"Nữ sĩ, làm phiền cô đăng ký một chút, vị nữ sĩ này?" Quý Thanh Cừ ngây ngốc ngồi ở trên ghế dài khu chờ đợi, y tá trước bàn kêu nàng vài tiếng, nàng lại dường như mất hồn không có trả lời.
Y tá thấy nàng hai mắt đờ đẫn, đi tới vỗ nhè nhẹ bờ vai của nàng, Quý Thanh Cừ lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Trước mặt là một phần đơn đăng ký điện tử, nàng đem ngón tay đè lên sẽ tự động phân biệt thân phận, ghi vào trị liệu và thủ tục nhập viện.
Nhìn trên đơn điện tử quan hệ của mình và Quý Hâm Thư xuất hiện hai chữ tỷ muội, ánh mắt Quý Thanh Cừ quơ quơ, một tia ánh nước nhanh chóng lóe qua, bị nàng trong chớp mắt ẩn đi.
Hai người vừa ở nhà phát sinh tranh chấp, Quý Thanh Cừ không nghĩ tới chính mình sẽ thất thủ đem Quý Hâm Thư đẩy ngã, hại đối phương bong gân chân.
Ở trước tình huống thân thể, bất kỳ mâu thuẫn nào đều sẽ bị vô hạn thu nhỏ.
Quý Thanh Cừ lập tức lái xe đem Quý Hâm Thư đưa tới bệnh viện, mới có tình cảnh hiện tại này.
Nàng có chút buồn phiền xoa đầu, đợi đến đăng ký xong xuôi mới đến phòng bệnh của Quý Hâm Thư.
Cô bong gân không tính quá nghiêm trọng, bác sĩ đangxịt thuốc xoa bóp cho cô.
Khuỷu tay rách da, may mà không có thương tổn đến xương.
Quý Thanh Cừ nhìn dáng dấp bình tĩnh của Quý Hâm Thư, rất khó đem cô của giờ khắc này và trước đó ở nhà dáng dấp cuồng loạn liên hệ cùng nhau.
Hiện tại lắng xuống, Quý Thanh Cừ ở trong đầu nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Quý Hâm Thư, cùng với hành động của cô qua nhiều năm như vậy, trong lòng có một suy đoán không xác định.
Nàng cảm thấy tỷ tỷ bị bệnh rồi, Quý Hâm Thư nàng quen biết không nên là như vậy, chính mình là em gái của cô, là người nhà của cô, nhưng tuyệt đối không phải là vật riêng tư của cô, Lại càng không đồng ý bị cô thời khắc nhìn chằm chằm, không có nửa điểm việc riêng tư.
Cô ở trong bóng tối đối với Trương Minh làm những chuyện kia, còn có đối với mình phần ý muốn sở hữu cơ hồ cũng coi là cố chấp này, đã vượt xa quá cảm tình tỷ tỷ đối với muội muội.
Quý Thanh Cừ nhíu chặt lông mày, nàng do dự hồi lâu, vẫn là lấy điện thoại di động ra tìm tới dãy số của Phó Vi Nhiên gọi ra.
"Vi Nhiên, ta ở bệnh viện ngươi."
"Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?"
"Là tỷ ta..
Nàng có một số việc, ngươi có thể giúp ta tìm một bác sĩ tâm lý không?"
Quý Thanh Cừ dự định cùng nói chuyện với bác sĩ tâm lý trước, nàng cảm thấy Quý Hâm Thư hành động khác thường như vậy đại khái là tâm lý xảy ra vấn đề.
Đã từng, nàng không muốn đem Quý Hâm Thư xem là bệnh nhân, nhưng đối phương bây giờ hành động lại làm cho Quý Thanh Cừ không có cách nào lựa chọn.
Nàng không muốn nhìn thấy Quý Hâm Thư có chuyện, cũng không đồng ý quan hệ của mình và Quý Hâm Thư bị những việc này phá hoại.
Phó Vi Nhiên nghe được yêu cầu của Quý Thanh Cừ, lập tức đáp lại, nàng đem Quý Thanh Cừ mang tới phòng khám tâm lý.
Bên trong là một vị nữ bác sĩ, nàng họ Lý, nhìn qua đại khái khoảng 40 tuổi, khuôn mặt rất ôn hòa.
Thấy được sắc mặt Quý Thanh Cừ có chút tái nhợt, còn có nàng cắn phá môi dưới, chủ động rót một chén cà phê cho nàng.
"Quý tiểu thư, tình huống của ngươi tiểu Phó nói đơn giản với tôi rồi, ngươi có vấn đề gì cũng có thể hỏi ta."
"Bác sỉ Lý, ta là muốn giúp tỷ tỷ ta hỏi một vài vấn đề, hy vọng lời tiếp theo ta nói có thể giúp ta bảo mật, ta không hy vọng chuyện của nàng có người khác biết."
Quý Thanh Cừ có được bảo đảm, che giấu việc tư, chọn một ít thông tin tương đối trọng yếu, thuật lại cho bác sĩ Lý, trong lúc đó Quý Thanh Cừ cũng nói suy đoán và ý nghĩ của mình.
Sau khi nàng nói xong, bác sĩ Lý trầm mặc một hồi lâu.
Làm tỷ tỷ đối với muội muội mình có trạng thái quản chế nghiêm ngặt như vậy, đã hoàn toàn không thể xưng là tâm lý bình thường rồi.
"Quý tiểu thư, tình huống của tỷ tỷ của ngươi ta biết đại khái rồi, nguyên nhân sản sinh bệnh cùng với tình huống xác thực của nàng, ta nhất định phải cùng bản thân nàng nói chuyện mới có thể biết.
Loại bệnh tinh thần này có chứa tính di truyền, mạo muội hỏi một chút, ba mẹ các ngươi có lịch sử bệnh tương tự từng có hay không?"
Trải qua chỉ điểm của bác sĩ Lý, Quý Thanh Cừ nỗ lực nhớ lại một hồi tình huống của ba Quý mẹ Quý, ở bên trong trí nhớ của nàng, ba quá bận rộn công tác, rất ít sẽ trở về, thỉnh thoảng trở về cũng sẽ cùng mình còn có tỷ tỷ cùng nhau ăn cơm, cũng không có tình huống không bình thường gì.
Mẫu thân mất sớm xác thực có chút dị thường, Quý Thanh Cừ đối với ký ức của mẫu thân rất mơ hồ, bắt đầu từ nàng nhớ được việc, mẫu thân thì sẽ ở trong bệnh viện, nửa năm chỉ có thể gặp mặt một lần, mỗi lần thời gian gặp mặt cũng rất ngắn ngủi.
Quý Thanh Cừ nhớ tới mẫu thân là người rất dịu dàng, cũng ở một số thời điểm sẽ trở nên cuồng loạn, ngày ấy, mình ở bệnh viện thấy được mẫu thân đang điên cuồng ném đồ vật, hô tên của chính mình, để nàng đừng chết.
Đó là một lần cuối cùng Quý Thanh Cừ thấy được mẫu thân, sau đó, mẫu thân cũng bởi vì bệnh tình qua đời.
Khi đó Quý Thanh Cừ không nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ nhớ lại, xác thực có rất nhiều địa phương đáng giá cân nhắc.
Quý Thanh Cừ không có che giấu chuyện này đem báo cho bác sĩ Lý, sau khi hai người đơn giản nói qua, thu được kết luận chính là nhất định phải cùng bản thân Quý Hâm Thư gặp một lần, mới có thể xác nhận Quý Hâm Thư có vấn đề hay không.
Quý Thanh Cừ nghĩ bên kia chắc xử lý xong rồi, nàng nói cám ơn với bác sĩ Lý, một lần nữa trở lại phòng bệnh của Quý Hâm Thư.
Nàng đẩy cửa đi vào, phát hiện bác sĩ xoa bóp cho cô đã rời đi, Quý Hâm Thư thì dựa ngồi ở trên giường chờ mình.
Trong tay cô cầm điện thoại, ngẩng đầu lên thẳng tắp nhìn qua.
Cái nhìn này bao hàm tình cảm phức tạp, chất vấn và hoài nghi, còn có ủy khuất và không hiểu, dáng dấp bị thương này để Quý Thanh Cừ nhìn ra khó chịu.
Nàng đem Quý Hâm Thư đẩy ra xác thực không đúng, cho dù khi đó nàng hoảng loạn và tức giận như thế nào đi nữa, cũng không nên ra tay đối với tỷ tỷ.
"Tỷ, xin lỗi, chân chị còn đau không?" Quý Thanh Cừ đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn mắt cá chân trắng thuần của Quý Hâm Thư hơi sưng lên, trong lòng càng áy náy rồi.
"Không có chuyện gì, không phải lỗi của Thanh Cừ, vừa rồi em đã đi đâu?" Quý Hâm Thư lại bình tĩnh rất nhiều, chí ít không giống trước vẫn phát run như vậy, nghe cô hỏi như vậy, Quý Thanh Cừ có chút chột dạ, nàng dệt lời nói dối đi uống cà phê, Quý Hâm Thư nghe xong "Ừm" một tiếng, ở địa phương Quý Thanh Cừ không nhìn thấy, nắm lấy điện thoại thật chặt.
"Vậy chúng ta hiện tại liền trở về đi, chị không phải rất yêu thích ở lại bệnh viện." Quý Hâm Thư nói qua, đứng dậy xuống giường, đạp lên giày đáy bằng Quý Thanh Cừ chuẩn bị cho cô.
Nghe được cô muốn rời khỏi, Quý Thanh Cừ vội vàng đỡ lấy.
"Tỷ, đừng vội đi, cái kia..
Chính là em có một người bạn, cũng là bác sĩ, nàng sợ chị còn có vết thương khác, trước tiên em dẫn chị đi tâm sự cùng nàng." Quý Thanh Cừ nghĩ đến một cái cớ tệ, né tránh tầm mắt cũng là trăm ngàn chỗ hở, nhìn thấy dáng dấp của nàng, Quý Hâm Thư nàng gật đầu, theo Quý Thanh Cừ tiếp tục đi.
Hai người rời khỏi ngoại khoa, đi tới một cái phòng không có trên danh nghĩa khác.
Hai con mắt bình tĩnh của Quý Hâm Thư hơi co rút nhanh, cô không chút biến sắc mà nhìn Quý Thanh Cừ một bên, bỗng nhiên nở nụ cười.
Tiếng cười của cô rất nhẹ, Quý Thanh Cừ không có chú ý tới, nàng hiện tại