Trong tay Vương Lộ bưng cà phê, có chút thấp thỏm đứng trước cửa tới tới lui lui, xuyên thấu qua cửa kính, nàng nhìn thấy người bên trong còn chuyên tâm đang vẽ vẽ tô tô trên giấy, cũng không biết chính mình tùy tiện đi vào có thể quấy rối đến cô hay không.
Nghĩ như thế, Vương Lộ lựa chọn chờ thêm một chút nữa, cũng dựa vào thời gian này, nhập thần mà nhìn Thẩm Khanh Vãn đờ ra.
Từ sau khi Thẩm Khanh Vãn nghỉ việc từ Nam Sơn, Vương Lộ cũng cảm thấy tiếp tục ở nơi đó làm tiếp không có ý nghĩa.
Năm nay nàng mới hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học hai năm, đến xí nghiệp Nam Sơn cũng mới nửa năm thôi.
Trước đó từ lâu đã có người khuyên nàng, người muốn vào công ty dẫn đầu này rất nhiều, nếu như không có bản lãnh thật sự gì, chi bằng chọn công ty nhỏ khác, có lẽ còn có chỗ trống phát huy.
Khi đó Vương Lộ không tin, dứt khoát để cha mẹ sủng ái nàng giúp nàng gọi điện dựa vào quan hệ để vào Nam Sơn, từ đó về sau, mới là bắt đầu đau khổ.
Vương Lộ ở trường học học thiết kế là phương thức tư duy cởi mở, dù khuôn mẫu thiết kế không nên có cố thủ, nên tùy ý linh hoạt, căn cứ chủ đề và lý niệm tiến hành thay đổi.
Nàng cho rằng đến xí nghiệp Nam Sơn có thể học được càng nhiều, lại không nghĩ rằng, loại công ty này chỉ có thể đem tư tưởng của nhà thiết kế bóp chết ở trong nôi.
Xác thực, công ty Nam Sơn nắm giữ rất nhiều nhân sĩ nổi danh trên mảng thiết kế, mà bọn họ làm ở đây, không phải giáo dục người mới, mà là để người mới tròng lên khuôn mẫu của họ, từ từ đem thiết kế cố thủ hóa đi, Vương Lộ thì lòng sinh rút khỏi đã lâu, sự rời khỏi của Thẩm Khanh Vãn cũng thành ván nhảy nàng làm ra quyết định.
Ở sau khi Thẩm Khanh Vãn từ chức, Vương Lộ cũng rời khỏi theo, ở khi nàng một lần nữa tìm việc làm, nghe nói Thẩm Khanh Vãn mở phòng làm việc của mình, liền không thể chờ đợi được nữa đến dự tuyển.
Lựa chọn phòng công tác mới mở là hành vi rất mạo hiểm, nhưng Vương Lộ chính là tin tưởng, Thẩm Khanh Vãn sẽ không sa sút.
Nàng là thần tượng của quá nhiều nhà thiết kế, cũng là người đã từng đem phong cách phục cổ và truyền cảm phát huy tới đỉnh cao và cực hạn nhân vật như vậy, như thế nào có thể sẽ bình thường chứ? Cuối cùng, Vương Lộ được Thẩm Khanh Vãn tuyển chọn, thành công đến nơi này làm việc.
Trước đó nàng liền cảm thấy, dáng vẻ bình thường của Thẩm Khanh Vãn và trạng thái làm việc của cô là hai người hoàn toàn khác nhau.
Trong ngày thường không liên quan đến chuyện công, cô đối xử ai cũng là một bộ dáng dấp ôn nhu tính tình tốt, cô sẽ dạy mỗi nhà thiết kế thậm chí học viên, cũng sẽ không giấu giấu diếm diếm một ít kỹ xảo.
Mà dáng dấp làm việc lên, mới là Vương Lộ càng thêm thích.
Lúc này, Thẩm Khanh Vãn nghiêm túc chuyên chú nhìn cô vừa hoàn thành tranh phác thảo, ánh sáng của phòng vẽ tranh rất đủ, chiếu vào trên hoa của ban công, phía trên để hình cắt phức tạp.
Thẩm Khanh Vãn mặc một thân váy ngắn hoa vụn màu nâu nhạt, tóc dài màu cafe được cô bện cùng nhau để ở sau gáy, lại có một phần tóc dài rủ xuống ở bên eo.
Cô hơi mím môi, khẽ nhíu mày, đang nhìn bộ phận không hài lòng trên tranh phác thảo.
Bút điện tử trong tay cô bị cô cầm trong tay xoay tròn, cô là vô ý thức chuyển động bút ở trong tay, cũng không có hết sức đi duy trì cân bằng.
Ngón tay linh hoạt đem bút ngửa lên, vẽ ra trên không trung một cái độ cong hình vòng tròn, vừa chuẩn xác thực rơi vào trong tay nàng.
Hoặc là vị trí chính giữa bút xoay chuyển, lượn quanh ở đầu ngón tay xuất hiện cái trượt đẹp đẽ.
Vương Lộ rất sớm trước đây liền phát hiện, ngón tay Thẩm Khanh Vãn linh xảo quá mức, bất luận là vẽ tranh hay là động tác chuyển động bút lúc suy nghĩ, cô bắt tay vào làm đều vô cùng ung dung.
Đối với nhà thiết kế mà nói, kiến thức cơ bản cũng có liên quan với độ nhạy cực lớn.
Tranh phác thảo của Thẩm Khanh Vãn có căn cơ rất tốt, không có bản lĩnh của mười mấy năm không thể nào làm được trình độ như thế này.
Mắt thấy Thẩm Khanh Vãn bỗng nhiên dừng lại động tác xoay bút, sau đó cúi đầu, cầm bút điện tử ở bản thảo nhẹ nhàng vẽ vài nét bút, rất nhanh, gò núi nhỏ giữa lông mày cô nhăn lại từ từ giãn ra, môi hơi mím cũng tách ra nụ cười yếu ớt.
Biết cô là hoàn thành rồi, lúc này Vương Lộ mới đẩy cửa ra đi vào đem cà phê đưa đến trên bàn cô.
"Thẩm tổng, uống ly cà phê nghỉ ngơi một chút đi." Vương Lộ cũng là một trong nhà thiết kế, theo lý thuyết mà nói chuyện cà phê này cũng không cần nàng làm, chỉ là hiện nay phòng công tác mới thành hình, mà Thẩm Khanh Vãn tài chính có hạn, đối với loại sự tồn tại trợ lý này có cũng được mà không có cũng được, cô tạm thời còn không có dự định mời.
Bình thường có chuyện gì cô đều sẽ đích thân làm, Vương Lộ thấy cô thường thường sẽ quên ăn cơm quên uống nước, liền chủ động làm nửa cái tiểu trợ lý cho cô.
"Vương Lộ, xin lỗi, lại để cô làm chuyện như vậy, đều tại tôi vẽ lên bản thảo sẽ quên những chuyện khác." Thẩm Khanh Vãn nhìn Vương Lộ đưa tới cà phê, trên mặt mang theo một tia áy náy.
Vương Lộ là nhà thiết kế chính mình mời đến, hiện tại lại làm trợ lý là phần lớn.
Thẩm Khanh Vãn cảm giác mình xác thực nên nhanh chóng tìm trợ lý, không thể phiền toái Vương Lộ nữa.
"Không có chuyện gì Thẩm Tổng, dù sao cũng sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian." Vương Lộ thấy được nụ cười của Thẩm Khanh Vãn, trên mặt hơi đỏ lên, cho dù nàng nói như vậy, Thẩm Khanh Vãn vẫn là có ý định lập tức mướn một trợ lý.
Nghe được quyết định của cô, trong lòng Vương Lộ có chút tiếc nuối công việc chính mình mỗi ngày bưng cafe cũng bị đoạt, cũng không bao giờ có thể tiếp tục dựa vào lý do đưa cà phê đến xem Thẩm Khanh Vãn, nhưng từ phương diện khác mà nói, trợ lý xác thực ắt không thể thiếu.
Thông qua khoảng thời gian này ở chung, Vương Lộ dần dần phát hiện Thẩm Khanh Vãn ở phương diện sinh hoạt tựa hồ không phải dáng vẻ rất am hiểu.
Đương nhiên, không phải nói cô lôi thôi, mà khi cô nghiêm túc làm việc đều sẽ bỏ qua bản thân cô.
Tỷ như sẽ quên uống nước ăn đồ ăn, mãi đến tận cuống họng đau, dạ dày cũng bị đói bụng đến phải đau đớn mới có thể nhớ lại.
"Vậy, Thẩm Tổng tôi đi trước." Vương Lộ liếc nhìn thời gian, cũng nên tan ca rồi.
Nàng do dự có muốn hẹn Thẩm Khanh Vãn cùng nhau ăn cơm hay không, kỳ thực nàng vẫn luôn muốn tìm cơ hội đi ra ngoài với Thẩm Khanh Vãn ăn một bữa cơm, nhưng bởi vì lá gan quá nhỏ, thêm vào quan hệ của hai người cũng không có quá thân thiện, lời này thì từ đầu đến cuối không dám nói ra.
"Ừm, trên đường cẩn thận." Thẩm Khanh Vãn ôn nhu mà nói, dặn dò này để Vương Lộ xách ra can đảm mà mời.
"Thẩm Tổng, đêm nay cô có chuyện gì không? Có muốn cùng nhau ăn cơm tối hay không?" Vương Lộ nói xong, cúi đầu không dám nhìn Thẩm Khanh Vãn, người sau trầm mặc một hồi, để nàng càng căng thẳng hơn.
"Xin lỗi, đêm nay có người hẹn tôi rồi, lần sau thế nào?" Thẩm Khanh Vãn nhẹ giọng nói qua, cô có thể nhìn ra căng thẳng khi Vương Lộ nói chuyện, nghĩ đến cũng là làm ra rất nhiều chuẩn bị tâm lý mới nói ra.
Đêm nay cô xác thực có việc, không muốn để cho tiểu nha đầu khổ sở, mới đưa ra kiến nghị lần sau cùng nhau ăn cơm.
"Được, tôi