"Tỷ, một lúc nữa Tống Ngôn Khê muốn đến đón Đô Đô." Quý Thanh Cừ cúp điện thoại, nằm ở trên giường xoa đầu còn đau đớn.
Tối hôm qua nàng ngủ không ngon, sáng sớm hôm nay dậy, bệnh vặt của chứng đau nửa đầu thì bị rồi.
Trước đó Quý Thanh Cừ cũng đi bệnh viện đã kiểm tra rất nhiều lần, bác sĩ nói đau đầu của nàng không phải vấn đề lớn gì, chú ý nghỉ ngơi sẽ giảm thiểu số lần phát tác.
Sau đó Quý Thanh Cừ làm theo, thỉnh thoảng đau một lần, vẫn còn có chút mệt nhọc.
"Em không thoải mái, hay là đổi ngày khác để nàng đến đi." Quý Hâm Thư ngồi ở bên giường, nhìn dáng dấp Quý Thanh Cừ dùng tay ấn lấy đầu, đau lòng siết chặt tay.
Mỗi một lần Thanh Cừ khó chịu cô nàng đều sẽ không thoải mái theo, rõ ràng không phải bệnh nặng gì, Quý Hâm Thư vẫn là khẩn cầu ở trong lòng, nếu như khó chịu của Thanh Cừ đều có thể chuyển đến trên người mình thì tốt rồi.
"Không có chuyện gì đâu, chỉ là bệnh vặt mà thôi, em cũng không phải đứa trẻ rồi, biết tình huống của mình." Quý Thanh Cừ nói xong liếc nhìn Quý Hâm Thư, người sau nghe được lời nói như thế lắc lắc đầu.
"Bất cứ lúc nào, chị đều sẽ lo cho Thanh Cừ, chăm sóc Thanh Cừ, không có liên quan với tuổi tác này.
Cho dù Thanh Cừ đến chân trời góc biển, chị cũng sẽ theo em." Quý Hâm Thư nói tới nghiêm túc, Quý Thanh Cừ nghe xong "phốc" cười lên một tiếng, chẳng qua là nàng chỉ đùa một chút thôi, làm sao tỷ tỷ nhà mình luôn là nghiêm túc như thế chứ?
"Được được, em biết tỷ tỷ quan tâm em, em xem a, chị đều sắp muốn ở trên người em gắn máy theo dõi, chính là loại em đi đến đâu chị đều biết." Quý Thanh Cừ không thành thật chọt chọt mặt của Quý Hâm Thư, tay bỗng nhiên bị đối phương nắm chặt, tay Quý Hâm Thư có chút lạnh, chiếc lắc trên cổ tay hai người giống nhau ánh vào tầm mắt.
Đây là mấy ngày trước Quý Hâm Thư mua, các nàng một người một cái, Quý Thanh Cừ rất thích hình thức lắc tay, sau khi đeo thì cũng không từng lấy xuống nữa.
"Chị xác thực ở trên người Thanh Cừ gắn vào máy theo dõi, cho nên a, em không thể suy nghĩ rời khỏi tỷ tỷ, bởi vì em đi nơi nào, chị đều biết." Quý Hâm Thư nói ra lời nói này, Quý Thanh Cừ nghe, cũng đang đùa giỡn Đô Đô bên cạnh, chưa hề đem lời của cô coi là thật.
Quý Hâm Thư nghiêng đầu, nhìn gương mặt của Quý Thanh Cừ, lại một lần đem tầm mắt rơi vào trên lắc tay.
Hai người hàn huyên một hồi, Tống Ngôn Khê cuối cùng đã tới, Quý Thanh Cừ rời giường đơn giản thu thập trang điểm một phen, Quý Hâm Thư đi xuống lầu mở cửa.
Tống Ngôn Khê không biết chính mình hôm nay là gặp vận xui gì, nàng đã chọn lúc này đến, vẫn là đụng phải Quý Hâm Thư ở nhà.
Nữ nhân trước mắt tỏa ra mái tóc dài màu đen, ăn mặc quần áo ở nhà màu trắng tinh, nhìn qua tao nhã ôn hòa.
Tống Ngôn Khê mỗi lần thấy được Quý Hâm Thư bộ dáng này, phía sau lưng đều sẽ nổi một tầng da gà.
"Quý tổng, ngươi cũng ở nhà a." Tống Ngôn Khê vẫn là không dự định ở trên xưng hô thân mật với Quý Hâm Thư, nghe được nàng chính mình gọi như vậy, Quý Hâm Thư cũng không có dị nghị gì.
"Ừm, Tống tiểu thư vào đi." Quý Hâm Thư nghiêng người sang, đem dép lê trên giá để giày đặt ở trước mặt Tống Ngôn Khê.
Nhìn thấy hành động khom lưng của cô.
Tống Ngôn Khê mím mím môi, luôn cảm giác tình cảnh này có chút khoa học viễn tưởng.
Nàng to gan cởi giày, đạp lên dép lê Quý Hâm Thư chuẩn bị cho chính mình tiến vào phòng khách.
"Quý tổng, tiểu Cừ Cừ đâu?" Tống Ngôn Khê ngồi vào trên ghế salông, Quý Hâm Thư lúc này bưng một ly cà phê đi qua, nghe được nàng xưng hô đối với Quý Thanh Cừ, lông mày Quý Hâm Thư hơi nhướng nhướng một tí.
Cô ngồi ở đối diện, không chút biến sắc đánh giá Tống Ngôn Khê.
Kỳ thực ấn tượng đối với nàng, Quý Hâm Thư còn dừng lại ở mấy năm trước.
Vào lúc ấy Tống Ngôn Khê mới 16 tuổi, ở trong mắt Quý Hâm Thư chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành, không biết trời cao đất rộng.
Buổi tối ngày hôm ấy là tiệc sinh nhật của mình, hàng năm đều là mình và Thanh Cừ cùng nhau vượt qua, một ngày kia.
Thanh Cừ lại dẫn theo người khác trở về, người kia chính là Tống Ngôn Khê.
Lần đầu tiên thấy được Tống Ngôn Khê, Quý Hâm Thư liền không cách nào ức chế chán ghét nàng.
Ở trước mặt nàng, Thanh Cừ luôn là cười đến tùy ý như vậy, các nàng động một chút là ôm nhau, tụ lại cùng nhau nói qua chỉ có chuyện các nàng mới hiểu.
Đặc biệt là sau khi biết được Tống Ngôn Khê yêu thích nữ nhân, phần bất mãn và bất an kia thì càng thêm mãnh liệt.
Rất muốn để nàng biến mất, rất muốn đem nàng từ bên người Thanh Cừ đuổi đi.
Mang theo tâm tư như thế, Quý Hâm Thư điều tra thân thế của Tống Ngôn Khê, phát hiện đó cũng không phải một sự tồn tại rất dễ dàng là có thể diệt trừ, nếu như nàng cứ như vậy chết rồi, Thanh Cừ làm bằng hữu của nàng, cũng sẽ rất buồn.
Nghe Quý Thanh Cừ ở bên tai mình nói những lời hay liên quan với Tống Ngôn Khê kia, nhìn thấy thần thái trong mắt của nàng nhắc lên Tống Ngôn Khê.
Quý Hâm Thư rất sợ, cô sợ Thanh Cừ sẽ thích Tống Ngôn Khê.
Nhưng mà ngày nào đó không lâu sau, Tống Ngôn Khê lại tỏ tình với mình, nói người nàng thích là chính mình.
Một khắc đó, Quý Hâm Thư bỗng nhiên yên tâm, cô nghĩ, nếu Tống Ngôn Khê yêu thích chính mình, mình cũng nên lợi dụng phần yêu thích này đi làm một số chuyện.
"Ngươi rất gấp gặp Thanh Cừ?" Quý Hâm Thư không trả lời mà hỏi lại, Tống Ngôn Khê nghe xong có chút không rõ nếu như có thể, nàng thực sự không muốn cùng Quý Hâm Thư cái nữ nhân kỳ quái lại tâm cơ này ở chung.
Đồng dạng là tỷ muội sinh hoạt chung một chỗ, làm sao tính cách của Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ thì chênh lệch nhiều như vậy.
"Không có gì, nàng vừa ở trong điện thoại không có tinh thần gì, sẽ không phải vẫn chưa dậy chứ?"
"Thanh Cừ đau đầu, ngươi nói muốn đến, nàng không có từ chối."
Quý Hâm Thư thấp giọng nói qua, trong mắt mang theo mấy phần lãnh ý, ánh mắt nhìn Tống Ngôn Khê cũng dần dần tối tăm lên.
Tống Ngôn Khê cúi đầu uống cà phê, chỉ cảm thấy tầm mắt Quý Hâm Thư rơi vào trên người mình để nàng không thoải mái cực kì.
Một mực người này còn là tỷ tỷ của Quý Thanh Cừ, để nàng không tiện nói cái gì.
"Này, ta thì trễ mấy phút mà thôi, ngươi gấp cái gì." Sau một lát, Quý Thanh Cừ cuối cùng ôm Đô Đô xuống, đại khái là vì che lấp tiều tụy, nàng thoa một tầng trang điểm, mặc váy ngủ bảo thủ, mà không phải váy ngủ bình thường, cái này ngược lại là để Tống Ngôn Khê có chút kỳ quái.
"Không gấp cái gì, chính là nói chuyện phiếm một hồi, xem ra ngươi đem Đô Đô chăm sóc cũng không tệ lắm, cảm tạ." Tống Ngôn Khê nhìn Đô Đô có tinh thần, màu lông tiểu gia hỏa càng tốt hơn lúc trước, thân thể ú nu mập một vòng lớn.
Nàng cười từ trong lồng ngực Quý Thanh Cừ nhận lấy, con mèo nhỏ đã lâu chưa thấy nàng, còn có chút xa lạ và mâu thuẫn, Tống Ngôn Khê lấy ra đồ ăn vặt trong túi cho nó, nó lập tức vui sướng ăn lên.
Quả nhiên..
Trời đất bao la, đồ ăn to lớn nhất.
"Thanh Cừ, chị nấu chút trà mật ong, em uống một ít sẽ tốt một chút." Quý Hâm Thư đứng dậy, đem trà cô vừa mới nấu xong lấy qua, Quý Thanh Cừ đưa tay đón, Quý Hâm Thư tránh qua, chủ động đút nàng.
Quý Thanh Cừ đầu còn choáng, cũng lười động, thêm vào chuyện đồ vật Quý Hâm Thư đút cho nàng cũng không làm thiếu, vào lúc này cũng không cảm thấy kỳ quái.
Thân thể mềm của nàng, cứ như vậy tựa ở trong lồng ngực Quý Hâm Thư, ngoan ngoãn uống nước trà cô đút.
Một ly sau khi uống xong, nàng cảm thấy bên khóe miệng còn có vệt nước, vừa định dùng đầu lưỡi liếm sạch, Quý Hâm Thư đã rút khăn giấy, giúp nàng đem giọt nước bên khóe miệng lau khô.
Thân là người đứng xem, Tống Ngôn Khê đem tình cảnh này rõ rõ ràng ràng nhìn xuống,