Ánh trăng hơi trắng chiếu ở trên sóng nước của bể bơi, Quý Thanh Cừ cầm rượu trong tay lay động mấy lần, ngửa đầu uống đi.
Đây là bình rượu thứ ba đêm nay nàng uống, ý thức và tầm mắt đều nhiễm mê ly của men say, nàng không ghét phần cảm giác tự do này, hoặc là nói, ở thời kì này, nàng từ từ đã yêu cảm giác bị chất rượu đê mê, đồng thời càng ngày càng ỷ lại thứ này.
Lần trước sau khi cùng Quý Hâm Thư bạo phát không vui, Quý Thanh Cừ thấy rõ rất nhiều, nàng rõ ràng, chỉ cần Quý Hâm Thư không hé miệng thả chính mình đi, bất luận nàng làm sao chống lại phản kháng đều không hữu dụng.
Tuyệt thực từng thử, mình cũng tự mình xác nhận hành vi như vậy có bao nhiêu ngu xuẩn.
Nàng không cách nào làm được như Quý Hâm Thư nhẫn tâm như vậy, có thể nhìn người chí thân chính mình khổ sở bị thương, cho dù Quý Hâm Thư sai như thế nào đi nữa, Quý Thanh Cừ còn chưa phải nhẫn tâm thật sự làm cái gì với cô.
Hiện tại, tất cả đi vào tử cục, Quý Thanh Cừ đơn giản mỗi ngày uống rượu chuốc say chính mình, nàng cơ hồ uống cạn sạch tất cả rượu trong nhà, Quý Hâm Thư lại dung túng nàng, để Đường Khởi đưa rượu càng nhiều lại đây.
Quý Thanh Cừ mỗi lần thấy được Đường Khởi đem rất nhiều lượng rượu vận chuyển đến cất ở kho rượu, trong lòng đều sẽ sinh ra xem thường.
Quý Hâm Thư đang trợ giúp chính mình mua, kỳ thực cũng là một loại thủ đoạn lừa dối bản thân cô.
Say rồi sẽ thu được an lòng ngắn ngủi, chỉ có chính mình say rồi, Quý Hâm Thư mới có thể không kiêng kị mà ôm chính mình, có lẽ, đây đối với Quý Hâm Thư mà nói cũng là chuyện tốt.
Quý Thanh Cừ suy nghĩ, đem bình rượu hết rồi ném xuống đất, ngược lại cầm lấy thuốc trên bàn đốt lên, hít một hơi thật sâu.
Vào lúc này, Quý Hâm Thư từ trong nhà đi ra, mấy ngày trước bởi vì sự phản kháng của chính mình, đối phương cuối cùng đem xích sắt quấn quanh các nàng mở ra, lại sẽ ỡ tại mọi thời khắc xuất hiện tại trước mặt mình.
Mùi vị Trên người cô Rất thơm, cùng chính mình đầy ngườimùi rượu hoàn toàn không giống.
"Thanh Cừ, ít hút thuốc chút đi, chị làm canh cho em, em uống một ít." Quý Hâm Thư đưa tay, muốn đem thuốc trên miệng Quý Thanh Cừ lấy đi, người sau lại né tránh trước tiên, dựa vào ghế cười như không cười nhìn sang phía chính mình.
Dáng vẻ Quý Thanh Cừ cười lên rất quyến rũ bởi vì gần đây nàng gầy gò rất nhiều, gò má càng nhỏ hơn, cũng làm cho mị thái kia bằng thêm một tia đẹp đẽ.
Tóc dài nàng hơi loạn tản ra, con mắt màu hổ phách hững hờ mà nhìn mình, xác thực không còn căm ghét trước kia nữa, thế nhưng cũng không có bất luận cảm tình gì rồi.
Quý Hâm Thư có thể nhìn ra, Quý Thanh Cừ giờ khắc này giống như là từ bỏ chính mình, nàng tự giận mình, say rượu hút thuốc, suốt ngày vắng lặng ở trong mê say.
Thay đổi như vậy, không phải nàng đồng ý tiếp nhận chính mình, mà là cả bản thân nàng đều từ bỏ rồi.
"Quý Hâm Thư, chị a, giam giữ tôi, không cho tôi ra ngoài, hiện tại tôi uống rượu hút thuốc, chị còn muốn quản sao? Chị như vậy, có phải là quá bắt nạt người không?" Quý Thanh Cừ khẽ cười, đôi môi tô vẽ son môi ngậm lấy tàn thuốc chầm chậm khép mở, khóe miệng hơi nhếch lên lười biếng tản mạn, cả người đều có một loại phong tình không nói ra được.
Nàng để trần chân đạp trên đất, một cái chân khác gác ở trên đùi, trên người là váy đỏ đơn bạc.
Quý Thanh Cừ rất ít sẽ ở trước mặt mình thể hiện ra mị thái cùng lười biếng như vậy, đặc biệt là sau khi quan hệ của hai người biến thành như vậy, nàng cũng không gọi mình một tiếng tỷ nữa.
Nhìn nàng tựa lưng vào ghế ngồi, hơi híp mắt đem khói thuốc từ trong miệng thổi ra, Quý Hâm Thư không nhịn được kéo qua tay của Quý Thanh Cừ, đặt ở trên mặt chính mình.
"Thanh Cừ, trừng phạt chị thì được rồi, đừng làm khó dễ chính em." Quý Hâm Thư mắt đỏ nhìn Quý Thanh Cừ, cô lần này ngữ khí khẩn cầu cũng làm cho Quý Thanh Cừ hơi tỉnh táo một ít.
Sau khi nàng nghe qua nở nụ cười, khởi đầu chỉ là một tiếng cười nhạo rất nhỏ, sau đó trở nên càng lúc càng lớn, càng ngày càng sắc bén.
"Khó dễ? Chị cho là tôi hiện tại rất khó xử sao? Tôi bây giờ khó xử là ai mang đến chứ? Quý Hâm Thư, chị muốn cái gì, thì muốn tôi như vậy sao?" Quý Thanh Cừ nhìn Quý Hâm Thư, trong mắt lập loè trào phúng.
Nàng đem thuốc cuối cùng hút xong, đem tàn thuốc ném xuống đất, lại ngẩng đầu lên, đem khói thuốc trong miệng toàn bộ thổi ở trên mặt Quý Hâm Thư.
Khói thuốc mê man tầm mắt của hai người, nụ cười trên mặt Quý Thanh Cừ từ từ mở rộng.
Nàng thừa nhận mình đang tự giận mình, người sống sót chung quy phải có hi vọng, nhưng chính mình bây giờ lại cả trông mong đều không có.
Chất rượu có thể để cho nàng thu được vui sướng ngắn ngủi, khói thuốc cũng có thể mang đến bình tĩnh trong nháy mắt.
Con người trước mắt này, muốn không phải là thuận theo của chính mình sao? Nếu đã như vậy, chính mình theo cô thì được rồi ư?
"Thanh Cừ, đừng.." Quý Hâm Thư nhạy bén nhận ra được khác thường của Quý Thanh Cừ bây giờ, cũng chưa hề hoàn toàn bị chất rượu ăn mòn, vẻn vẹn chỉ là ba bình rượu đỏ cũng không thể xối ngã nàng.
Nói cách khác, Thanh Cừ là có ý thức đang làm chuyện bây giờ.
Quý Hâm Thư chưa bao giờ phủ nhận mình muốn Thanh Cừ thân mật, nhưng loại thân cận chán nản lại thua thiệt, cũng không phải cô muốn, Thanh Cừ đang trừng phạt bản thân nàng, Quý Hâm Thư không muốn trở thành đạo cụ Quý Thanh Cừ tự phạt.
"Đừng? Chị không phải vẫn muốn tôi như vậy đối với chị sao? Đây là chị muốn, ta hiện tại đều cho chị rồi a." Quý Thanh Cừ nói xong, bỗng nhiên đứng lên, nàng ấn lại bờ vai của Quý Hâm Thư đem cô đặt ở một bên trên tường.
Hai người ở trên độ cao có khoảng cách, Quý Thanh Cừ khí lực lớn, huống chi Quý Hâm Thư cũng không từng nghĩ muốn giãy dụa.
"Thanh Cừ, chị từng nói chị sẽ không ép em nữa, chị chỉ là..
Chỉ là muốn em ở lại bên cạnh chị." Quý Hâm Thư viền mắt hiện ra ửng hồng dị dạng, bởi vì Quý Thanh Cừ giờ khắc này cách đến quá gần, đã gần đến phạm vi cô có thể thừa nhận.
Cảm thấy nhiệt khí đối phương thở ra ở bên tai mình, phần nhiệt độ nóng rực kia để Quý Hâm Thư căng thẳng bụng dưới, ngón chân giấu ở trong dép lê co rúc ở cùng nhau.
"Sẽ không ép tôi nữa, Quý Hâm Thư, chị không cảm thấy lời nói này rất buồn cười sao? Chị a, vẫn luôn đang ép tôi, ép tôi lưu lại nơi này, ép tôi đối với chị làm những việc này." Quý Thanh Cừ nhướng mày, cười như không cười nhìn Quý Hâm Thư, đây là động tác nhỏ nàng quen thuộc.
Nàng nghiêng đầu, ý cười không đạt đáy mắt, môi cong lên có mấy phần độ cong gần ác ý.
Quý Thanh Cừ như vậy lại như con tiểu hồ ly, muốn làm chuyện xấu hút dương khí người, dường như một giây sau nàng sẽ xòe ra cái đuôi hồ ly đem chính mình vững vàng quấn lấy, lại