Thẩm Khanh Vãn trước đây không phải người thích uống rượu, trở lại trong nước hơn nửa năm này tựa hồ so với những năm trước kia cộng lại còn nhiều hơn.
Đã từng, tuổi thọ bình quân nhân loại chỉ có 60, một khi qua 30, sẽ cảm thấy cuộc sống đã đi hết hơn nửa.
Nhưng bây giờ, 30 tuổi đối với phụ nữ mà nói chẳng qua là vừa bắt đầu, phía sau của cô còn có rất nhiều thời gian có thể tiêu xài.
Tâm lý già nua so với thân thể già yếu mà nói đáng sợ hơn, khoảng thời gian gần đây, Thẩm Khanh Vãn thường thường sẽ nhớ lại cuộc sống trước đây của mình.
Không bao lâu tang cha, quay chung quanh cô từ đầu đến cuối là cô độc, sau đó cô còn trẻ đắc chí, đứng ở đỉnh cao nhất của lĩnh vực mình am hiểu.
Thẩm Khanh Vãn ở vài phương diện khác là may mắn, cô yêu thích thiết kế, cũng coi đó là mưu sinh, ở thời điểm hào quang nhất, rất nhiều người ghi nhớ tên của cô, mua tác phẩm cô sáng tạo ra.
Đáng tiếc phần tháng ngày tốt đẹp kia rời khỏi quá nhanh, hiện tại đã xa xôi đến như chuyện của đời trước.
"Mỹ nữ, uống chút gì không?" Người pha rượu tên Đới Việt, nàng không phải người pha rượu thường xuyên, chỉ là thừa dịp sau giờ học nhàn hạ đến quán bar làm công.
Từ lúc đầu tiên Thẩm Khanh Vãn tiến vào quán bar nàng thì chú ý tới người này, so với những người đến quán bar tụ hội hoặc là có mục tiêu rõ ràng kia, cảm giác cả người của Thẩm Khanh Vãn và nơi này hoàn toàn không hợp.
Cô ngồi vào quầy bar, Đới Việt lên tiếng chào hỏi với cô, nghe được đối phương chọn rượu nơi này không làm sao uống ngon, Đới Việt vốn định đề cử loại rượu khác, nhưng nhìn ra dáng vẻ Thẩm Khanh Vãn nhìn xa xa xuất thần, liền biết cô không phải đến nếm rượu, lời không ra khỏi miệng cũng là nuốt đến trong bụng.
Rượu điều chỉnh xong, Đới Việt đẩy lên trước mặt Thẩm Khanh Vãn, ở khi đối phương uống rượu, nàng cũng đang lặng lẽ đánh giá.
Đới Việt có thể cảm giác được, đây là một người có câu chuyện, mà mục đích hôm nay cô tới quán bar chỉ là mua say đơn giản như vậy.
Ánh đèn quầy bar lúc sáng lúc tối, tia sáng ấm màu vàng nghiêng rơi vào trên người Thẩm Khanh Vãn, nàng trang điểm rất nhạt, cũng mặt bên nói rõ làn da của cô rất hoàn mỹ, căn cơ cũng tốt đến kì lạ.
Cô đem tóc đơn giản gom ở trên bờ vai, khi cô uống rượu yêu thích dùng lòng bàn tay nắm lấy ly, mà không phải như đa số người trực tiếp dùng tay nắm chặt như vậy.
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo mấy phần thất vọng mất mát, lông mày đẹp đẽ ở khi rượu vào cổ hơi nhíu lên, cuối cùng vẫn là ép buộc chính mình uống vào.
Chất rượu đem mắt hạnh nhu hòa kia kích thích hơi ửng hồng, Đới Việt ngơ ngác nhìn, suýt chút nữa sinh ra ý nghĩ muốn đến gần Thẩm Khanh Vãn.
Lúc này, một người phụ nữ khác bỗng nhiên đi qua, ngồi ở bên người Thẩm Khanh Vãn, Đới Việt chỉ có thể bỏ đi ý nghĩ.
Thẩm Khanh Vãn nghĩ chính mình chắc rất nhanh sẽ có thể uống say về nhà, cũng không có ý định để ý tới bên người bỗng nhiên thêm ra người.
Cô biết, dưới tình huống ở xung quanh nhiều chỗ trống như vậy, đối phương cố ý ngồi ở bên cạnh mình, đại khái là có mưu đồ khác.
Người bên cạnh trên người có cỗ mùi vị quen thuộc, rồi lại bị mùi vị quán bar che lại, để Thẩm Khanh Vãn nhớ không nổi đây là loại khí tức thế nào.
Cô không có quay đầu đi nhìn người bên cạnh, bởi vì cô không có tâm tình gì đi quan tâm người khác, sau khi Thẩm Khanh Vãn yên tĩnh uống xong một ly rượu, lại gọi tiếp một ly.
Ở lúc lấy rượu, dư quang thấy được tay của người phụ nữ kia bên người đặt lên bàn, cô không có loay hoay điện thoại, hững hờ dùng ngón tay chỉ đồ lót ly.
Tay nàng rất đẹp, xương ngón tay tinh tế, ngón tay vừa nhỏ vừa dài.
Mu bàn tay không có thịt dư thừa, ở bên dưới da thịt trắng nõn lộ ra xương của hai ngón dài nhỏ ở trên đầu ngón tay của nàng còn có một nhẫn kim cương tinh xảo.
Thẩm Khanh Vãn nhìn một lúc, nghiêng đầu liếc nhìn người ngồi ở bên cạnh mình, ở khi cô nghiêng đầu, người kia vậy mà cũng ngoẹo cổ đang nhìn chính mình.
Bên khóe miệng nữ nhân mang theo một tia cười xấu xa ý đồ thực hiện được, nàng rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, đường viền thâm thúy, hơn nữa cặp con ngươi lam kia khác thường với người khác, để người ta liếc mắt là đã nhìn ra nàng là con lai.
Thẩm Khanh Vãn cũng không có lúng túng của nhìn lén bị phát hiện, chỉ là thản nhiên nhìn nữ nhân một chút liền đem tầm mắt thu hồi lại.
Nhưng cô luôn cảm thấy đối mặt vừa rồi cũng không phải là bất ngờ, mà là nữ nhân vẫn luôn đang nhìn chính mình, có thể thì đang chờ mình chủ động đi nhìn cô.
Lúc này, đối phương bỗng nhiên nhích qua, khí tức trên người nàng vào thời khắc này trở nên càng nồng nặc, là mùi tùng tuyết nhàn nhạt.
"Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp mặt rồi." Tống Ngôn Khê cười nói, Thẩm Khanh Vãn mờ mịt lại nghi hoặc nhìn sang, cô không tự giác nghiêng nghiêng đầu, mắt hạnh mở đến còn muốn lớn hơn bình thường.
Bởi vì động tác quay đầu, mái tóc của nàng nghiêng xéo, dáng dấp ngơ ngác, có chút đáng yêu.
Kỳ thực đêm nay sẽ gặp phải Thẩm Khanh Vãn ở trong dự tính của Tống Ngôn Khê, nhưng cũng là bất ngờ.
Đêm đó hai người lần đầu tiên gặp mặt, cứ như vậy sau khi thân mật qua đi, Tống Ngôn Khê thì không cách nào khống chế đã yêu cảm giác lên giường với Thẩm Khanh Vãn.
Loại trải nghiệm kia quá mức tốt đẹp, khoái ý mang đến là Tống Ngôn Khê tự cấp tự túc gấp mấy chục lần.
Ở sau khi làm cùng Thẩm Khanh Vãn, Tống Ngôn Khê cuối cùng cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác không nỡ.
Nàng mỗi ngày nhìn điện thoại, chờ đợi Thẩm Khanh Vãn trả lời điện thoại cho mình, thậm chí ngay cả danh sách đen điện thoại đều huỷ bỏ, chỉ sợ bởi vì sơ sẩy của mình, sẽ bỏ qua đối phương liên hệ chính mình.
Đáng tiếc, nàng cứ như vậy đợi hơn một tháng, trước sau không thấy người xa lạ liên lạc, ngay cả cái tin nhắn cũng không có.
Tống Ngôn Khê dục cầu bất mãn, không ít lần mơ tới tình cảnh thân mật với Thẩm Khanh Vãn, sau khi tỉnh lại không phải làm ướt quần lót chính là làm ướt chăn.
Nàng tức giận thân thể của chính mình không yên phận, càng giận Thẩm Khanh Vãn nữ nhân chết bầm này làm sao cầm danh thiếp của mình cũng không liên lạc chính mình.
Nếu như nàng sớm biết đối phương sẽ không chủ động liên lạc, khi đó nàng trực tiếp yêu cầu phương thức liên lạc của đối phương, cũng không đến mức lưu lạc tới mức loại dục cầu bất mãn như bây giờ.
"Cô là.." Thẩm Khanh Vãn nhìn dáng dấp xinh đẹp của Tống Ngôn Khê, cô mơ hồ cảm thấy cặp mắt kia có chút quen thuộc, lại thực sự nhớ không nổi đã gặp nhau ở nơi nào.
Nghe được Thẩm Khanh Vãn nói như vậy, hẳn là đem mình quên sạch rồi.
Nghĩ đến chính mình mấy ngày này bởi vì cô không biết thay đổi bao nhiêu cái quần lót và ráp trải giường, cả bạn gái đều hết mấy chập không tìm, mỗi buổi tối có thời gian sẽ đến quán bar nằm vùng.
Chính mình ghi nhớ cô như vậy, người này lại đem mình quên đến triệt để như thế?
Tống Ngôn Khê luôn luôn đối với mị lực của mình rất có tự tin, vào lúc này nàng lại bắt đầu hoài nghi.
Chẳng lẽ là chính mình đêm đó không đủ đẹp? Hay là kêu đến chưa đủ dễ nghe? Thẩm Khanh Vãn làm sao cứ như vậy quên đi chính mình đây, đáng giận nhất là, rõ ràng đối phương đều đem mình quên đi, nhưng chính mình lại tinh tường nhớ tới nàng như vậy, ngẫm lại liền cảm thấy thiệt thòi.
"Ê, thiệt thòi ta còn ghi nhớ ngươi như vậy, kết quả tiểu mỹ nhân xuống giường liền quên ta đi rồi, buổi tối ngày hôm ấy, ngươi để ta rất thoải mái." Tống Ngôn Khê nói xong, chậm rãi dựa qua.
Trải qua nàng nhắc nhở, một đoạn ký ức Thẩm Khanh Vãn muốn quên nhất đột nhiên nhảy vào trong đầu.
Chuyện tình một đêm của đêm đó cùng Tống Ngôn Khê đại khái là chuyện cô 34 tuổi tới nay từng làm khác người nhất, tuy đêm đó trải nghiệm cũng không tệ lắm, nhưng Thẩm Khanh Vãn rất không thích loại phương thức phóng túng kia, cùng với nữ nhân không quen biết lăn giường, cô càng yêu thích uống đến say mèm ngủ một giấc.
"Ừm." Đối mặt lời của Tống Ngôn Khê, Thẩm Khanh Vãn có thể đưa ra đáp lại chỉ có một tiếng đơn giản như thế.
Cô Không biết người phụ nữ bên cạnh rốt cuộc là thân phận gì, cả tên của nàng cũng không rõ ràng.
Hai người ngoại trừ thân mật đêm đó, không nên có qua lại khác, thêm nữa Thẩm Khanh Vãn hôm nay tâm tình không tốt, cô cũng không có gì tâm tư đi để ý tới Tống Ngôn Khê.
"Này, uống rượu không phải uống như thế, uống rượu như cô vậy, coi như là vì mua say cũng không vui vẻ, tôi dạy cho cô thế nào?" Tống Ngôn Khê nhìn qua đối với rất nhiều chuyện cũng không lưu ý, tâm tư lại hết sức nhẵn nhụi thông suốt, nàng vào