Vừa nghe thấy câu "tiểu yêu tinh" này, Trì Nguyệt đã không nhịn cười nổi nữa.
"Kiều Đông Dương, anh muốn làm tôi cười chết rồi thừa kế tài khoản ngân hàng của tôi à?"
Kiều Đông Dương nhíu mày nhìn cô, không nói câu nào.
Trì Nguyệt bị anh nhìn đến nổi da gà bèn lùi lại một bước: "Anh không bị bệnh khó nói gì đó chứ?"
Kiều Đông Dương cong môi, anh không nói gì chỉ đưa điện thoại cho cô.
"Cái gì đây?" Trì Nguyệt nhìn thử.
Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm, lại cúi đầu mở khóa điện thoại: "Đây là hình tượng Tổng giám đốc bá đạo mà tôi thiết kế riêng cho em. Thích không?"
Hình tượng?
Thiết kế riêng?
Trì Nguyệt tò mò nhìn vào điện thoại của Kiều Đông Dương.
Đầu óc nổ tung vang lên tiếng ong ong.
Trời ạ!
Sao quyển tiểu thuyết "Tổng giám đốc bá đạo yêu chiều cô vợ nhỏ" mà cô còn không nhớ nổi tên lại xuất hiện trong điện thoại anh, không không không, nói đúng hơn là sao anh lại xem loại sách này?
Trùng hợp quá!
"Kiều Đông Dương, tôi có thể hỏi một câu không, đây là sao?"
Kiều Đông Dương không trả lời, khuôn mặt tuấn tú tối tăm như sắc trời.
Anh nhìn cô một lúc lâu, Trì Nguyệt còn chưa kịp phản ứng gì đã bị anh bế kiểu công chúa, sải bước đi lên lầu, đá văng cửa phòng rồi lại dùng gót chân đóng lại, một loạt động tác liền mạch khiến Trì Nguyệt trố mắt ra nhìn.
"Kiều Đông Dương, anh làm gì thế? Điên rồi à?"
Kiều Đông Dương không trả lời cũng không bật đèn, anh đè cô xuống giường, giọng nói hơi khàn: "Nếu đây là điều em muốn, tôi có thể thỏa mãn em."
Trì Nguyệt đẩy vai anh, cô muốn giãy giụa nhưng lại bị cơ thể cao lớn của anh đè chặt, không thể thoát được.
Đôi mắt cô dần quen với bóng tối, ánh sáng vàng mờ ảo bên ngoài chiếu vào trong phòng, cơ thể anh lạnh lẽo khiến cô sợ hãi tim đập nhanh hơn, không biết phải làm thế nào.
"Kiều Đông Dương!?"
Cô nhìn thẳng vào anh.
"Có phải anh thấy khó chịu ở đâu không? Có chuyện gì cứ nói ra, đừng như vậy..."
"Hừ!" Kiều Đông Dương cong môi, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Cô gái nói một đằng nghĩ một nẻo. Không phải em thích thế này sao?"
"Có bệnh thì phải chữa! Ông chủ." Trì Nguyệt lườm anh, cô chống tay lên ngực anh, suy nghĩ rồi hỏi: "Có phải... tâm trạng anh không tốt không? Ai chọc giận anh thế? Bác cả hay là chú ba? Hay là anh họ anh? Bọn họ đến làm loạn à?"
"Cô gái, em không trốn thoát được đâu."
Đôi mắt Kiều Đông Dương tối tăm, bên trong là cảm xúc vô cùng mãnh liệt.
"Bắt đầu đi, em làm, hay để tôi làm?"
Bắt đầu cái gì? Làm cái gì?
Trì Nguyệt trợn to mắt, đầu óc ngơ ngác.
Anh không nói lời nào đã cúi đầu hôn cô.
Trong căn phòng mờ tối, đôi mắt anh lấp lánh như những vì sao.
"Đồ ngốc! Em thích kiểu này hả? Tôi cũng thích."
Giọng nói anh trầm thấp từ tính, là kiểu giọng nói khiến lỗ tai có thể mang thai, hơi thở phả trên mặt, từng lời lẽ thì thầm dịu dàng đều là thứ có thể phá hủy lý trí. Cả người Trì Nguyệt cứng đờ không thể động đậy như đã bị đóng đinh ngay tại chỗ, cô hơi mở miệng ra muốn nói chuyện, cuối cùng lại biến thành tiếng rên khẽ.
"Ưm! Kiều..."
"Bé cưng, suyt! Nhắm mắt lại."
Anh khẽ nói một câu, lại hôn lên môi cô.
Đôi môi Trị Nguyệt đẹp như miếng thạch hồng mềm mại, có cảm giác non mềm ướŧ áŧ. Động tác của Kiều Đông Dương hơi trúc trắc, nhưng động vật giống đực luôn có thiên phú ở phương diện này, anh dần đắm chìm, yêu thích cảm giác này.
Thời gian dần trôi qua, Trì Nguyệt không còn vùng vẫy nữa, cô lạc trong sự hoang dã và dịu dàng của anh, hơi thở hỗn loạn.
"Thích không?"
Không biết Kiều Đông Dương đã dừng lại từ lúc nào, anh nhìn cô chằm chằm như một đứa bé vừa được ăn kẹo.
Trì Nguyệt ngơ ngác gật đầu.
"Thích sao? Tôi hiểu rồi."
Anh cúi đầu, lại hôn lên môi cô.
Đầu óc Trì Nguyệt hỗn loạn choáng váng, không hiểu rõ bây giờ là sao.
Nhưng cô biết nếu trợ lý Hầu không đi lên gõ cửa thì cô không thể khống chế những việc sẽ xảy ra sau đó, cũng không muốn khống chế - đúng vậy, Kiều Đông Dương quá quyến rũ.
Cô thừa nhận cô rất hưởng thụ nụ hôn này.
Thế nhưng trợ lý Hầu lo lắng Kiều Đông Dương "bị bệnh", thấy hai người mãi không xuống, cũng không nghe thấy tiếng động gì, đành phải đi lên gõ cửa phòng.
"Anh Kiều, trợ lý Trì, có thể ăn cơm rồi."
Hai người trong phòng ngủ trợn mắt tròn xoe, anh nhìn cô, cô nhìn anh.
Hai người đều bị kéo về hiện thực.
Bọn họ vừa làm gì thế?
Hai người vừa hôn môi ấy hả.
Khuôn mặt Trì Nguyệt nóng bỏng.
Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm, lúc trợ lý Hầu gõ cửa lần nữa, anh nhíu mày kéo cô đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Em đi xuống trước đi, tôi thay quần áo."
Trì Nguyệt: "???
Là sao?
Vừa hôn xong đã trở mặt?
Tại sao lại giống hệt tên tra nam trong quyển tiểu thuyết vừa đọc hôm nay thế?
Trì Nguyệt tức giận không thở nổi, đột nhiên đẩy anh ra, nghi ngờ hỏi: "Kiều Đông Dương, anh bị nhân vật trong tiểu thuyết nhập xác à?"
Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn cô: "Không phải em rất thích sao?"
Trì Nguyệt không nói câu nào, cô im lặng một lúc mới gật đầu, chậm rãi xắn tay áo lên.
"Đến đây, hai ta đánh một trận nào."
Kiều Đông Dương khựng lại, im lặng nhìn cô.
Trì Nguyệt không thèm nói nhảm với anh, bật đèn, xắn tay áo lên thật cao, một tay chống nạnh, một tay đưa lên ngoắc ngón tay: "Nào! Luyện tập một
chút."
Kiều Đông Dương nhướn mày: "Em lại muốn giở trò gì nữa?"
"Ha ha ha! Tổng giám đốc bá đạo đúng không? Chị đây chuyên trị Tổng giám đốc bá đạo đấy."
Tiểu yêu tinh này không buồn diễn theo kịch bản?
Kiều Đông Dương hơi nghiêng đầu, thấy dáng vẻ khiêu khích này rất buồn cười, ánh mắt vô cùng quyến rũ: "Cô gái, em muốn làm tôi phát điên sao?"
Lại nữa! Bệnh thần kinh hả?
Bệnh không nhẹ đâu.
"Tổng giám đốc, hôm nay tôi nhất định phải chữa khỏi bệnh của anh!"
Trì Nguyệt hít sâu một hơi, bước tới tay đấm chân đá, chăm sóc Kiều Đông Dương tỉ mỉ. Đương nhiên Kiều Đông Dương sẽ không để cô đánh trúng, anh giữ chặt cổ tay cô, nháy mắt mỉm cười quyến rũ: "Được, anh đây sẽ giày vò em thật tốt."
Âm!
Rầm rầm!
Rầm rầm rầm!
Trong phòng vang lên tiếng động dữ dội, giường bị đập mạnh vang lên tiếng rầm râm.
Trợ lý Hầu áp tại lên cánh cửa, nghe một lúc lâu, vẻ lo lắng dần biến thành nụ cười xấu xa.
"Cái miệng nát này! Gọi cái gì mà gọi?
"Cái tay hèn hạ này, gõ cửa cái gì chứ?"
Làm hỏng việc của ông chủ và trợ lý thường có kết cục không tốt.
Anh ta tát nhẹ vào miệng, lại dùng miệng cắn vào mu bàn tay, chán nản chạy xuống lầu.
Sau khi âm thầm tưởng tượng cốt chuyện "yêu tinh đánh nhau" dài mười nghìn chữ, hai người trên lầu đã đi xuống.
Trợ lý Hầu cười hì hì đứng lên, vừa ngẩng đầu nhìn lên lập tức choáng váng.
"Đây, đây là..."
Có phải tình hình chiến đấu quá dữ dội rồi không?
Sao cả hai người đều bị thương thế?
"Anh Kiều?"
Anh ta khẽ gọi nhưng không ai để ý đến anh ta.
"Trợ lý Trì?"
Trì Nguyệt nhìn anh ta: "Đi lấy hộp thuốc."
"Ô ờ. Được. Chậc chậc, đúng là... Ha ha ha! Dù sao vẫn còn trẻ! Vô cùng nhiệt huyết."
Khóe môi Trị Nguyệt hơi giật giật, đau đến mức khẽ xuýt xoa, cô trợn mắt lườm Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn sang: "Nhìn tôi làm gì? Là em tự cắn mình, không phải tôi làm."
Trì Nguyệt: "..."
"Hừ!" Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn cô, ngón tay vuốt ve đôi môi bị thương, nghiến răng nghiến lợi: "Người phụ nữ không biết tốt xấu."
"... Ai bảo anh đánh nhau kém?"
"Tôi đang nhường em đấy. Tôi có đánh trả không?" Kiều Đông Dương tức giận đến ngứa rằng: "Đồ độc ác, hừ, đồ gϊếŧ chồng!"
Trì Nguyệt nhận lấy hòm thuốc do trợ lý Hầu mang đến, bôi thuốc cho anh.
"Đánh nhau, trừ hai điểm."
Kiều Đông Dương: "..."
Không phải cô muốn đánh nhau sao?
Vì sao lại trừ điểm của anh chứ?
"Trì Nguyệt, em thích giở thói vô lý đúng không?"
"Đúng đấy! Tôi vô lý đấy, Kiều tổng."
"..."
Thấy hai người cứ như con nhím, anh một câu tôi một lời không ai chịu nhường ai, cả hai đều bị thương, trợ lý Hầu cảm thấy rất đau lòng, rất muốn truyền thụ "tuyệt kỹ độc môn" cho hai người, như vậy sẽ không khiến bản thân biến thành người tàn phế. Nhưng nghĩ rồi lại thôi, giữ mạng quan trọng hơn.
"Bôi thuốc xong thì ăn cơm đi, tối nay ăn uống đơn giản thôi, sáng mai tôi sẽ làm đồ ngon hơn bồi bổ cho anh Kiều."
Khuôn mặt Kiều Đông Dương đen sì: "Bồi bổ cái quái gì? Cậu chỉ biết làm hỏng chuyện."
Hai người đang hôn nhau, anh ta lại đến phá rối.
Trợ lý Hầu nở nụ cười quái gở: "... Không bồi bổ thì thôi, tôi biết anh Kiều rất sung sức dữ dội mà."
"Ăn cơm!"
Trợ lý Hầu nấu ăn rất ngon, điều này khiến Trì Nguyệt chỉ biết làm mấy món ăn hàng ngày cảm thấy rất vui vẻ, quyết định giao hết thực đơn ngày mai cho anh ta. Đồng thời, vô cùng chân thành nói một câu vì anh ta đã an ủi dạ dày của mình.
"Tôi tin anh, chắc chắn bạn gái cũ của anh đã hối hận đến xanh cả ruột."
"Sao thế?" Kiều Đông Dương không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
"Trợ lý Hầu biết nấu cơm." Trì Nguyệt cong môi: "Chắc anh không biết đâu nhỉ? Bây giờ đàn ông biết nấu cơm rất có giá trên thị trường, có rất nhiều cô gái yêu thích đấy."
Trợ lý Hầu tỏ ra khiêm tốn: "Đâu có, đâu có, quan trọng là đàn ông phải có tiền."
"Tiền có thể mua được hạnh phúc sao? Nhưng đàn ông biết nấu ăn có thể làm mấy cô nàng sành ăn hạnh phúc!"
"Ha ha ha, quá khen, quá khen!"
Kiều Đông Dương nhìn trợ lý Hầu lại nhìn sang Trí Nguyệt, im lặng nghiền ngẫm.
Trì Nguyệt giả vờ như không thấy anh đang đánh giá mình, lại cố ý khen ngợi trợ lý Hầu.
Không biết người nào đó có cắn câu không?