Tống Ngôn Khê từ phòng công tác Thẩm Khanh Vãn rời khỏi, nàng cho rằng chính mình sẽ rất khổ sở, sẽ muốn tìm một chỗ khóc rống, nhưng kỳ quái là, trong lòng tựa hồ đã quen thuộc loại đau này từ lâu, đau đến nhiều rồi cũng là chết lặng rồi.
Tống Ngôn Khê không thích cưỡng cầu, cũng muốn lưu một ít tôn nghiêm cho mình, có một số việc, thật sự không cần thiết.
Nàng cay đắng cười, dự định lái xe trở lại, điện thoại đặt ở vị trí bỗng nhiên sáng lên, điện thoại hiện hai chữ An Lạc.
Tống Ngôn Khê hơi kinh ngạc đối phương sẽ ở lúc này liên lạc chính mình, nàng nhận điện thoại, người bên kia không thể chờ đợi được nữa lên tiếng.
"Alo, quỷ chết tiệt, biết ta trở về lại không chủ động liên hệ ta, bổn cung rất tức giận, ta ở quán bar ngươi thích, nhanh chóng tới tìm ta." An Lạc là tính tình rất cởi mở, vài phương diện khác gần như Tống Ngôn Khê.
Hai người ở đại học là bạn cùng phòng, mới bắt đầu bởi vì yêu thích cùng một cô gái còn từng coi là tình địch một trận, sau đó phát hiện tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan) của nhau đặc biệt phù hợp, yêu thích rượu cũng gần như vậy, cứ như vậy không tên thành khuê mật tốt.
Thời điểm Tống Ngôn Khê đến quán bar An Lạc đã chọn vài bình rượu, trong tay nàng cầm một điếu xì gà, đang cười nói cái gì với người pha rượu.
Hai người gần ba năm không gặp, nhưng An Lạc vẫn là như cũ, nàng ăn mặc quần đùi cao bồi, trên chân đạp ống ủng da màu đen, trên người chỉ có một kiện áo ngực, da thịt màu mật ong nhìn qua gợi cảm mê hoặc, vóc người nóng bỏng đã sớm gây nên cái liếc mắt liên tiếp của người chung quanh.
"Làm sao trước khi đến cũng không nói với ta một tiếng?" Tống Ngôn Khê đi tới bên người An Lạc ngồi xuống, cong lên một nụ cười yếu ớt.
An Lạc nghe được thanh âm có chút khàn khàn của nàng, quay đầu lại nhìn nàng, chỉ một chút lại nhíu mày.
"Ngươi làm sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?" Ngoại trừ Quý Thanh Cừ, An Lạc là bạn thân cận nhất của Tống Ngôn Khê, cũng hiểu rất rõ nàng.
Cho dù trên mặt Tống Ngôn Khê mang nụ cười miễn cưỡng, nhưng vẻ u sầu trong mắt chạy không thoát đánh giá của An Lạc.
"Không có chuyện gì, chỉ là..
Chỉ là người ta yêu không thích ta thôi, không có gì." Tống Ngôn Khê gương mặt khổ, giả vờ vô vị nói qua.
Nàng nói xong ngẩng đầu lên muốn nhìn An Lạc cười một cái, nhưng sau khi nhìn lên ánh mắt đau lòng của người sau, oan ức trong lòng vậy mà vô hạn phóng to theo rồi.
Trận này Tống Ngôn Khê không tìm được một người có thể tâm sự, Quý Thanh Cừ không ở, những bằng hữu khác nàng cũng không muốn nhắc lên Thẩm Khanh Vãn cùng các nàng, vẻ ủy khuất này cũng vẫn đặt ở trong lòng.
Vào lúc này gặp lại với An Lạc, điểm kiên cường ngụy trang này trở nên mỏng như giấy, đụng vào thì nát.
Tống Ngôn Khê ôm chặt An Lạc, đem mặt chôn ở trên bả vai của nàng nức nở, An Lạc nghe thanh âm nghẹn ngào của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng nàng đem nàng ôm chặt.
Hai người thẳng thắn từ quầy bar đổi đến phòng riêng, uống thêm đến say mèm, trực tiếp tìm khách sạn phụ cận ở lại.
An Lạc và Tống Ngôn Khê đều là thương nhân, hai người ở ngoại quốc thường thường thân mật như vậy, lại quên đi truyền thông trong nước là không lọt chỗ nào, bức ảnh các nàng đồng thời tiến vào khách sạn bị chụp lại, hai người lại hoàn toàn không biết chuyện.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Ngôn Khê xoa đầu đau đớn thức dậy, An Lạc đã tắm xong ngồi ở trên ghế salông xem điện thoại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
2.
Chiều Hư
3.
Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
4.
Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc
=====================================
"Cục cưng, hi vọng chuyện này sẽ không để cho ngươi phiền, chúng ta ngày hôm qua ở cùng nhau bị chụp trúng rồi, còn bị đăng ở trên đầu đề giới thương nghiệp.
Ta ngược lại thật ra không biết, thì ra trong nước cả cái này cũng muốn chụp." An Lạc nói xong, đem điện thoại di động đưa cho Tống Ngôn Khê, người sau liếc nhìn, phát hiện phía trên kia quả nhiên là bức ảnh mình và An Lạc ở cùng nhau, hai người bọn họ dính rất chặt, chính mình hoàn hoàn toàn toàn đều bị An Lạc ôm đi vào khách sạn, nhìn qua đích thật giống như là muốn làm chuyện gì.
Phía trên tinh tường viết thân phận của chính mình, còn đem động tác thương mại gần đây của Tống thị nói một phen, cả giá cổ phiếu đều phân tích theo.
Thu được kết luận chính là, Tống thị gần đây là có động tác lớn, tổng tài cùng cô gái bí ẩn cùng đi khách sạn thân mật.
Tống Ngôn Khê xem xong một khối nhỏ tin tức này chỉ cảm thấy không nói gì, hiện tại truyền thông thật là vì thu ánh mắt cái gì cũng viết ra, huống chi, cho dù chính mình thật sự nói yêu đương, cùng giá cổ phiếu của công ty có quan hệ gì?
"Không có chuyện gì, ngươi yên tâm đi, ta cũng không phải minh tinh, loại hình này đối với Tống thị không có ảnh hưởng gì." Tống Ngôn Khê thờ ơ nói qua, sau đó cũng đi vào tắm rửa sạch sẽ, để Lý Tiếu đưa hai bộ quần áo đến.
Mặc dù nói bị chụp trúng cũng không sao, nhưng Tống Ngôn Khê cũng không muốn gây ra tin tức lộn xộn gì nữa, nàng và An Lạc cố ý tách ra thời gian rời khỏi, lần này cuối cùng không bị người chụp trúng nữa.
Sau khi về đến nhà, Tống Ngôn Khê để Lý Tiếu định ra một phần khế ước chấm dứt hợp đồng, triệt để kết thúc quan hệ của mình và Thẩm Khanh Vãn.
Loại quan hệ này giữa hai người các nàng vốn là không có bất kỳ hiệu ích pháp luật nào, Tống Ngôn Khê làm như vậy, chỉ là muốn để cho mình hết hy vọng thôi.
Nàng ở phía trên kí tên của chính mình tên đưa cho Lý Tiếu, để