Gia Mẫn vừa định trả lời, đã nghe Tăng Kiến Nhân nói chen vào: "Em ấy biết tiếng Hàn, tiếng Nhật, tiếng Anh."
"Ông thích tiếng Pháp." Ông Tằng cau mày lại, hơi bực vì bị Tăng Kiến Nhân nói xen vào.
Lý Trại Nam vẫn hiểu tính tình ngang ngược của ông cụ, vội vàng giải hòa: "Ngôn ngữ có thể học mà."
"Để nó nói, mấy đứa muốn ta tức chết phải không hả! Hay là nó bị câm." Ông Tằng tức giận nói.
Lý Trại Nam và Tăng Kiến Nhân đưa mắt nhìn nhau, đều im lặng không lên tiếng.
Ông cụ Tằng liếc qua hai người họ rồi lại nhìn sang Chu Gia Mẫn hỏi: "Nếu có khách đến nhà với công ty, là người Pháp, muốn cô tiếp đãi thì cô sẽ làm gì?"
Tăng Kiến Nhân khựng lại, đang suy nghĩ xem nên trả lời sao cho hợp lí.
Chu Gia Mẫn thấy hai người họ không nói gì nữa mới trả lời: "Tìm phiên dịch ạ."
"Phiên dịch?" Ông cụ Tằng tỏ ra không hài lòng với câu trả lời này.
"Dạ." Chu Gia Mẫn gật đầu, nói tiếp: "Tăng Thị là một công ty lớn như vậy, mời một người phiên dịch về mới thể hiện được sự lớn mạnh của công ty, ông xem, trước đây Chủ tịch X đó rõ ràng rất thông tạo tiếng Anh, nhưng bên cạnh không phải vẫn có một phiên dịch của Bộ Ngoại giao đó sao? Nếu phiên dịch nói sai thì cháu có thể trách cổ, để bày tỏ sự tôn trọng với khách hàng người Pháp và cũng có chỗ để xoay chuyển, nếu như cháu lại nói sai thẳng luôn thì không phải là đi tong rồi sao?"
Lý Trại Nam phì cười, dùng tay chọt vào eo của Tằng Sĩ Cường, nói nhỏ: "Em thích con bé, cô gái này, có cá tính."
Ánh mắt ông cụ ảm đạm đi phần nào, lại nhắc đến chuyện cũ: "Cô có biết là không được trang điểm đậm như vậy hay không?"
"Dạ, biết ạ." Chu Gia Mẫn nở nụ cười để lộ ra hàng răng trắng như sứ, đôi mắt cong cong thành hình vầng trăng, tiếp tục nói: "Bình thường cháu không trang điểm như vậy đâu, nhưng hôm nay phải đến gặp ông nội, muốn long trọng một chút nên đã đặc biệt mời thợ trang điểm về giằng co hơn nửa tiếng đó ạ. Nếu ông nội sáng suốt như vậy, sau này cháu sẽ không trang điểm nữa."
Ông cụ Tằng lại rất ngạc nhiên với câu trả lời này của cô, gật đầu với vẻ suy tư, hỏi: "Cô và Kiến Nhân quen nhau bao lâu rồi?"
Bao lâu? Cô có thể nói là mấy ngày trước sao? Nhưng bụng cũng đã 3 tháng rồi, mấy ngày trước thì không hợp lí cho lắm.
Chu Gia Mẫn vẫn cười như thế, trả lời nước đôi: "Trung Quốc có bài thơ tình, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số, lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ."
Đây là 4 câu thơ trong bài Thước kiều tiên.
Bản dịch nghĩa:
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời
Hai mối tình đã thật sự là lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm
(Theo bản dịch của thivien.net)
"Thời gian yêu nhau không dài à." Ông cụ Tăng nói thẳng ra, ánh mắt hơi không vui, hỏi: "Cô thấy cô thích Kiến Nhân ở đâu?"
Tăng Kiến Nhân cũng nhìn sang Chu Gia Mẫn, mắt sâu thêm mấy phần.
Chu Gia Mẫn nghĩ, nếu đã hứa phải cố gắng với Tăng Kiến Nhân, vậy cô phải biểu hiện cho thật tốt, cô suy ba giây rồi nói: "Đẹp trai, dáng đẹp, có nhan sắc, kĩ năng giỏi, đủ ngang ngược, đủ quyết đoán, đủ uy thế, đủ thông minh, rất kĩ càng, rất đàn ông, rất có tiền, à, khẩu vị của chúng cháu hợp nhau, với cả, dũng cảm lắm."
Lý Trại Nam nghe thấy Chu Gia Mẫn khen con trai mình, cũng cong môi cười.
"Vậy cô nghĩ cô có gì đáng để Tăng Kiến Nhân thích?" Ông cụ nhíu mày hỏi.
"Ông hỏi cháu không thích hợp lắm, ông nên hỏi anh ấy." Chu Gia Mẫn chỉ vào Tăng Kiến Nhân.
Tăng Kiến Nhân nhìn Chu Gia Mẫn, lạnh lùng nói: "Chẳng có ưu điểm gì cả, nhưng mà, cháu thích."
Chu Gia Mẫn: "..."
Cô không có ưu điểm gì á?
"Lần trước em còn giúp anh sửa bản thiết kế đó? Làm sao, cũng có tài hoa đó nhé." Chu Gia Mẫn nhắc nhở.
Tăng Kiến Nhân lại nhìn Chu Gia Mẫn với ánh mắt sâu xa, nói: "Trên giường rất hòa hợp."
Chu Gia Mẫn: "(⊙v⊙)."
Chu Gia Mẫn nổi giận rồi, như vậy không công bằng. Cô nói cho anh một đống ưu điểm, còn cô không có ưu điểm gì, anh thích cô vì cái gì, anh đứa cô đến đây để làm trò cười à, hay là tăng độ đùa cợt? Chu Gia Mẫn rút tay ra khỏi tay của Tăng Kiến Nhân, tiện thể trừng mắt nhìn anh một cái.
Ông cụ đã rõ. Tăng Kiến Nhân là đang nói cho ông biết, cho dù cô không có gì, không biết gì, không có ưu điểm gì thì nó vẫn thích, để ông đừng nhắm vào nữa. Ông cũng không hỏi nữa mà quay sang hỏi Tăng Sĩ Cường và Lý Trại Nam: "Hai đứa còn gì muốn tìm hiểu nữa không?"
Lý Trại Nam nhìn qua bụng của Chu Gia Mẫn, bước lên trước nói: "Bố, nếu bạn gái Nhân Nhân đã có thai 3 tháng rồi, con nghĩ vẫn nên cưới sớm một chút, đợi đén khi bụng to rồi sẽ mặc áo cưới không đẹp nữa, cũng sẽ rước lấy mấy lời đám tiếu không hay."
Chu Gia Mẫn nhìn sang Lý Trại Nam, nghĩ bà thật tốt, song cũng thấy hơi áy náy vì trong bụng cô vốn dĩ không có gì cả.
Ông cụ đã hiểu, nói với Tăng Kiến Nhân: "Kiến Nhân, ngày mai vừa khéo bên Liên hiệp Phụ nữ có tổ chức buổi đấu giá, để cổ đại diện cho Tường Phi đi, không sao chứ?"
Tăng Kiến Nhân cau mày, đôi mắt thâm sâu suy tư nhìn ông nội, gật đầu.
Hai người đi ra khỏi phòng bệnh trước. Chu Gia Mẫn cảm thấy có lẽ đã qua cửa rồi, cô xoa bụng của mình, suy tư nói: "Người khác đều là hoạt động bí mật, có con rồi mới gả, đến lúc sinh sớm mấy tháng thì nói là sinh non, còn em đây, nói không chừng sẽ sinh muộn nửa năm, lẽ nào nói với người ta con em là Na Tra à? Em thấy chúng ta không nên nói dối đâu."
Chu Gia Mẫn vừa nói vừa nhìn sang Tăng Kiến Nhân, thấy anh vẫn luôn chau mày, dáng vẻ hồn vía trên mây, bèn hỏi: "Sao thế, anh có tâm sự gì hả?"
Tăng Kiến Nhân dặn dò Chu Gia Mẫn: "Buổi đấu giá ngày mai em phải nhớ kĩ là nói ít thôi, đừng nhìn thấy thích thứ gì là đấu thứ đó, nếu có người đến chào hỏi em thì em chỉ cần mỉm cười, gật đầu rồi khen vài câu là được, những câu khác không cần trả lời, không cần nói, nếu hỏi quá nhiều thì em vừa mỉm cười vừa nói rằng bên kia có một người bạn, tôi qua đó một lát, biết chưa?"
"Ngày mai anh không đi cùng em sao?" Chu Gia Mẫn nghi ngờ hỏi.
"Ngày mai Uyển Như sẽ đi thay ông nội anh, em cứ làm theo cô ấy là được." Tăng Kiến Nhân trầm giọng nói, nỗi lo âu giữa đầu mày vẫn không tan.
Họ về tới nhà, Tăng Kiến Nhân lấy điện thoại rồi đi ra ngoài gọi. Chu Gia Mẫn vốn định nghe lén, nhưng điện thoại của cô đổ chuông, cô thấy là của Viêm Cảnh Hi, vội bắt máy.
"Cảnh Hi." Chu Gia Mẫn mở lời trước.
"Ừ, tớ xuống máy bay rồi, cậu ở bên đó thế nào rồi?" Viêm Cảnh Hi lo lắng hỏi.
Chu Gia Mẫn đi đến trước cửa, thò đầu ra, lén liếc nhìn sắc mặt u ám của Tăng Kiến Nhân, trong lòng không yên, nói với Viêm Cảnh Hi: "Tớ thấy cũng được, bọn tớ lừa họ là đã có thai ba tháng rồi, mẹ Tăng Kiến Nhân nói bọn tớ phải mau chóng cưới, còn ông nội Tăng Kiến Nhân nói tớ ngày mai đại diện Tường Phi tham gia buổi đấu giá của Liên hiệp Phụ nữ, có điều, sắc mặt của Tăng Kiến Nhân có vẻ không ổn lắm. Tớ cũng không biết bị sao nữa."
"Ngốc ạ, buổi đấu giá ngày mai sẽ là buổi kiểm tra, giới thượng lưu rất hay tổ chức mấy hoạt động tụ họp này, ví dụ như đấu giá, từ thiện các kiểu, bọn họ sẽ thông qua những buổi đấu giá, từ thiện này để tuyên truyền, ngấm ngầm tranh đấu, kéo bè kéo phái. Sau lưng một doanh nhân thành công, tất có một người phụ nữ thành công. Có đôi khi, sự thành công của một cuộc làm ăn sẽ dựa vào sự cố gắng phía sau của người phụ nữ." Viêm Cảnh Hi nghe Chu Gia Mẫn kể xong cũng lo lắng nói.
"Cảnh Hi à, tớ không hiểu lắm, cậu có thể nói cụ thể hơn được không?" Chu Gia Mẫn nghe giọng điệu